Chương 4: Hoàng tử không phải là ngốc tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tứ hoàng tử Triệu Văn Gia là con trai của Đức phi, chỉ là lúc 7 tuổi thì Đức phi qua đời vì bị bệnh. Bảy tuổi là cái tuổi gây bối rối, vì lúc các hoàng tử 9 tuổi liền phải di sang viện của mình, ngày thường sẽ tới thư phòng để học. Cái tuổi này đã bắt đầu hiểu chuyện nên trong 2 năm ngắn ngủi cũng không bồi đắp tình cảm thân thiết gì, do đó đối với việc chăm sóc cho hắn thì các phi tần cũng không nhiệt tình gì.

Nhưng thật ra hắn không đợi Mẫn Nguyên đế hạ chỉ mà đã tự thỉnh di tới viện hoàng tử trước. Mẫn Nguyên đế lúc ấy đã ba mươi hai tuổi lại chỉ có ba vị hoàng tử, ngoài thái tử ra thì cũng có quan tâm nhiều tới 2 vị còn lại, đối với chương trình học của các hoàng tử hắn đều tự mình xem qua.

Mà con trai hoàng hậu sớm đã được sắc phong thái tử, lại được Mẫn Nguyên đế mang theo bên mình dạy dỗ, nên hoàng hậu cũng không gây khó xử gì cho hài tử có tang mẫu thân này, ngày thường lại càng có nhiều ban thưởng, chăm sóc. Chuyện cung nhân gây khó dễ lại càng tuyệt đối không thể có, chỉ là chuyện có mẫu thân và không có mẫu thân vẫn là có sự khác biệt lớn. Tuy ăn mặc, ở, đi lại vẫn đầy đủ, tỉ mỉ, nhưng không còn ai sẽ ôm hắn vào lòng, nói những lời nhẹ nhàng, đầy sủng nịnh nữa.

Kỳ thật Triệu Văn Gia cảm thấy mình cũng không phải là người quá đáng thương gì, dù sao hoàng hậu cũng là tận trách hết mình, chính là như thế nào mà trong ánh mắt của Dương cô nương liền biến thành 1 người đáng thương?

Dương cô nương nhìn Triệu Văn Gia nhẹ nhàng cắn môi dưới, trong lòng có sự thẹn thùng lại thêm chút đắc ý "Cảm ơn công tử tương trợ, nếu không..."

Nói liền hơi quay đầu đi, đôi mắt đỏ hồng, hít một hơi thật sâu như là muốn lấy lại sự bình tĩnh "Nếu không có công tử, chủ tớ chúng ta sợ là sẽ bị hại"

Triệu Văn Gia là người có dung mạo tuấn mỹ lại văn nhã, xuất thân cùng cách sinh hoạt hằng ngày của hắn khiến khí chất có sự cao quý nhưng không gây sợ hãi, thái độ tuy ôn hòa những vẫn có sự giữ khoảng cách chừng mực "Ai thấy cũng sẽ không bàng quang đứng nhìn, chỉ là... ta có chút chuyện không rõ, không biết cô nương có thể giải đáp?"

Dương cô nương thần sắc nghiêm túc "Công tử có ân cứu mạng với tiểu nữ, mặc kệ công tử muốn biết điều gì, tiểu nữ quyết không dám giấu diếm"

Triệu Văn Gia giọng nói tuy rằng bình tĩnh nhưng lại gắt gao nhìn chằm chằm Dương cô nương, tuy rằng tiểu viện này là Dương cô nương thuê, nhưng Triệu Văn Gia đã bày bố người ở bên ngoài "Ngươi làm sao biết hôm nay ta sẽ đi Hối Hiền Lâu"

Lúc ở Hối Hiền Lâu, Triệu Văn Gia liền cảm thấy kì quái, hắn đứng ở lầu hai nhìn qua khung cửa sổ thấy rất rõ ràng rằng vị Dương cô nương này tuy rằng ngăn đón Tô Bác Viễn, nhưng ánh mắt lại không dừng trên người hắn mà lại luôn nhìn bọn họ nơi lầu hai, như là đang tìm kiếm cái gì.

Triệu Văn Kiệt cho rằng là nàng coi trọng Tô Bác Viễn mới cố ý ngăn đón, ban đầu Triệu Văn Gia cũng nghĩ vậy, tuy Tô Bác viễn tính cách không được tốt lắm, nhưng dung mạo phong lưu, lại có gia thế, có cô nương chủ động tới tìm hắn cũng là điều bình thường.

Cho đến khi, trong nháy mắt, hắn bắt được ánh mắt của vị Dương cô nương này. Ánh mắt của vị Dương cô nương này làm Triệu Văn Gia cảm thấy vi diệu, cho nên càng thêm cẩn thận quan sát thần sắc của nàng, quả nhiên phát hiện dị thường. Vị này không phải coi trọng Tô Bác Viễn, chỉ là đem hắn thành bậc thang mà thôi, không biết nàng ấy đào đâu ra sự tự tin như vậy. Đã vậy vị Dương cô nương lại nhắc tới đồ vật xà phòng, hương chi, Triệu Văn Gia cảm thấy như là nàng nói cho mình và lục đệ nghe.

Cho đến khi hắn cố ý cùng lục đệ tách ra, vị Dương cô nương này liền thiết kế màn anh hùng cứu mỹ nhân, thuận lý thành chương mời hắn vào viện này. Triệu Văn Gia cũng muốn biết rốt cuộc nàng muốn làm gì, chẳng lẽ vị này cảm thấy có thể đem bọn họ đùa giỡn trong lòng bàn tay?

Dương cô nương tưởng như là đã nói rất ổn, ở Triệu văn Gia hỏi xong liền rớt nước mắt, nàng vẫn luôn nhớ rõ nữ muốn đẹp thì phải mặc đồ trắng, nên cố ý đổi một thân áo sắc nhạt, nhìn lãnh đạm thanh cao nên chỉ dùng 1 bộ diêu, vài sợi tóc dừng trên cần cổ trắng noãn, mang theo sự nhẹ nhàng uyển chuyển của thiếu nữ.

Dù đã nhìn qua nhiều mỹ nhân, nhưng Triệu Vân Gia phải thừa nhận rằng vị dương cô nương này biết trang điểm sao cho mình đẹp nhất "Tứ điện hạ, mẫu thân tiểu nữ là cung nữ bên người lúc đầu của Đức phi nương nương"

Nghe được 4 chữ Đức phi nương nương, sắc mặt triệu Văn Gia liền đổi, ban đầu hắn chỉ suy đoán vị này là từ đâu biết thân phận của hắn, nên muốn bày ra giá trị bản thân khiến hắn chú ý tới, mà hiện giờ e rằng vị này còn có âm mưu lớn hơn.

Dương cô nương không biết Triệu Văn Gia hoài nghi, hai mắt rưng rưng ôn nhu nói "Mẫu thân thường xuyên nhắc tới Đức phi nương nương cùng điện hạ"

Kỳ thật đã rất lâu rồi không có người nhắc tới Đức phi nữa, chỉ là vào ba ngày giỗ của Đức phi hắn đều sẽ ăn đồ ăn nhạt, các cung nhân cũng lựa cho hắn những quần áo có sắc màu nhạt, những việc này cũng không phải là do đạo hiếu của hắn gì, e là do hoàng hậu cố ý phân phó xuống.

Dương cô nương cẩn thận quan sát Triệu Văn Gia, thấy thần sắc hắn có chút mông lung, hoài niệm; trong lòng liền vui sướng nhưng trên mặt vẫn tràn đầy sự thương cảm "Mẫu thân tiểu nữ luôn nói Đức phi nương nương là người rất tốt bụng, nếu không có Đức phi nương nương sợ rằng nàng đã sớm chết ở trong cung"

Triệu Văn Gia nhìn Dương cô nương.

Tiếng nói Dương cô nương mềm, nhẹ, mang theo hoài niệm "Nhưng đúng là Đức Phi nương nương lại bị chính sự thiện lương của mình hại chết mà"

Triệu Văn Gia sắc mặt đại biến, khẩu khí có phần âm trầm "Mẫu phi ta là chết vì bệnh"

"Điện hạ, ngài thật sự tin sao?" Dương cô nương thanh âm mang theo sự nức nở "Nương nương là bị người hại chết"

Triệu Văn Gia nắm chặt tay mình lại, nhìn Dương cô nương , như là cưỡng chế lửa giận lại không mở miệng.

Dương cô nương đắc ý trong lòng, đây chính là nàng đọc trong sách ra, sao có thể sai được. Dựa theo trình tự trong sách, chuyện này hiện giờ chưa được vạch trần, mà sau này Triệu Văn Gia tốn nhiều công sức mới tra ra được chân tướng, vào lúc hắn đăng cơ mới đem công bố thiên hạ.

Dương cô nương nói ra lúc này vì muốn lấy sự tin tưởng của Triệu Văn Gia, mẫu thân nàng chỉ là cung nhân hầu hạ trong cung Đức phi chứ không phải bên người, sau lại đủ tuổi nên được ân xá thả ra ngoài cung lấy chồng, kỳ thật tới mặt Đức phi chắc cũng chỉ nhìn qua được mấy lần. Mà nàng dám nói vậy vì ỷ vào sách truyện mà biết nhiều chuyện về Đức phi cùng Triệu Văn Gia, huống chi Đức phi chết đã nhiều năm như vậy có muốn tra cũng tra không tới, cho nên nàng mới không kiêng nể gì.

"Mẫu thân tiểu nữ nói lúc nương nương sinh điện hạ là khó sinh nên về sau thân thể suy yếu dần", ngữ khí thực thành khẩn "Điện hạ không thể nhận giặc làm mẹ"

Triệu Văn Gia không nói gì.

"Điện hạ, mấy năm nay ngài đều chịu khổ rồi, mẫu thân tiểu nữ trước khi chết vẫn còn nhớ thương điện hạ, bí tịch này đều là tiểu nữ muốn hiến cho điện hạ"

Trong thư phòng Võ Bình hầu phủ, Tô Minh Châu đem việc hôm nay nói đại khái qua "Nữ nhi đã sai người nhìn chằm chằm Hối Hiền Lâu, vị Dương cô nương kia rời đi không bao lâu, Tứ hoàng tử cùng Lục hoàng tử cũng liền rời khỏi"

Võ Bình hầu phu nhân khẽ nhíu mày.

"Lúc ở đó nữ nhi đã biết có Tứ hoàng tử cùng Lục hoàng tử nhưng không có qua chào hỏi gì, nhưng nữ nhi cảm thấy vị Dương cô nương này là vì 2 vị hoàng tử mà tới"

"Cũng không hẳn", Võ Bình hầu phu nhân chính là tỷ muội ruột với đương kim hoàng hậu, "Nếu là hướng về hai vị hoàng tử, nàng còn tới tìm ca ca con làm gì?"

Nghe mẫu thân nhắc tới mình, Tô Bác Viễn có chút mờ mịt nhìn qua. Tuy rằng đều cùng ở thư phòng, nhưng hắn cùng phụ thân đang chơi cờ nga "Nhi tử không biết ạ"

Võ Bình hầu phu nhân nhìn bộ dáng nhi tử "Phụ thân con lén đem tráo vị trí quân kìa"

Tô Bác Viễn mở to đôi mắt hoa đào của mình nhìn Võ Bình hầu "Phụ thân, người còn như vậy, nhi tử không hầu người chơi nữa"

Võ Bình hầu không có chút chột dạ vì bị phát giác "Ngươi chơi cờ không chuyên tâm, trách ai?"

Tô Bác Viễn cũng không tức giận gì, nhìn bàn cờ rồi hạ quân "Không có làn sau nga"

Võ Bình hầu nhéo quân cờ nhìn về phía thê tử, Võ Bình hầu phu nhân đưa nước ấm lên nhấp môi "Không cần xen vào việc bọn họ"

"Nữ nhi cũng nghĩ vậy, nhà chúng ta tiếp tục tra thì cũng không tốt, chỉ là...nữ nhi cảm thấy vị Dương cô nương kia nghĩ quá đơn giản", nàng nói đầy ngây thơ "Như vậy thật không tốt nha"

Tô Bác Viễn liền hiểu ý "Dương cô nương kia ngăn đón chúng ta là gây chú ý với hai vị điện hạ? Không phải... là làm điều thừa hay sao?"

Lời này vừa nói ra, Tô Minh Châu cũng cười ra tiếng tới, trong đôi mắt hạnh đầy sự châm chọc "Có vài người tự cảm thấy mình là người thông minh tuyệt đỉnh, lại không biết thông minh quá tất bị thông minh hại, không biết mục tiêu nàng ấy là Tứ hoàng tử hay Lục hoàng tử, chí hướng nàng ấy rộng lớn vậy chắc chướng mắt hầu phủ chúng ta"

Tô Bác Viễn cảm thấy muội muội lúc này có chút đáng sợ, hắn nhẹ nhàng lặng lẽ nhích lại phía phụ thân.

Võ Bình hầu phu nhân nhìn nhi tử không có chút cốt khí, nhịn không được duỗi tay nhéo nhẹ mặt nhi tử, ôn nhu giải thích "Nàng ấy đúng là làm điều thừa thãi, được rồi, sắc trời cũng không còn sớm nên trở về nghỉ ngơi đi"

Tô Minh Châu rời nệm giường, Tô Bác Viễn cũng ngừng chơi "Huynh đưa muội về phòng trước"

Võ Bình hầu phu nhân phất phất tay, hai huynh muội hành lễ liền cùng nhau rời đi, không cần tới nha hoàn, Tô Bác Viễn tự mình cầm theo trản đèn cung đình đi bên cạnh muội muội "Dương cô nương kìa rốt cuộc muốn làm gì?"

"Muội cũng không biết" Tô Minh Châu niết nhẹ quai hàm, giọng nói có chút bất mãn "Chuyện trên đường kia có vẻ là ngoài ý muốn, chính là nàng ấy an bài người đến phá Hương Như Trai là thật"

Tô Minh Châu nhin trân châu trên giày mình "Rốt cuộc nghĩ thế nào thì ta cũng đoán không được, có điều nàng ấy làm vậy thật là không được tốt lắm, không bằng đi báo quan... Chẳng lẽ nàng ấy cho rằng bối cảnh chống lưng cho Hương Như trai rất sâu, nên muốn đem sự tình nháo lớn ?"

Chính là nháo lớn thì có gì tốt?"

Tô Bác Viễn nhìn mặt phính phính của muội muội, nhịn không được nở nụ cười, có điều rõ ràng thật sự nụ cười đầy ôn nhu sủng nịnh, nhưng bởi đôi mắt hoa đào kia lại làm cho hắn có thêm vẻ tà khí.

Tô Minh Châu nghĩ cũng không ra nên không thèm nghĩ, có một số việc chỉ cần biết đại khái hướng tới không tồi là có thể tới nơi được, nàng cũng không cần việc gì cũng suy nghĩ quá cẩn thận "Có thể là trên đường thấy ca ca, cho nên liền ám chỉ những người đs tới tìm ca, nhưng để được gì?"

"Kệ đi, khỏi nghĩ nữa, dù sao đều là có mục đích", Tô Minh Châu ngẩng đầu nhìn huynh trưởng cao to của mình, có chút bất mãn nhịp nhịp chân "Tên ngốc to con"

Tô Bác Viễn cũng không tức giận "Ai bắt muội lựa đâu"

Tô Minh Châu khè hừ, cũng không có vẻ gì tức giận, lại càng có chút làm nũng "Cũng không biết nàng ấy làm sao hỏi được huynh sẽ đi Hối Hiền Lâu, Tứ hoàng tử cùng Lục hoàng tử vì sao cũng ở Hối Hiền Lâu?"

Nghi ngờ này không chỉ mình Tô Minh Châu có, mà Tứ hoàng tử cũng vậy "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi làm sao biết được ta ở Hối Hiền Lâu"

Dương cô nương ngẩn cả người, chẳng lẽ hắn không nên truy vấn chuyện Đức phi sao?

Triệu Văn Gia đứng lên sửa sang lại chút ống tay áo "Lời ngươi nói, một câu ta cũng không tin", hắn nhìn Dương cô nương "Phải nói là một chữ cũng không tin"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net