Chương 32: Minh Châu hồ đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì cái gì không thể, Võ Bình Hầu không trả lời, mà trực tiếp ỷ vào bối phận của mình đem hai huynh muội đuổi ra.

Khi chỉ còn hai vợ chồng, Võ Bình Hầu chợt nói "Quan hệ của Liêm Quốc Công phủ cùng nhà chúng ta đều giống nhau, đều có mối quan hệ nhạc phụ, vậy mà việc tứ hoàng phi làm ra này không hề có dấu hiệu gì cả"

Võ Bình Hầu phu nhân cũng nói "Quả thật vậy, chẳng lẽ trong đó còn có chuyện chúng ta không biết à?"

Làm trò trước mặt Mẫn Nguyên Đế, Võ Bình Hầu nói là bởi vì Liêm Quốc Công phủ cùng bọn họ tranh chức Hộ Bộ, tứ hoàng phi mới nháo ra chuyện như vậy. Thật ra đều không phải là vì như thế được, chính ông cũng ông tin được, chỉ là nhân cơ hội mà dẫm lên thôi.

Nói đến cùng thì do Võ Bình Hầu cưới muội muội của hoàng hậu, nên mặc kệ người trong phủ nghĩ sao thì trong mắt người khác bọn họ đều là phe thái tử, mà Liêm Quốc Công phủ là nhạc gia tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử chưa thấy có tâm muốn tranh với thái tử, nhưng nếu thế lực trong tay tứ thái tử càng ngày lớn, khó tránh khỏi sẽ nẩy sinh một ít tâm tư. Dù sao cũng chỉ ngụy trang mà thôi, thì sao phải không tranh khi có thể chứ.

Xuống tay với tứ hoàng tử? Cũng không đến mức ấy, nhưng nếu có điều kiện thì sẽ đào sẵn hố, hạn chế ít thế lực của hắn đi, cái đấy thì Võ Bình hầu sẽ tuyệt đối không nương tay. Ông thật ra chỉ muốn làm thần tử đơn thuần mà thôi, nhưng thân phận cùng vị trí của ông không cho phép điều đó. Nếu nói ông không chờ mong thái tử đăng cơ thì không có khả năng, chỉ có thái tử đăng cơ thì nhà bọn họ mới gọi là an ổn được.

Mẫn Nguyên Đế thật ra rất thưởng thức thái tử nhưng lại không đủ tín nhiệm hắn, từ mấy năm trước chỉ hôn thái tử phi thì vẫn luôn đè nặng lại việc phong thế tử cho Tĩnh Viễn Hầu lại, ngay cả Võ Bình Hầu cũng chỉ có một chức quan thanh nhàn mà thôi.

Võ Bình Hầu phu nhân nghĩ không ra vì sao tứ hoàng phi lại muốn đắc tội với nhà mình, không có chỗ tốt nào cả, ngược lại mới đúng, tứ hoàng phi hay thậm chí Liêm Quốc Công đều đang nằm ở vị thế bất lợi cả "Hay có thể nàng ta cùng nhà mẹ đẻ lẫn tứ hoàng tử đều có thù oán gì đi"

Trừ bỏ suy nghĩ này ra, bà không thể nghĩ ra được khả năng nào khác nữa.

Võ Bình Hầu cũng không nói gì,

Hai người cũng không được Minh Châu đã đi rồi còn quay lại, chỉ là nàng chợt nhớ ra một chuyện.

Chờ Minh Châu tiến vào, Võ Bình Hầu phu nhân liền hỏi "Đây là làm sao vậy?"

Tô Minh Châu ngồi lên ghế rồi nói "Mẫu thân, con cùng với tứ hoàng phi xưa nay không có quen biết gì nhau, thậm chí chưa nhìn thấy mặt nhau nữa, nên dù có tiểu tượng sao nàng ta lại có thể nhận ra đấy là con được?"

"Nàng ta không thể đem tiểu tượng đi khắp mọi nơi mà hỏi mọi người được"

Thật ra điểm này không chỉ Minh Châu, mà phu thê Võ Bình Hầu cũng nghĩ đến cả rồi.

Tô Minh Châu nhìn phụ mẫu mình, tiếp tục nói "Dù trước đó có bất kì chuyện gì xẩy ra, tứ hoàng phi cũng xuất thân từ phủ Quốc Công, cô nương xuất thân từ nhà chúng ta có thể nguyện ý làm thiếp hay sao chứ?"

Dù có là trắc phi, nhưng đó chỉ là cho dễ nghe, chứ cũng vẫn chỉ là thiếp thất mà thôi, ở trước mặt chính thê thì vẫn phải giữ quy củ.

Các nàng ngạo khí như vậy sao có thể cho phép chính mình lại khom lưng trước người có xuất thân ngang hàng hay thậm chí thấp hơn mình được cơ chưa, lại càng không thể cho phép hài tử của mình sinh ra lại thấp thế hơn người khác được, đôi khi khom lưng thì dễ mà muốn thẳng lưng lên lại khó.

Ngay cả hậu cung của Mẫn Nguyên Đế cũng vậy, cũng không có phi tần xuất thân như vậy.

Tô Minh Châu lại nói "Tứ hoàng phi không có khả năng không biết điều đó, cho nên cơ bản không có khả năng tranh giành tình cảm mới làm như vậy, con cảm thấy tứ hoàng phi e là cố ý làm"

Suy đoán như vậy tương đồng với phu thê Võ Bình hầu.

Võ Bình Hầu khích lệ "Tiếp đi"

Tô Minh Châu hít một hơi thật sâu "Hơn nữa chuyện này cuối cùng chẳng có ai được lợi gì"

Bở vì rất yêu thương nữ nhi nên phu thê Võ Bình Hầu khó tránh được chút cảm xúc kích động, có chút chưa rõ, ngược lại Minh Châu chỉ cảm thấy đây là người nhà yêu thương, nên càng thêm bình tĩnh mà suy ngẫm về chuyện này.

Tô Minh Châu trầm giọng nói "Như vậy mục đích của tứ hoàng phi là cái gì? Tứ hoàng tử là người bị hại, con cũng vậy, thậm chí Liêm Quốc Công phủ cũng thế. Tứ hoàng phi cũng không chiếm được chỗ tốt gì, con cảm thấy tứ hoàng phi không phải định mưu đồ cái gì, mà chỉ đơn giản là phát tiết, hay nên nói là trả thù, nàng ta hy vọng tất cả chúng ta đều sống không tốt"

Sắc mặt Võ Bình Hầu trở nên căng thẳng hơn.

Tô Minh Châu cắn môi dưới nói "Con cảm thấy như tứ hoàng phi đang đánh bạc hết tất cả vậy, có chút giống như bị điên chăng?"

Quả thật suy đoán của Tô Minh Châu rất lớn gan lớn mật, vừa nghe thì có vẻ vô căn cứ, dù sao cũng là nhà mẹ đẻ, trượng phu, cùng với người xa lạ, thậm chí cả tự bản thân mình, tứ hoàng phi đều muốn kéo hết xuống nước, nhưng nếu ngẫm kĩ lại những việc tứ hoàng phi làm thì có thể là như vậy thật.

Quả thật không có dấu vết gì thể hiện mục đích hay tìm thấy chỗ tốt gì cho tứ hoàng phi, nàng ta phảng phất như con chó điên vậy.

Tô Minh Châu nói ra cũng cảm thấy nhẹ nhàng được ít "Thật sự rất kì quái nha"

Võ Bình Hầu phu nhân cau mày, người như khó đối phó nhất, chưa kể với gia thế và thân phận của tứ hoàng phi, nếu nàng ta bất cứ giá nào cũng phải trả thù thì nhà bọn họ cần phải cẩn trọng hơn nữa.

Tô Minh Châu nói tiếp "Hơn nữa thái độ của tứ hoàng phi với tứ hoàng tử kể từ khi thành thân liền trở nên kì quái. Nếu là con, con tuyệt đối không cho phép nữ nhân nào lại gần trượng phu mình, càng đừng nói tới là chủ động dâng nữ nhân lên cho trượng phu như vậy"

Võ Bình Hầu phu nhân cũng hiểu được, vì nếu là bà, có nữ nhân nào muốn tiếp cận trượng phu mình, bà không thể nào nhẫn được.

"Mà tứ hoàng phi đem dâng lên cũng chẳng quan tâm tứ hoàng tử muốn hay không, nàng ta cứ đưa. Cái này không phải hiền huệ, mà là trả thù chăng?", Tô Minh Châu vẫn còn nhỏ, nên nói những lời này một chút cũng không thấy ngại ngùng.

Nàng cảm thấy chỉ cần phân tích sự việc mà thôi, "Nếu tứ hoàng tử háo sắc thì đây đúng là gãi đúng chỗ ngứa"

"Nhưng tứ hoàng tử không phải, mà dù có háo sắc cũng không thể biểu hiện ra ngoài được, hắn cần thanh danh tốt vào lúc này mà. Tứ hoàng phi làm như vậy, tuy có nhiều người sẽ cảm thông với tứ hoàng tử, nhưng đối với thanh danh của hắn thì cũng không được tốt lắm"

"Con lại càng cảm thấy là đang trả thù mà"

Tô Minh Châu đung đưa chân, trên giầy thêu con bướm bằng chỉ vàng chợt ẩn chợt hiện nhìn khá bắt mắt "Đồng thời cũng là trả thù phủ Liêm Quốc Công, việc tứ hoàng phi làm chắc chắn không giấu được, mà lại là đích tôn nữ phủ Liêm Quốc Công, vậy cô nương khác phủ Liêm Quốc Công liệu còn ai muốn cưới nữa không? Khi cưới chẳng lẽ không nghĩ rằng có thể hay không lại có một tứ hoàng phi khác"

Võ Bình hầu phu nhân cũng nói "Quả thật đúng vậy, mấy năm nay việc hôn nhân của các cô nương phủ Liêm Quốc Công có chút gian nan, phần lớn đều gả thấp. Hơn nữa người tới cầu thú cũng ít hẳn đi"

Lúc trước các cô nương ở phủ Liêm Quốc Công còn chưa tới cập kê liền đã có không ít người tới cửa hỏi thăm rồi, mà hiện giờ lại không được như vậy, tuy vẫn có nhưng mà ít đi rất nhiều, mà trong họ là đã có nhiều đệ tử rồi đấy.

"Mà con trong chuyện này, không phải là do lúc hấp tấp nàng ta làm ra, một chút cũng không cẩn thận, thật ra đối với con cũng có ảnh hưởng, nhiều nhất chính là con không thể gả cho lục hoàng tử, nhưng vốn dĩ con không có tâm tư này nha"

Võ Bình Hầu bỗng nói "Hay vì Minh Châu gả cho lục hoàng tử thì cũng không ảnh hưởng gì tới tứ hoàng phi, mà chẳng lẽ nàng ta muốn chặn đường con gả cho tứ hoàng tử chăng?"

Tô Minh Châu nhăn mũi nói "Con mới không làm trắc phi đâu"

Võ Bình Hầu cười cười, chỉ cần ông còn sống thì sao có thể để nữ nhi bảo bối đi làm thiếp nhà người ta được, dù là trắc phi thì cũng chỉ phẩm cấp mà thôi. Không thể ngồi kiệu hoa, mặc áo cưới đỏ rực đầy vẻ vang mà gả chồng sao có thể được cơ chứ.

Không thể quang minh chính đại là bái thiên địa cùng trượng phu, không có khách khứa tới chúc phúc, ngay cả của hồi môn cũng chỉ có thể đưa một ít. Đã vậy, vĩnh viễn không thể mặc màu đỏ trước mặt chính thất, ngay cả trang sức như hồng bảo thạch cũng đều phải kiêng dè nữa cơ mà. Thậm chí chính thất chưa cho phép ngồi cũng không thể tự ý ngồi xuống được.

Võ Bình Hầu sao có thể chịu được Tô Minh Châu của ông chịu nhiều ủy khuất như vậy cơ chứ, nữ nhi của ông phải sống tự do tự tại, nên mặc đồ đẹp nhất, ăn những món ngon nhất, trang sức mỹ lệ cứ đeo tùy thích, nữ nhi của ông đáng được những thứ tốt nhất.

Võ Bình Hầu phu nhân cũng không bao giờ nghĩ tới chuyện nữ nhi mình sẽ làm thiếp, bà biết chuyện hậu viện như thế nào, chuyện đấu đá đầy thủ đoạn giữa chính thất cũng thiếp thất thế nào mà, "Cho nên tứ hoàng phi rất mâu thuẫn, nàng ta e là biết được tâm tư của tứ hoàng tử, nên mới đi xin ban hôn như vậy"

Để ý tứ hoàng tử nhưng lại đưa rất nhiều nữ nhân lên cho hắn, không để bụng tới hắn, rồi lại làm ra nhiều chuyện như vậy.

Võ Bình Hầu bỗng nói "Chẳng lẽ tứ hoàng tử muốn bỏ thê cưới người mới hay sao?"

Võ Bình Hầu phu nhân ngây ngẩn cả người, do dự một chút mới nói "Hoàng thất trước giờ chưa có tiền lệ như vậy, trừ phi........"

Trừ phi tứ hoàng phi không còn nữa.

Dù Võ Bình Hầu phu nhân chưa nói dứt câu, nhưng bọn họ đều hiểu rõ ý.

Võ Bình Hầu thần sắc nghiêm lại, dù Mẫn Nguyên Đế chưa hạ quyết định nhưng với chuyện hôm nay e rằng, hơn nữa Liêm Quốc Công bên kia cũng cần phải cho ra một cái công đạo "Ngày mai gọi Khương Khải Thịnh lại đây"

Mặc kệ là thật hay giả, bọn họ cần phải ngăn chặn trước hết thẩy những khả năng có thể xẩy đến.

Tô Minh Châu lại cảm thấy có chút không đúng, nhưng không phản đối chuyện đính hôn trước với Khương Khải Thịnh, dù sao hắn cũng đẹp như vậy cơ mà, có gì chăm sóc lên để đẹp hơn cũng tốt mà, "Phụ thân, con cảm còn có chuyện khác đã xẩy ra cơ, có thể hay không phụ thân sai người đi điều tra xem khoảng thời gian này tứ hoàng phi có gì dị thường hay không, được không ạ?"

Võ Bình Hầu gật đầu đồng ý, dù Tô Minh Châu không nói, ông cũng sẽ làm vậy.

Hơn nữa không chỉ là trong khoảng thời gian nà, ông còn muốn điều tra tứ hoàng phi khi trước khi gả chồng nữa. Ông cảm thấy không chỉ vì tứ hoàng phi phát hiện ra ý định của tứ hoàng tử, mà còn có sự tình ẩn khác bên trong.

Tô Minh Châu có chút do dự, rồi mới nói "Thật ra con cảm thấy tứ hoàng tử có gì đó đặc biệt, có phải hay không?"

"Vị Dương cô nương lúc trước vì cái gì mà cũng hướng về tứ hoàng tử, con cảm thấy nếu nàng ta là muốn làm thiếp của hoàng tử, thì lục hoàng tử không phải thích hợp hơn hay sao ạ?"

"Dù sao lục hoàng tử cũng còn chưa có thê tử, nếu nàng ta thực sự có thủ đoạn, quản được lục hoàng tử, thì khi lục hoàng phi có gả vào đi nữa, vẫn có thể có một vị trí nho nhỏ trong phủ mà"

"Hơn nữa, lục hoàng tử dễ lừa hơn so với tứ hoàng tử một chút đi"

Cái này không phải Minh Châu xem thường gì lục hoàng tử, mà chỉ là cách thể hiện ra mà thôi,mà ở dạng này thì Minh Châu vẫn luôn hoài nghi lục hoàng tử là người giả heo ăn thịt hổ cơ.

"Giống như vì sao có người lại cảm thấy Khương Khải Thịnh nhất định sẽ đậu tam nguyên, cho nên liền tiếp cận hắn từ rất sớm"

"Có thể có hay không cũng có người cảm thấy hoặc là biết tứ hoàng tử có cái gì đấy, cho nên lúc này liền bắt đầu tiếp cận tứ hoàng tử từ sớm"

Thật ra Tô Minh Châu cảm thấy có nhiều chuyện mới nhìn tưởng như không liên quan, nhưng lại có liên quan bên trong, giờ nàng không có bằng chứng gì, chỉ là cảm giác, "Tứ hoàng phi cũng không để ý đến các nữ nhân khác của tứ hoàng tử, thậm chí còn rất vui vẻ mà dâng lên, vì sao lại có phản ứng lớn như vậy với con nhỉ?"

Thần sắc Tô Minh Châu có chút phức tạp "Không thể là vì nàng ta cảm thấy giữa con và tứ hoàng tử có gì cái gì đấy chứ?"

Chuyện này không có khả năng chứ?

Cả nhà Võ Bình Hầu đều im lặng một lúc, Tô Minh Châu mới cảm thán nói "Nói chung con cảm thấy người khác đều biết một ít chuyện mà chúng ta chưa biết được, mà những chuyện này lại có liên quan tới nhà chúng ta, cảm giác như vầy thật sự không tốt lắm"

Võ Bình Hầu hiểu cảm giác nữ nhi, như đi đánh giặc mà không biết gì chỉ cầu ăn may mà thôi.

Tô Minh Châu chỉ im lặng được một lúc, đã liền cười rộ lên "Mà cũng không có quan hệ gì nha, ai biết bọn họ tự cho là biết đồ thật đồ giả gì đi, chỉ cần nhà chúng ta cẩn thận từ cái nhỏ nhất là đủ rồi"

Võ Bình Hầu cũng cười nói "Mặc kệ bọn họ biết thật giả gì đấy đi, đều không sao cả, kết cục bọn họ ........"

Tô Minh Châu cùng phụ thân liếc nhìn nhau như tiểu hồ ly ăn vụng gà vậy.

Kết cục của bọn chúng sao?

Trước tiên là Dương cô nương đã chết không rõ ràng gì, Liễu cô nương thì giờ sống không bằng chết, mà Khương Khải Thịnh gặp được mấy người kia thì, cặp phu thê bị lưu đày, còn nữ phẫn nam trang kia thì gia tộc nàng ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta đâu.

Tô Minh Châu bỗng nghĩ đến nhi tử quản gia của Bạch phủ, bài thơ kia... Hắn không chỉ có kết cục không tốt, mà còn liên lụy tới cả nhà hắn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC