Chương 33: Xuất hiện gương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước nay Khương Khải Thịnh không bao giờ nghĩ được hạnh phúc đời mình lại đến đột ngột như vậy cả, hắn thậm chí vẫn chưa thể tin được, mà nhìn tới thần sắc Võ Bình Hầu lại cảm thấy không giống cho lắm.

Trong lòng Võ Bình Hầu có muôn vàn không muốn nữ nhi mình lại sớm đính ước như vậy, nhưng nếu đã quyết định rồi thì ông cũng sẽ không gây khó dễ gì cho Khương Khải Thịnh, dù sao nữ nhi là muốn sống cùng Khương Khải Thịnh chứ không phải kết thù, nhưng mà Võ Bình Hầu không thể trưng ra khuôn mặt tươi cười nổi mà.

Khương Khải Thịnh nói đầy nghiêm túc "Hầu gia an tâm, tại hạ tuyệt đối sẽ không cô phụ ái nữ của người"

"Ta không gạt gì ngươi, trong này đúng là có chút chuyện. Tứ Hoàng Phi tự dung tiến cung nói thư phòng Tứ hoàng tử có dấu tiểu tượng giống Minh Châu"

Lúc này trong thư phòng chỉ có Võ Bình Hầu cùng Khương Khải Thịnh, nên những quang co trong lòng ông đều không dấu diếm gì mà nói ra cả.

Khẽ nhíu mày, Khương Khải Thịnh nói "Tứ hoàng phi chẳng lẽ là..."

Choáng váng?

Bởi vì luôn cẩn thận, nên hai chữ sau cùng hắn không nói ra miệng, nhưng biểu tình trên mặt thì rõ ràng là biểu hiện là vậy.

Trong lòng Võ Bình Hầu cũng hơi yên tâm, nếu Khương Khải Thịnh nghe mà lại chỉ để ý đến cái tượng kia thì Võ Bình Hầu tuyệt đối sẽ không để nữ nhi gả thấp đâu, "Nàng ta làm ra chuyện như vậy, hơn nữa còn những chuyện do nàng ta làm trước kia nữa, hắn là Liêm Quốc Công phủ phải đưa ra một cái công đạo rồi"

Lời nói hàm hồ này, người thông minh như Khương Khải Thịnh hơi suy nghĩ chút liền hiểu ngay được,

"Ta cảm thấy sẽ không dính dáng gì đến Minh Châu cả, nhưng mà ta cũng không tự cho rằng mình là người thông minh gì, ví dụ như ta không thể ngờ được tứ hoàng phi sẽ làm ra chuyện như vậy. Nên hôm nay mới thỉnh ngươi tới đây"

Khương Khải Thịnh đoán là do Võ Bình Hầu cố kị, chuyện tiểu tượng là không giấu được, nếu hắn cưới Minh Châu thì sẽ không tránh được chuyện bị người ta nói ra nói vào "Hầu gia, thứ tại hạ nói thẳng dù chuyện tiểu tượng kia là thật đi nữa thì như thế nào chứ? Bất quá, điều đó cho thấy rằng nữ nhi của ngài quá mức ưu tú mà thôi, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu"

Võ Bình Hầu nhìn thần sắc Khương Khải Thịnh không có gì là miễn cưỡng cả, cũng cười nói "Minh Châu của ta đương nhiên là tốt nhất rồi"

Minh Châu của ta, bốn chữ này làm tâm thần Khương Khải Thịnh rung động mà, ánh mắt hắn lóe lên, cân nhắc trong lòng, không sao dù sao cũng nhanh thôi sẽ là Minh Châu của hắn.

"Mội khi đã như vậy, tại hạ cảm thấy rất kiêu hãnh, sẽ đối tốt với nàng gấp bội ạ"

Thần sắc Võ Bình Hầu hòa hoãn hơn rất nhiều "nhớ kĩ lời ngươi nói hôm nay đi đấy"

Khương Khải Thịnh nói đầy nghiêm túc "Tại hạ nguyện ý thề, cả đời đối với Minh Châu toàn tâm toàn ý, tuyệt không nạp thiếp"

"Không sợ không có con nối dõi à?"

"Không sợ không có con nối dõi", Khương Khải thịnh nói không chút do dự, "tại hạ tuyết đối sẽ không nạp thiếp", Võ Bình Hầu nở nụ cười nói "Yên tâm, nếu về sau Minh Châu có đối với ngươi không tốt, ta cũng sẽ giúp ngươi dạy dỗ Minh Châu"

"......"

Rõ ràng là lời hay, mà vì sao hắn cảm thấy có chút không là lạ.

Võ Bình Hầu thỉnh Khương Khải Thịnh ngồi, thái độ ôn hòa đi rất nhiều, "Ngươi còn có muốn mời thân bằng hữu hảo gì hay không?"

Khương Khải Thịnh nhấp môi nói "Khi tổ phụ mang tại hạ rời quê nhà đến Dương Châu định cư thì tại hạ không còn trưởng bối rồi, bằng hữu thì cũng có một vài người"

"Vậy ngươi viết thư cùng địa chỉ đi, rồi giao cho Lục Kim"

Khương Khải Thịnh đáp lời.

"Còn chuyện cầu hôn, ta......."

Khương Khải Thịnh liền cắt ngang lời Võ Bình Hầu đang nói "Hầu gia, chuyện cầu hôn, tại hạ muốn tự mình thu xếp"

Kỳ thật Khương Khải Thịnh biết rằng chỉ cần hắn nguyện ý, Võ Bình Hầu phủ sẽ nguyện ý giúp hắn xử lý tốt hết tất cả, đến lúc đó hắn chỉ cần vác xác tới cầu hôn mà thôi, hai nhà trao đổi canh thiếp là được, nhưng hắn vẫn muốn tự mình làm, dù hắn có thể có chút ít đồ thôi, nhưng nguyện ý dùng hết gia sản để đặt mua đồ chuẩn bị.

Võ Bình Hầu rất hài lòng "Được, lượng sức mà làm đi"

Khương Khải Thịnh cũng không cố phồng má giả làm kẻ mập làm gì "Dù ta có cố gắng phấn đấu hai mươi năm e rằng vẫn kém so với của hồi môn hầu gia cấp cho Tô tiểu thư, nhưng tại hạ nguyện bại gia sản để làm"

Võ Bình Hầu cười sang sảng mà nói "Trước nay phu thê là nhất thể, ta cũng chỉ có một trai một gái. Nếu ngươi không có trưởng bối, vậy về sau cứ đem ta trở thành phụ thân là được, phủ Võ Bình Hầu chính là nhà ngươi, chỗ dựa cho ngươi, ngươi cứ việc thực hiện mơ ước đi"

Trong lòng hắn vừa có chút ấm áp lại chút chua xót, không nhịn được mà đôi mắt đỏ lên, những lời này của Võ Bình Hầu đúng là chạm đến nội tâm Khương Khải Thịnh "Vâng"

Võ Bình Hầu nghiêm mặt nói "Có việc gì thì ngươi cứ phân phó quản gia trong viện, hiện giờ ngươi nên lấy việc học làm đầu"

Khương Khải Thịnh cũng biết đây là việc cần làm "Vâng"

Võ Bình Hầu vừa lòng mà dắt Khương Khải Thịnh ra khỏi thư phòng. Võ Bình Hầu phu nhân cùng hai người con của mình đang ngồi tại phòng khách, bà là người hiểu rõ trượng phu mình nhất nên khi thấy thần sắc của ông tỏ ra bình thương, nhưng đáy mắt lại đầy vẻ thưởng thức, cười ôn hòa nói "Như thế nào mà nhìn gầy đi so với trước đây vậy, có phải Trương mụ làm đồ ăn không hợp khẩu vị à?"

Tô Minh Châu nhìn nhìn Khương Khải Thịnh, nhìn sao cũng thấy khí sắc hắn tốt lên nhiều mà, không có như lời mẫu thân nói gầy gò gì cả, nhưng nàng rất thông minh mà không mở miệng ra nói gì.

Tô Bác Viễn lúc này chính là nhìn không vừa mắt Khương Khải Thịnh, dù sao muội muội cũng phải gả đi, bọn họ từ khi sinh ra đến này chưa có tách nhau ra quá lâu đâu, giờ chỉ cần nghĩ tới một chút là lại cảm thấy mờ mịt, trống rỗng trong lòng mà, "Mẫu thân, người chắc nhìn nhầm rồi sao? Con nhìn sao cũng thấy hắn béo lên một chút thì phải?"

Võ Bình Hầu phu không buồn phản ứng lại với ý Tô Bác Viễn, tiếp tục hỏi "Trong phủ có đầu bếp có thể nấu các món vùng Giang Nam, hay đưa cho ngươi đi nhỉ?"

Tô Minh Châu trợn tròn đôi mắt, nữ đầu bếp kia làm điểm tâm rất ngon nha, nàng cũng rất thích mà.

Khương Khải Thịnh nhìn khuôn mặt có chút tức giận của Tô Minh Châu, tươi cười nói "Đa tạ Hầu phu nhân, nhưng Trương mụ làm đồ ăn cũng rất ngon rồi ạ"

Võ Bình Hầu phu nhân lại dặn dò thêm vài câu nữa.

Vì chuyện đính hôn khá vội vã này, nên buổi trưa Khương Khải Thịnh không có ở lại phủ dùng cơm mà trực tiếp cáo từ, có điều dù biết rõ hai người sắp thành thân nhưng nhìn qua Tô Minh Châu vẫn không có chút nào ngượng ngùng cả, Khương Khải Thịnh có chút nghẹn trong lòng, hắn cũng không biết nói sao cho tốt được cả đây.

Quả thật Tô Minh Châu không chút cảm thấy ngượng ngùng nào cả, còn cùng Tô Bác Viễn tiễn người ra đến ngoài cửa.

Khương Khải Thịnh nhìn Tô Minh Châu, há miệng thở dốc rồi mà lại vẫn không biết nói gì cho được cả.

Tô Minh Châu cầm khăn tay nho nhỏ hướng Khương Khải Thịnh vẫy vẫy "Đi sớm về sớm nha"

Khương Khải Thịnh cảm thấy có chỗ không đúng nhưng lại không biết không đúng ở đâu, ngược lại còn bị bộ dáng Tô Minh Châu chọc cười "Hảo"

Tô Bác Viễn tuy vẫn cảm thấy hắn đoạt đi muội muội của mình nhưng vẫn nhét tờ giấy cho hắn, "Ngươi theo cái địa chỉ này mà đi, bà mối này thật ra không tồi chút nào"

Khương Khải Thịnh cũng đã sớm hỏi thăm qua hết rồi, nhưng có đề cử của Tô Bác Viễn lại càng tốt hơn.

Tô Minh Châu cũng nói "Bà mối ấy không tệ đâu, ca ca ta cũng tìm chính bà mối này để đi cầu thân Bạch tỷ tỷ đấy"

Tô Bác Viễn gật đầu.

Khương Khải Thịnh bỗng cảm thấy sợ rằng mình sẽ không có ngày nhìn thấy được sự thẹn thùng của Tô Minh Châu mất thôi.

Tô Minh Châu thấy Khương Khải Thịnh cứ ngơ ngác nhìn mình, có chút khó hiểu mà cũng nhìn lại hắn.

Khương Khải Thịnh lấy tử trong ngực ra một cây trâm bạch ngọc, ngọc thì cũng là loại thường thường thôi, nhưng hơn là ở hình dáng cây trâm. Cây trâm được khắc thành hình một con thỏ con đang ôm một củ cải đỏ, mà củ cải đỏ ấy còn bị gặm mất mấy miếng.

Tô Minh Châu nhìn thì liền thích ngay mà nhận, "Là ngươi khắc à?"

Vốn là muốn làm nàng bất ngờ nhưng Khương Khải Thịnh chỉ trầm mặc hỏi "Sao muội biết được vậy?"

Tô MInh Châu chỉ cúi đầu nhìn cây trâm, đôi mắt cong cong mới nhìn có vẻ là người điềm đạm lại đơn thuần "A, ta thuận miệng nói"

Hắn có chút dở khóc dở cười mà nói "Đúng vậy, là ta khắc đấy"

Nàng liền ngẩng đầu lên tươi cười, đôi má lúm đồng tiền nhìn đầy vui vẻ, làm người ta muốn đem đồ tốt gì mà mình có dâng hết lên cho nàng, "Ta rất thích"

Hắn cảm thấy chỉ cần nhìn thấy nàng cười thì những mất mát kia cũng biến mất sạch sẽ, "Về sau sẽ khắc thêm cho muội nữa"

Dùng ngón tay khẽ moi moi củ cà rốt, nàng tươi cười gật đầu.

Tô Bác Viễn thật sự nhìn không nổi nữa, liền bước vội lên chắn ngang giữa hai người họ, không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu nhìn trời, tỏ vẻ quyết tâm không nhượng bộ.

Tô Minh Châu khẽ cào lưng Tô Bác Viễn, hắn cố nhịn nhưng vẫn không nhường.

Tô Minh Châu tức đến thờ phì phì vào Tô Bác Viễn, vươn đầu ra nhìn Khương Khải Thịnh, "Chờ ngươi tới cưới ta nha"

Khương Khải Thịnh chưa nói lời nào.

Tô Bác Viễn đã vội nói "Rụt rè, cô nương gia là phải rụt rè!"

Tô Minh Châu có lệ mà nói "Vâng, đã biết, đã biết"

Khương Khải Thịnh "..."

Tô Bác Viễn tiếp tục nói "Vừa rồi không được nói như vậy nữa, muội hãy còn nhỏ, nếu để người khác nghe thấy sẽ hiểu muội đang mong ước được sớm gả chồng đi!"

Tô Minh Châu muốn vươn ra, lại bị Tô Bác Viễn bỗng to gan lớn mật mà ấn đầu quay lại, chọc Tô Minh Châu tức đến dậm chân.

"....."

Tô Bác Viễn ngăn cản muội muội mình, "Hảo, ngươi nhanh nhanh lên xe đi đi"

Trầm mặc một lúc, hắn mới nói "Võ Bình Hầu đang ở phía sau nhìn huynh chằm chằm, sắc mặt không được tốt lắm đâu"

Biểu tình Tô Bác Viễn khẽ đơ, còn Tô Minh Châu thì rất vui mừng "Phụ thân, ca ca khi dễ con lùn"

Võ Bình Hầu nhìn nhi tử.

Tô Bác Viễn không dám quay đầu lại, hắn hiếm có được một lần to gan, liền biết trước mặt Khương Khải Thịnh thì muội muội sẽ chừa mặt mũi lại cho hắn mà không đánh hắn, nhưng vì sao phụ thân lại đi ra đây vậy?

Tô Minh Châu thì như con thỏ mà vui mừng chạy lại bên người Võ Bình hầu "Phụ Thân, khi không có người, ca ca đều sẽ khi dễ con như vậy đó, hắn toàn ỷ hắn cao hơn con không à"

Võ Bình Hầu nhẹ nhàng sửa lại mấy sợi tóc rồi của Tô Minh Châu, lúc này mới nói "Ca ca con là tên ngốc to xác mà thôi, nữ hài thì phải nho nhỏ xinh xinh mới tốt"

Khương Khải Thịnh nhìn bộ dáng Tô Minh Châu làm nũng với Võ Bình Hầu, chỉ khẽ vân vê ngón tay rồi không chờ Võ Bình Hầu mở miệng, đã liền chủ động cáo từ.

Võ Bình Hầu gật đầu chào.

Sau đó Khương Khải Thịnh mơ hồ nghe tiếng Tô Bác Viễn xin tha, hắn rất thích những người Võ Bình Hầu này, bởi vị họ thật sự là một gia đình.

Tuy rằng Tô Minh Châu đính hôn, nhưng thật là không quan hệ tới nàng, nên nàng đi Tĩnh Viễn Hầu phủ bồi ngoại tổ.

Tĩnh Viễn Hầu không chỉ có một hộp đá quý mới với tỷ lệ hoàn hảo, mà còn có vài cái gương soi rất đẹp, so với gương đồng Tô Minh Châu vẫn hay dùng thì nhìn rõ hơn nhiều, chỉ là có chút đắt mà thôi. Cái gương chỉ nhỏ cỡ bàn tay mà ước chừng trăm lượng bạc, mà Tĩnh Viễn Hầu lại sai người đi mua.

Tô Minh Châu cảm thấy rất mới mẻ, nàng là lần đầu tiên nhìn thấy mình rõ như vậy.

Tĩnh Viễn hầu thấy ngoại tôn nữ thích đến vậy liền rất đắc ý "Thích sao?"

Không chút do sự mà gật đầu "Thích, rất đẹp ạ"

Sự đắc ý trong ông lại càng dào dạt dâng cao nhưng vẫn cố giả bộ không thèm để ý mà nói "Thấy nói là được làm bằng pha lê, cũng coi như là tinh xảo. Ngươi cùng mẫu thân ngươi, mỗi người một cái cầm lấy mà chơi đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net