Chương 5: Rốt cuộc là cái gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô gia đều cho rằng chuyện này dừng ở đây, dù sao thân phận họ cũng có chút xấu hổ, không tốt đẹp gì mà tham dự đến chuyện hoàng gia, Võ Bình hầu phu nhân vốn định vào cung nói qua một chút cùng hoàng hậu, không ngờ rằng hôm sau 2 người con của mình bị triệu kiến trước.

Khi bọn họ còn nhỏ cùng thường hay được hoàng hậu triệu vào cung, bởi vì không có nữ nhi nên hoàng hậu rất sủng ái cô cháu gái Tô Minh Châu, còn cố ý ở trong cung cấp 1 gian phòng cho nàng.

Đúng là hoàng hậu rất thương yêu cô cháu gái này, nên biết muội muội nàng không muốn con gái gả vào hoàng gia nên là cũng không hay triệu kiến, đem nàng lưu lại bên mình như còn nhỏ nữa. Kỳ thật lúc ấy Tô Minh Châu cùng Lục hoàng tử tuổi tác lại gần, không ít người đều cho rằng hoàng hậu chuẩn bị đem cháu gái gả cho Lục hoàng tử, ngay đến hoàng đế cũng hỏi qua.

Hoàng đế đối với đôi long phượng thai của Võ Bình hầu phủ này cũng rất là thích, long phượng thai chính là điềm lành, mà hai huynh muội lại lớn lên cực tốt, khi còn nhỏ hoàng đế còn từng ôm qua.

Mẹ đẻ Lục hoàng tử là Hi quý nhân, xuất thân chỉ là cung nữ nhưng do sinh được hoàng tử, nên lúc này mẫu bằng tử quý liền được phong quý nhân. Hi quý nhân cũng từng cho rằng hoàng hậu cố ý đem cháu gái gả cho con mình, trong lòng vừa mừng vừa lo, còn chọn lựa nguyên liệu tốt nhất đưa cho Minh Châu may quần áo. Sau này hoàng hậu lại không triệu Minh Châu vào cung nữa, Hi quý nhân liền hiểu rõ ý tứ hoàng hậu nên rất thất vọng.

Cho nên đối với chuyện tiến cung lần này, hai huynh muội cũng không xa lạ gì nữa.

Người tới là đại thái giám đắc dụng của Cao hoàng hậu, ở Võ Bình phủ cũng không dám cao ngạo gì, dều cười tủm tỉm mà thôi, không chờ Võ Bình hầu phu nhân dò hỏi đã vội tự nói "Cũng không phải là việc lớn gì, Tứ điện hạ hôm qua có đưa tới Hình Bộ 1 vị cô nương, trong miệng toàn những lời mê sảng làm kinh động đến hoàng thượng cùng hoàng hậu. Bởi vì nàng ta cùng quý phủ công tử có gặp qua, nên lúc này mới thỉnh hai vị vào cung"

Võ Bình hầu phủ phu nhân "Là vị nữ giả nam trang Dương cô nương"

Do hôm nay tiến cung nên Tô Minh Châu mặc lên người bộ váy áo hồng nhạt, trên đầu là trâm phù dung hình con bướm, nàng đeo chuỗi vòng vổ khảm châu, thân được khắc rỗng tạo hình dây leo, bốn phía đều khảm đá quý, mà ở giữa là viên đông châu, bên dưới là tua đá quý, cái vòng này là vài ngày trước nàng được hoàng hậu ban thưởng nên hôm nay cố ý đeo.

Đại thái giám cúi đầu "Đúng là vị Dương cô nương kia, lại nhắc tới Đức phi nương nương đã tạ thế"

Đức phi nương nương?

Nguyên lai vị kia là nhắm tới Tứ hoàng tử đi, nhưng vì sao lại là Tứ hoàng tử?

Hơn nữa, nếu nhằm tới Tứ hoàng tử thì sao còn muốn gây náo loạn trên phố. Nếu Tứ hoàng tử có hứng thú với xà phòng, hương chi đi nữa, nhưng việc phát sinh sau này hắn cũng không thể giữ Dương cô nương được, giao cho Hình bộ cũng là cách tốt nhất.

Tô Bác Viễn cũng đổi một thân quần áo ra tới.

Võ Bình hầu phu nhân sửa sang chút ngọc bội cho nhi tử "Được rồi, đi đi"

Tô Minh Châu hơi cúi đầu, đi cạnh phía sau của Tô Bác Viễn "Ca Ca"

Tô Bác Viễn nhìn bộ dáng thỏ con của muội muội, liền thẳng lưng "Đừng sợ, không có việc gì"

Tô Minh Châu dạ nhẹ một tiếng.

Hoàng hậu cố ý an bài xe ngựa tới đón hai huynh muội, chờ lên xe, Tô Bác viễn liền nói nhỏ "Muội muội, chuyện là như thế nào?"

Hắn ra có chút muộn nên không rõ sự tình. Tô Minh Châu nói đại khái qua một lần cho hắn.

Tô Bác Viễn "......"

Tô Minh Châu đưa tay lên chống má mình, trong xe ngựa không chỉ có hoa quả nàng thích, còn có vài thứ linh tinh vui ý, như là sợ nàng nhàm chán trên đường nên cố ý chuẩn bị.

"Nàng ta rốt cuộc muốn gì?

"Không biết nữa"

Tô Bác Viễn thở dài "Nàng ta không phải ... tìm chết sao?"

Ba chữ cuối thanh âm hắn có vẻ nhẹ đi, rốt cuộc vẫn là cô nương, lời này cũng có chút quá phận nên Tô Bác Viễn nói không nên lời.

Tô Minh Châu nhẹ gật đầu, lại cầm cửu liên hoàn chơi tiếp, nàng cảm thấy vị kia không chỉ tìm chết, mà còn sợ mình chết không đủ nhanh. Chỉ là còn nhiều chuyện không hiểu được, e là đầu óc có chút không rõ ràng lắm "Đến lúc đó ca ca cứ có sao nói vậy là được"

Tô Bác Viễn gật đầu.

Chờ huynh muội tới cung Thanh Ninh, không chỉ có hoàng thượng cùng hoàng hậu, mà cả thái tử, tứ hoàng tử cùng lục hoàng tử đều tới rồi.

Sau khi huynh muội tiến vào hành lễ, Cao hoàng hậu liễn vẫy tay cho bọn họ tiến lại gần hơn để nhìn kĩ, liền cười nhìn Mẫn Nguyên đế "Hai đứa nhỏ càng lớn càng tốt"

Mẫn Nguyên đế thái độ ôn hòa " Trước để hai đứa nhỏ ngồi xuống đã"

"Minh Châu lại ngồi bên cạnh ta", Tô Minh Châu mắt hạnh, sóng nước ôn hòa, hai má ửng đỏ, tuy có chút thẹn thùng nhưng tư thái vẫn tự nhiên hào phóng, ngồi bên cạnh hoàng hậu, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.

Mẫn Nguyên đế để ý tới vòng cổ của Tô Minh Châu, khẽ liếc nhìn hoàng hậu lại không nói thêm gì.

Thái tử Triệu Văn Kỳ cùng Tô Bác viễn có quan hệ không tooig, hắn cảm thấy tính tình tiểu biểu đệ rất tốt, cho nên đối với chuyện tiểu biểu đệ đánh người bị thương thì nghĩ là do họ đã chọc giận tiểu biểu đệ nhà mình, con thỏ nóng nảy cũng cắn người, tính tình tốt không có nghĩa là không biết tức giận.

"Nhưng lâu rồi không gặp tiểu biểu đệ, sao ta lại thấy gầy đi nhiều?"

"Không phải gầy, chỉ là cao lên nhiều mà thôi"

"Đúng là cao lên không ít", Thái tử gật gù

Cao Hoàng hậu dặn dò "Về sau không cho kén ăn, không thích canh xương hầm thì cũng thể không uống, biết chưa?"

Tô Bác Viễn đúng thực rất thích canh xương hầm, lúc này chỉ đành gật đầu, nếu kgoong uống có thể lén đổi cho hắn, khiến mọi người cảm thấy hắn kén ăn, nhưng lại có vẻ mặt vô tội.

Cao hoàng hậu lúc này mới vừa lòng, "Hôm nay cho triệu các ngươi tới vì cũng có chuyện muốn hỏi"

Hai huynh muội cùng nhìn về phía Mẫn Nguyên ddế cùng Cao hoàng hậu.

Mẫn Nguyên đế "Hôm qua ở Hối Hiền Lâu, các ngươi có gặp một nữ tử họ Dương?'

Tô Bác Viễn " Bẩm bệ hạ, đúng là có gặp, hơn nữa nàng ấy còn phẫn nam trang, lời nói có chút khó hiểu"

Tô Bác Viễn đem sự tình kể lại từ đầu tới đuôi, hắn có trí nhớ rất tốt nên ngay cả những lời Dương cô nương nói đều kể lại, không giấu diếm.

Mẫn Nguyên đế cũng biết sơ qua sự việc, Tứ hoàng tử cùng Lục hoàng tử đều có nói qua với hắn, bất quá việc trên đường thì hắn không biết, "Ngươi cảm thấy là nàng cố ý tới tìm ngươi?"

Tô Bác Viễn "Bẩm thưa vâng"

Mãn Nguyên đế cũng không nhắc lại chuyện này, mà nhìn về phía Triệu Văn Kỳ "Mấy đứa nhỏ các ngươi đi chơi đi"

Mấy người Triệu Văn Kỳ đứng dậy lễ, liền đều lui ra ngoài, "Mới nhập cung mấy con khổng tước, nghe nói rất xinh đẹp, không bằng chúng ta cùng nhau đi xem?"

Triệu Văn Kiệt liền duỗi cái eo lười biếng "Được đó, đệ cũng tò mò"

Triệu Văn Gia cũng không nói gì chỉ gật nhẹ đầu. Huynh muội Tô Bác Viễn càng sẽ không phản đối. Triệu Văn Kỳ đi trước, bọn họ đều đi theo sau.

Triệu Văn Kiệt đi bên cạnh Triệu Văn Gia "Tứ ca, nữ nhân kia vì sao tìm huynh vậy?"

"Ta cũng không rõ, trên đường hồi phủ thấy mấy kẻ du côn đang khi dễ hai cô nương, liền sai thi vệ cứu người"

Trần Văn kiệt bĩu môi "Nàng ta khẳng định cố ý, hóa ra không phải coi trọng tiểu biểu đệ mà là coi trọng tứ ca''

Triệu Văn Kỳ là biết rõ, trong đó còn đề cập tới mẫu phi mình đã tạ thế là Đức phi "Chỉ sợ là không chỉ đơn giản như vậy"

Trong cung Thanh Ninh, Cao hoàng hậu nhìn Mẫn Nguyên đế "Bệ hạ, chuyện Đức phi muội muội ..."

Mẫn Nguyên đế không chờ hoàng hậu nói xong, liền nắm tay nàng "Kẻ kia bất quá là ăn nói bậy bạ, Đức phi... chuyện Đức phi, trẫm biết"

Đúng là Mẫn Nguyên đế không hề hoài nghi hoàng hậu, bọn họ là phu thê nhiều năm, lại cùng nhau đi qua thời kì gian khổ nhất. Hơn nữa, bệnh Đức phi cùng Cao hoàng hậu không có quan hệ gì, mà trái lại cùng Mẫn Nguyên đế có chút quan hệ, chuyện này liên quan tới chuyện gièm pha trong cung, cho nên Đức phi chết bệnh.

Sau khi bọn Triệu Văn kỳ rời đi, Mẫn Nguyên đế cũng để hạ nhân rời đi, trong điện chỉ còn Mẫn Nguyên đế cùng Cao hoàng hậu.

Cao hoàng hậu nhẹ nhàng đến gần dựa vào lồng ngực Mẫn Nguyên đế "Thiếp cảm thấy việc này không đơn giản, sợ là có kẻ đứng sau"

Mẫn Nguyên đế ôm nàng "uhm"

"Thiếp đã sai người đi tra mẫu thân nàng ta, đúng là người trong cung Đức phi nương nương thả ra, năm đó bởi vì Quàng Tây đại hạn, để cầu phúc thiếp liền làm chủ thả đi một đám cung nhân, mẫu thân nagf ta cũng là trong số đó"

Mẫn Nguyên đế cũng biết chuyện này.

Cao hoàng hậu có chút buồn bã "Bởi vì lâu quá rồi nên không tra được rõ ràng"

Mẫn Nguyên đễ vỗ nhẹ tay hoàng hậu "Ta tin nàng"

Cao hoàng hậu khẽ rủ mắt "Sợ là một nhà muội muội cùng là vì ta mà bị liên lụy, nếu không sao nàng cố tìm tới Bác ca? Hương Như Trai gì đó cùng hắn đâu liên quan gì, thế nào đến miệng nàng ta lại như là Bác ca mới là người trộm bí tịch nhà nàng?"

Mẫn Nguyên đế càng suy nghĩ nhiều, hắn cảm thấy kẻ nấp phía sau không chỉ muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ mình cùng nhi tử, mà có khi còn muốn đối phó với thái tử.

Cao hoàng hậu hiểu rõ Mẫn Nguyên đế nhất nên chỉ nói tới đấy thôi, không nhiều lời hơn nữa.

Mẫn Nguyên đế đột nhiên hỏi "Minh Châu sắp cập kê?"

Trong lòng Cao hoàng hậu khẽ run nhưng sắc mặt vẫn không đổi "Bẩm vâng, còn một năm"

"Ta thấy nàng có vẻ thích, không bằng ngày thường nàng nên triệu vào cung, bồi bên người"

Cao hoàng hậu khẽ cười "Thiếp cũng muốn, chỉ là muội muội cùng muội phu rất lo lắng, sợ thiếp đoạt mất nữ nhi nhà họ"

Mẫn Nguyên đế nghe vậy nở nụ cười, lúc trước hắn từng nghĩ đem Tô Minh Châu gả cho nhi tử, lại bị hoàng hậu ngăn cản, đúng là hai đứa nhỏ còn nhỏ quá, hắn cũng không để trong lòng.

Hôm nay nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Tô Minh Châu, lại nổi lên tâm tư, Triệu Văn Kiệt tính tình có chút cà lơ phất phơ nên rất thích hợp với nương tử ôn nhu, ngoan ngoãn như vậy.

Mãn Nguyên đế cũng không ngờ mình mới đề ra một câu, đã bị hoàng hậu cự tuyệt.

Cao hoàng hậu nhẹ nhàng nói "Thần thiếp có thể gả cho bệ hạ, muội muội có thể gả cho Võ Bình hầu phủ, đều bởi vì....lưỡng tình tương duyệt, nếu Văn Kiệt cùng Minh Châu thật sự tâm đầu ý hợp, thì đến lúc đó chỉ hôn cũng là điều tốt, trước đừng nên đề cập tứi tránh cho tụi nhỏ xấu hổ"

"Hoàng hậu nói phải", bốn chữ lưỡng tình tương duyệt làm Mẫn Nguyên đế rất thư thái "Liền theo ý hoàng hậu làm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net