Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Win tiến ra ngoài vườn sau của dinh thự nhà Dew.

Bóng người quen thuộc ngả mình trên chiếc trường kỷ, ánh nhìn của người ấy hướng về tán cây đại trắng cao lớn, cành lá xum xuê, cánh hoa trắng muốt lả tả rơi, tản mạn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, đáp lên nóc - nơi che chắn cho bát hương nay vẫn đang nghi ngút khói theo làn gió bay đi.

Đôi mắt người ấy đượm buồn, như thể đã nhúng chàm, lại vô năng hành động, đăm đăm trong cảm xúc không biết từ đâu mà dâng trào.

Mặt trời núp hẳn phía sau những toà nhà ở đằng xa, ánh sáng dần dần tắt đi. Cảnh vật xung quanh tĩnh lặng, đến nỗi, Win có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập chậm lại, yếu ớt, lại như muốn gào lên vì nhói đau với lần đầu tiên trông thấy Dew như vậy.

"Dew, làm gì đấy?" Win cất tiếng gọi người vẫn đang chìm sâu trong suy nghĩ của bản thân.

Cậu giật mình quay lại, sự lo lắng của Win như lan toả trong không gian, lan đến tận lòng cậu, đánh thức cậu khỏi thứ như ác mộng mãi giày xéo.

"P'Win, anh dậy lúc nào? Có đói không? Sắp được ăn rồi, cơ mà để em lấy điểm tâm cho anh lót bụng."

Dew cười nhẹ, trở về với dáng vẻ công tử vô ưu.

"Không cần đâu, lát anh về thay đồ rồi sang đây ngay." Anh đáp lại cậu.

Anh tự hỏi, ngày trước Dew có nuông chiều anh như hiện tại? Người em nhỏ hơn anh một tuổi lại lo cho anh thật nhiều thứ, không nhớ anh đã làm gì để kiếp trước cậu thích anh đến thế, dù có qua thời gian hai năm cùng Prim vẫn khiến cậu thổn thức.

Dew đứng dậy, tiến đến nơi anh tựa mình. Dáng người cậu cao gầy, nhỏ tuổi mà lại cao hơn anh, rõ ràng hồi hai đứa vẫn còn là hai đứa trẻ bám váy mẹ, anh nhớ anh cao hơn cậu nửa cái đầu, giờ thì ngược lại rồi.

"Pi lạnh không? Mình vào nhà đi."

Tên nhóc ấy vậy mà cả gan xoa đầu anh, mái tóc đen vừa mới chưa bao lâu đã bị cậu làm rối mù. Anh lườm nguýt cậu không thôi, đôi con ngươi đen tròn chứa đầy bất lực cùng oán trách. Dew cười giả lả, tự tay vuốt lại cho chúng vào nếp, vừa vuốt vừa bảo anh không cần về, cậu có sẵn đồ cho anh dự tiệc, bữa tiệc là cơ hội kinh doanh của những thành phần góp mặt, vẫn là muốn anh ở lại bồi cậu chơi một chút, nhìn mặt mấy lão già mà phát ngán.

Win hiểu cảm giác của cậu, bởi anh sống trong môi trường giống với cậu, không thoải mái, phải nhìn mặt người khác, dù có là gia đình thân yêu cũng chẳng thoải mái nổi. Thôi thì, ở lại với cậu, bao nhiêu năm cùng nhau lớn lên, đều là cả hai nương tựa mà đối phó mấy ngày đáng ra phải vui vẻ lại bị thương mại hóa.

Một lần nữa ở trong căn phòng ấy, trong cùng một ngày, và lần này có mặt Dew. Đèn điện được bật lên làm căn phòng sáng bừng, bấy giờ anh mới có thể quan sát thật kĩ nơi riêng tư thuộc về cậu.

Ngoài trừ giường cùng vật dụng bình thường thì chiếm không gian lớn lại là chiếc giá gỗ đựng đồ. Bên trên giá là từng món đồ mà cậu trân quý, chiếc cúp thắng giải vẽ và bản sao bức tranh đoạt giải, mô hình nhân vật truyện tranh yêu thích, những cuốn sách với bìa nhạt màu theo năm tháng... Để ý kĩ thì, chúng, đều gắn với anh, anh cho cậu đề tài vẽ tranh, anh đứng phía dưới bục xem cậu nhận giải, tất cả chỗ mô hình đều là anh mua về rồi tự mình lắp ghép để tặng vào ngày sinh của cậu suốt thời gian còn học cấp hai, mấy cuốn sách hai đứa trao tay qua lại... Và, có món đặc biệt hơn, một bức Polaroid hai bóng lưng kề nhau mà bạn học của Dew chụp được.

Anh nhận ra, Dew đã từng rất nhiều lần chỉ điểm, nhưng anh ngu ngơ không biết gì cả, coi nó là cái giá thật bình thường, chẳng hiểu sao lại cứ mãi ở đó.

"Đây, anh đi tắm đi."

Dew đưa cho Win bộ vest đen mới toanh, mác còn chưa cắt, vẫn là nhãn hàng quen thuộc của anh, cậu hiểu anh từng chi tiết... Khoan đã, sao em ấy biết mình thích hãng này, theo tuyến thời gian cũ thì phải đến sinh nhật mình lần tiếp theo em ấy mới tặng hãng này... Khả năng cao là do các sự kiện cũ đều đã thay đổi, nhưng chỉ mới một ngày mà mọi thứ đều chuyển sang hướng khác...

----------------

"P'Win, chán lắm hả anh? Anh đang nghĩ gì thế?"

Dew từ bữa tiệc tiến ra ngoài ban công nơi Win đứng một mình đờ đẫn trông ra vô định, ánh sáng từ bên trong hắt ra khiến bóng lưng anh cô đơn đến lạ.

Gió đêm nay thổi có chút mạnh làm hàng cây xung quanh xào xạc kêu, mái tóc đen của hai người cũng phất theo chiều gió, rượu vang trên tay cũng nhẹ nhàng dập dềnh.

"Chỉ là... vài truyện nhỏ. Mà bữa tiệc thế nào rồi? Khi nãy có nhắm được tiểu thư nào không? Pi thấy nhiều người xinh lắm đấy." Win vẫn thủy chung nhìn về đằng xa, giọng điệu anh đáp cậu nhàn nhạt, lần đầu tiên cậu thực sự không biết con người này đang nghĩ gì.

"Em không thích bọn họ, em có người trong lòng rồi, gia đình cũng chẳng quản hôn nhân của em, làm gì mà chả được, em không cần bọn họ."

Dew đáp, lại liếc xem phản ứng của anh một chút, chỉ là không có động tĩnh. Thấy Win không tò mò hỏi người tình của mình, cậu lấy làm lạ bởi mấy chuyện yêu đương lúc nào cũng khơi gợi tính tò mò của anh.

"Anh không hỏi là ai à?"

"Nếu em không chủ động nói, anh sẽ không hỏi." Win tự nhiên lấy lại tinh thần, nhí nhí nhố nhố như thường ngày.

"Sao? Muốn tự khai không? Người đẹp đến nhường nào mà hút được hồn Nong Dew đây?" Win cười tươi bá vai Dew, kéo cậu lại gần. Anh vẫn hỏi cậu dù biết câu trả lời mà bản thân nhận được sẽ khác hoàn toàn với những gì anh đã biết.

"Là nam."

"Hả?" Win không ngờ cậu sẽ nói ra...

"Người đó là nam... Anh có thấy ghê không?" Dew đối mặt với Win vẫn đang ngạc nhiên về điều cậu mới nói.

"Ah, xin lỗi, anh thất thố." Anh thu hồi biểu cảm "Có gì đâu, thời này rồi yêu ai chả được."

"Vậy anh sẽ không tránh em?"

Đầu cậu nghiêng nghiêng, tay lắc nhẹ ly rượu, rượu đánh trên thành ly, màu tím ảnh đỏ của vỏ nho thật nổi bật trên nền suit trắng của Dew, hương vang thoang thoảng bay trong không khí.

"Sao phải tránh." Win nhún vai "Có thể nói chút cảm nghĩ của em về người ấy không?"

"Một người đẹp trai, tốt bụng, có nụ cười rất đẹp, rất rực rỡ, như ánh mặt trời vào mùa xuân... nhưng lại yêu con gái." Cậu cười khổ, đưa ly rượu cao cấp lên miệng nhấm một chút như muốn dùng cồn để xoa dịu nỗi đau bên trong.

"Biết thế và em vẫn sẽ tỏ tình?" Win quay cả người về hướng ánh sáng.

"Có thể... Chắc là sớm thôi."

"Ừ... chúc em may mắn."

Câu chuyện kết thúc ở đó, hai chàng trai trẻ trở lại bữa tiệc với đầy sự nhăm nhe của mấy lão già mang theo con gái đến dự.

Dew lại phải làm việc vốn phải làm, sinh nhật thật chán. Còn anh đỡ giúp cậu vài ly, sau lại ra ám hiệu báo mình sẽ về nhà.

Win rời đi, ngoài Dew ra, lũ người còn lại phải một lúc lâu mới biết, vụt mất miếng mồi ngon, bọn chúng ra vẻ tiếc nuối, công tử nhà Opas-iamkajorn không ở lại, chỉ còn một mục tiêu.

Anh thả mình trên hàng ghế sau của chiếc xe Dew bảo người làm chuẩn bị sẵn, đồng thời liên hệ tài xế đưa anh về chung cư.

Dù nhà ba mẹ ở ngay đây, anh không muốn họ nhìn thấy mình mệt mỏi như này. Với sự am hiểu của ba mẹ, người đã sinh ra và dưỡng giục anh, với người con mà họ luôn dành tình yêu để đùm bọc, họ sẽ phát hiện ra điều lạ ở anh, các chị của anh cũng thế, và chắc hẳn cậu cũng để ý.

Khi nãy Dew nói sẽ sớm tỏ tình, thật sao, hồi đó, theo trí nhớ của anh, chưa từng được nghe cậu nói về người cậu yêu, dù có dàn hậu cung hùng hậu tại mỗi nơi cậu đi tới cũng chưa thấy cậu hẹn hò với ai.

Này Dew, anh cũng không hiểu em đang làm gì, khác quá, khác với khoảng thời gian trước khi anh quen Prim...

"Thưa cậu Win, đã đến chung cư rồi ạ." Cửa xe đã mở, vị tài xế tuổi trung niên đứng bên anh tự bao giờ mà anh chẳng hay.

"À, vâng, cảm ơn chú."

Win tay nắn mi tâm đứng lên, đoạn lại đi như rất say, chú tài xế phải giữ lấy bả vai anh lo anh sẽ ngã, lại hỏi có hay không cần chú giúp đưa lên đến tận phòng, anh cảm ơn, rồi từ chối, tự mình lết thân thể mệt mỏi vào trong.

Bịch.

Người Win nặng như chì nằm trên chiếc giường quen thuộc, đau đầu quá, đừng nghĩ nữa.

Anh chìm vào giấc ngủ sâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net