Chương 2: Tìm hiểu về bác sĩ Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Lập Nông được Vương Tử Dị cẩn thận nẹp chân rồi bó bột, cả quá trình khuôn mặt đẹp trai đã bị khẩu trang y tế chết tiệt che mất rồi còn đâu, nên cậu không có được ngắm mặt anh, nhưng bù lại thường xuyên được anh "quan tâm" hỏi han.

Đáng thương cho Trần Lập Nông, vì quá yêu thương người ta, mà bổ não đến mức độ, mấy câu hỏi han của bác sĩ dành cho bệnh nhân cũng được cậu biến thành quan tâm cho được.

"Xong rồi, cậu bây giờ đi lại sẽ hơi bất tiện, nhưng chịu khó mấy tháng thôi nhé, may mắn không để lại di chứng gì" Vương Tử Dị xong việc, tiêu sái mà tháo găng tay, rửa tay, rồi tháo cả khẩu trang, lộ ra khuôn mặt đẹp trai chết người, nói với cậu.

"Nếu có chỗ nào thấy không ổn, nhớ gọi cho tôi nhé"

"Vâng" Trần Lập Nông mải mê nhìn khuôn mặt đẹp của bác sĩ, sau đó phải cố gắng rời đi ánh mắt, nếu không người ta sẽ thấy sợ cậu mất thôi.

Sau đó y tá đưa cậu về phòng, bàn chân bó bột được bộ cao lên, kể ra cũng không bất tiện cho lắm, vì bị gãy chân, cậu được nghỉ việc tạm thời, mỗi ngày ăn rồi ngủ trong bệnh viện hết ngày thứ nhất, bạn bè thay nhau vào thăm, mang đủ thứ ngon cho cậu, kết quả cậu ăn đến phát no mới thôi.

"Chị gái, cho em hỏi chút được không?" Y tá định kì vào xem cho cậu, chuẩn bị bỏ đi thì bị cậu gọi lại.

"Sao vậy cậu Trần?" Trần Lập Nông nhìn vậy thôi chứ thật ra là con nhà giàu, hôm qua được hẳn viện trưởng xuống thăm cơ mà, nên các y tá cũng đặc biệt thay đổi thái độ, gọi cậu một tiếng cậu Trần.

Trần Lập Nông tính tình vốn xuề xoà, không thích bị gọi xa cách như vậy, nói bọn họ cứ gọi cậu là Nông Nông hoặc Lập Nông được rồi, nhưng bọn họ không chịu, cuối cùng cậu cũng mặc kệ luôn.

"Chị gái xinh đẹp, mau ăn thử nho này đi, ngọt lắm" Cậu đưa chùm nho cho y tá.

"Tôi xin lỗi, chúng tôi không được nhận bất cứ thứ gì của bệnh nhân, nếu khốngex bị quy kết là nhận hối lộ" Y tá xua tay nói.

"Chỉ là mấy quả nho, mà cũng quy tội thành hối lộ được sao? Chị yên tâm, bác Vương có mắng, cứ bảo em a" Trần Lập Nông mỉm cười thân thiện, bác Vương cũng chính là viện trưởng Vương Tuyền, là bạn thân nối khố của bố Trần, Vương Tuyền từ bé đã cưng chiều Trần Lập Nông rồi, thậm chí, bố Trần còn hoài nghi vợ mình ngoại tình cơ mà.

"Vậy được, tôi chỉ ăn một chút thôi" Y tá nhìn chùm nho thơm ngon trong tay Trần Lập Nông, gật đầu rồi lại gần, lấy chiếc ghế gần đó ra ngồi.

"Chị gái, cho em hỏi chút được không?" Trần Lập Nông cười hề hề, nịnh nọt nói.

"Có chuyện gì vậy?" Y tá ăn chùm nho, biết ngay có chuyện mới đối tốt với cô.

"Hì hì, chuyện là em muốn hỏi chút thông tin về bác sĩ Vương Tử Dị đó mà"

"Nga, muốn hỏi gì?" Y tá à một cái.

"Chị không ngạc nhiên à?" Trần Lập Nông trố mắt nhìn.

"Không có, tôi quen rồi, từ khi vào làm ở bệnh viện này, số bệnh nhân hỏi thăm về bác sĩ Vương nhiều không kể xiết" Y tá ra vẻ tự hào nói.

"Vậy sao? Vậy cho em hỏi, bác sĩ Vương có người yêu chưa?"

Y tá chưa trả lời vội, mà nhìn Trần Lập Nông từ trên xuống dưới một lần, khuôn mặt Trần Lập Nông cũng rất xinh đẹp, thân hình có chút hơi cao, người đều đặn, lại rất thân thiện, cười lên cũng thực khả ái, mỗi tội nhìn có chút ngốc ngốc, y tá chẹp miệng, đúng là trên đời này trai đẹp đã ít, chúng nó lại còn toàn yêu nhau.

"Chị không phải là kì thị đồng tính đó chứ?" Trần Lập Nông nhìn thấy y tá không trả lời, cứ nhìn mình rồi chẹp chẹp miệng, còn vẻ mặt tiếc thương nữa chứ.

"Không có, bây giờ thời nào rồi cơ chứ? Bác sĩ Vương ấy hả? Chưa có người yêu, à phải nói, chưa mảnh tình vắt vai. Gia cảnh nhà anh ấy, nghe nói là rất giàu có, nhưng anh ấy từ khi học đại học, đã tự lập, học y xong ra trường với bằng giỏi, được giáo sư giới thiệu vào đây luôn. Chỉ có thể kết luận rằng, bác sĩ Vương là tinh hoa trong tinh hoa, cực kì hoàn hảo, mỗi tội...."

"Mỗi tội làm sao?" Trần Lập Nông nghe rất vừa ý, may mắn anh ấy chưa có người yêu, vậy là cậu có cơ hội nha.

"Thì nghe nói anh ấy băng lãnh lắm, bao nhiêu cô gái đủ thể loại tỏ tình, cũng không thèm liếc đến một cái, tôi làm đã mấy năm, còn chưa thấy anh ấy cười bao giờ đâu"

"Quả là lạnh lùng, mà không sao, tôi tin mình có thể chinh phục được anh ấy" Cậu phải nói là có ưu điểm là mặt dày và kiên trì, còn sợ không theo đuổi được bác sĩ Vương hay sao?

"Chúc cậu thành công" Y ta nói một câu, rồi đứng dậy bỏ đi.

Trần Lập Nông ngồi trên giường, trong đầu tính toán cẩn thận xem, nên bắt đầu như nào? Nhưng rồi nhanh chóng bị cậu vứt ra sau đầu, Trần Lập Nông chính là loại người đơn giản, nên khi biết mình là đồng tính cậu cũng nhanh chóng chấp nhận.

Chuyện chinh phục với bác sĩ Vương, cứ thẳng thừng tỏ tình, anh ấy không phản ứng thì cậu liền mặt dày theo đuổi, đối với Trần Lập Nông cậu, chuyện giỏi nhất là mặt dày mà lại.

Vậy là từ đó, cuộc đời Vương Tử Dị bị Trần Lập Nông bám dính mãi không thôi.

End chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net