Câu chuyện Lọ Lem nằm trên [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xửa ngày xưa, tại một đất nước, có một gia đình quý tộc nọ. Trong gia đình ấy vốn có ba người, chẳng may người cha mất sớm, người mẹ tái hôn với một người đàn ông khác đã có hai đứa con riêng để con trai của bà không thấy cô đơn tủi thân. Vậy mà không lâu sau người mẹ gặp nạn cũng mất, người con trai của bà phải sống với cha dượng và một người anh một người chị gái, tính tình nhỏ nhen độc ác. Họ bắt chàng làm việc quần quật suốt ngày, quần áo đơn sơ cũ rích, ngủ có khí còn phải ở trong cái gác xép hay nhà kho bẩn thỉu nào đó, cuộc sống hết sức khổ cực. Thi thoảng người ta còn thấy gương mặt tuấn tú đẹp đẽ của chàng lấm bẩn vì làm việc, nên nhiều người đã gọi chàng là Lọ Lem.

Đấy là những gì người ngoài nghĩ.

Còn sự thật thì...

Kanda bực mình gắt lên: "Đừng có ôm tôi nữa ông già này!"

Ông Tiedoll vô cùng thân mật ôm chàng dụi lấy dụi để: "Con trai yêu quý của ta sao ta lại không được ôm?"

"Phiền chết tôi chứ sao? Xê ra!" Kanda đẩy người đàn ông ra, chàng xách giỏ đồ đi phơi.

Marie và Miranda lúng túng nói với chàng: "Không cần bọn tôi giúp à?"

"Không cần!"

Sự thật là như vậy.

Kanda được cả ba người cưng hơn cả cưng trứng nữa. Nhất là Tiedoll, ngày nào ông cũng sân si nựng chàng một lượt. Kanda không ghét, thậm chí chàng thực sự có thương họ, có điều tính chàng cục cằn không thích gần gũi với người khác nên biểu hiện ra rất lạnh lùng khó ở. Cách chàng trốn tránh họ là vơ hết việc nhà trốn một góc mà làm (dù chẳng ai bắt ép chàng cả). Quần áo thì chàng không thích xa hoa, trước giờ đều vậy, không hiểu người ta nhìn kiểu gì mà bảo chàng mặc rách rưới hơn khi trước chứ. Còn ăn ngủ thì cũng chẳng có sự phân biệt đối xử gì hết, có điều mấy chuyện này diễn ra trong nhà, ai mà biết rõ, người ta thì cứ đoán bừa vậy thôi.

Một ngày nọ, hoàng gia tổ chức một buổi dạ hội tìm bạn đời cho Hoàng tử. Ông Tiedoll là quý tộc nên nhận được thư mời, ông muốn để tất cả những đứa con của mình đều được đi, có điều Kanda lại cực lực phản đối.

"Tôi không đi đâu!"

"Kìa Yuu, sao lại không đi chứ, có mấy khi được tham dự dạ hội lớn như vậy đâu, con không đi thì sao chúng ta đi vui vẻ nổi?" Tiedoll thân mật dỗ chàng y như dỗ trẻ con.

Thực ra Kanda thương ông, nên trừ mấy hành động sến súa ông làm thì chàng hầu hết đều nghe theo những yêu cầu khác của ông. Nhưng mà yêu cầu này không có được!

Vì chàng từng thấy vị Hoàng tử đó rồi, chàng không ưa chút nào. Dù hai người chưa hề tiếp xúc lấy một lần, Kanda vẫn thật sự không có thích cậu ta. Dung mạo Hoàng tử không xấu, hay nói chính xác hơn là cực kì đẹp, cực kì mỹ lệ, có điều cánh tay trái của cậu ta mang màu đỏ kì dị quá, mắt trái cũng có vết bớt hình ngôi sao năm cánh ngược nữa. Dù thần dân vẫn mê mệt cậu ta không ngừng, nhưng chàng vẫn không có mê được. Chàng cứ thấy cậu ta kì quái dở hơi.

Nói chung là, không đi!

"Đây là dạ hội tìm bạn đời cho Hoàng tử, tôi có muốn làm người của cậu ta đâu mà sao cha cứ bắt tôi đi thế!"

Ba người kia bị thái độ của Kanda dọa cho bối rối, Tiedoll thở dài: "Thôi vậy, ta không ép con nữa, nếu con thích thì ở nhà thôi cũng được."

Vậy là cha con kế của Kanda lại gánh thêm cái tội ngăn cản chàng Lọ Lem đáng thương đi dự dạ hội hoàng gia.

Buổi tối, khi ba người họ đã đi, Kanda mới nhàn nhã ở lại dinh thự tập kiếm. Nhưng chàng mới tập được một lúc thì một luồng sáng xuất hiện. Một chàng trai tóc đỏ, đeo bịt mắt ở mắt phải, bước ra từ luồng sáng ấy. Anh dịu dàng chào hỏi Kanda: "Xin chào, ta là Lavi, một vị tiên được phái xuống để đem lại hạnh phúc cho con."

... Hai người trơ mắt nhìn nhau. Kanda chầm chậm vung kiếm, chàng đâm tới. Lavi hoảng hồn né vội đi, cuống cuồng nói: "Ê, ta đã làm gì đâu?"

"Chưa làm gì? Ngươi đang xâm nhập vào nhà của ta bất hợp pháp đấy! Sao ta không thể chém ngươi chứ?"

Trời đất, con nhà người ta thấy tiên là vui mừng hạnh phúc rồi ước nguyện đủ kiểu, sao đến gã này lại dữ như thế chứ? Mình đến để giúp chàng ta mà. Lavi hoang mang hết sức. Anh lấy cuốn sổ ghi chép những cuộc đời của con người anh phải phụ trách ra, đọc kĩ lại, rồi xanh cả mặt.

Má, cái tội không đọc kĩ lí lịch của người ta! Người ta được yêu thương cưng chiều thế kia thì khổ cái nịt gì?! Không được đi dạ hội căn bản là chàng ta không có muốn đi!

Không biết để đâu hết nhục, chàng tiên Lavi đành xuống nước năn nỉ chàng: "Coi như tôi xin cậu đó, cậu đi dự dạ hội để tôi giúp đi! Nếu không chạy kịp KPI thì sếp sẽ mắng tôi đó!"

"Hả? Sao ta phải có nghĩa vụ giúp ngươi?" Kanda cáu kỉnh đáp lại.

"Vậy tôi đành thất lễ rồi." Lavi sầu muộn, anh hết cách, đành ép uổng chàng vậy.

Đũa phép vung lên, quả bí ngô trong vườn thành cỗ xe, bốn con chuột chạy qua cũng bị tóm lại biến thành bốn con ngựa khỏe mạnh, con ngựa già thành người đánh xe, chú vịt thành người mở cửa xe ngựa. Trên người Kanda cũng lập tức được khoác thêm một bộ lễ phục rực rỡ.

"Này...!" Kanda chưa kịp tức thì một đám dây leo đã vươn tới quấn lấy chàng, nhét thẳng vào trong xe.

"Đi vui vẻ nha chàng đẹp trai." Lavi vẫy tay với cái xe ngựa đã được khởi hành "Chỉ cần chờ đến 12 giờ đêm phép màu sẽ biến mất, cậu chỉ cần cầm cự đến lúc đó là có thể về rồi nhé!"

"Tên khốn kiếp!" Chàng hét lên với đối phương một tiếng, nhưng cũng chẳng thay đổi được việc chàng đang bị đưa thẳng đến nơi mà chàng không muốn đến chút nào.

Và chàng không phải là người duy nhất phiền muộn.

Allen buồn chán đi qua đi lại trong phòng khiêu vũ khổng lồ.

Một người hầu lễ phép hỏi: "Thưa Hoàng tử đáng kính, điều gì đang làm người buồn phiền vậy ạ?"

"Không có, không có gì hết." Allen xua tay "Không cần lo cho ta."

"Nhưng từ nãy đến giờ người chưa nhận lời khiêu vũ với ai cả."

Đúng là Allen chưa tìm được người bản thân thực sự ưng ý. Bao nhiêu người con gái xinh đẹp rạng rỡ đã chủ động xin được khiêu vũ với cậu đều bị từ chối hết. Không phải các nàng không xinh đẹp, chỉ là, thích thì cậu vẫn không quá ấn tượng một ai. Dù gì cậu cũng phải chọn bạn đời mà, đâu thể qua loa tùy tiện được.

Bỗng, Hoàng tử nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn điển trai. Cậu không tự chủ bèn đi chen qua những người khác để đến gần người ấy hơn.

Cậu bị thu hút.

Người đàn ông đó rất cao, cao hơn cậu. Tóc chàng dàu và đen mượt, được túm gọn sau gáy, chỉ để hai lọn tóc mỏng buông lơi bên vai. Diện mạo thì khỏi phải nói, thu hút được Allen thì chắc chắn nhan sắc của chàng phải hơn hẳn những người ở đây. Chàng mặc lễ phục đen, vừa sang trọng vừa quyến rũ.

"Xin hỏi..." Allen bước đến gần Kanda, lịch sự hỏi "Vị đây là người của gia tộc nào?"

Kanda vẻ mặt hết sức khó ở. Anh lùi một bước: "Thứ lỗi tôi không tiện nói."

"Tôi có thể mời cậu khiêu vũ cùng tôi được không?"

Người kia thót cả tim. Cái... cậu ta bị cái gì vậy trời...

Đối mặt với bàn tay thuôn thả đeo găng trắng hướng về phía mình, bàn tay mà bao nhiêu thiếu nữ ngày đêm mơ được nắm lấy một lần, cảm xúc của Kanda khá khó tả.

"Bị khùng hả, tại sao tôi lại phải bắt tay với một kẻ có ngoại hình quái dị như cậu chứ?"

Khóe miệng Allen co giật. Một vài người đứng gần nghe được câu nói này, phút chốc lặng ngắt, nhìn chàng chằm chằm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net