Chương 3: Tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Vương Tử Dị đến thăm Trần Lập Nông, anh thấy thái độ cậu hồ hởi lắm. Không đúng, anh làm nghành y bao năm nay, chưa bao giờ thấy ai bị gãy chân mà bị ngốc luôn, đầu đâu có bị ảnh hưởng gì đâu ta.

"Bác sĩ Vương" Trần Lập Nông mỉm cười chào.

"Chào cậu Trần, hôm nay còn đau không?"

"Dạ không, em không đau. Bác sĩ Vương, em thích anh" Trần Lập Nông hấp háy mắt nói.

"Sao cơ?" Vương Tử Dị tưởng mình nghe lầm.

"Em nói là em thích bác sĩ Vương nha, thích anh ngay từ lần đầu nhìn thấy luôn" Trần Lập Nông vẻ mặt mê trai nói.

"Tôi cảm ơn cậu vì đã dành tình cảm cho tôi" Vương Tử Dị mặt vẫn lạnh tanh, nói câu khách sáo.

"Anh kì thị đồng tính sao?"

"Không phải, tôi chỉ là không yêu bệnh nhân của mình mà thôi, xin lỗi cậu"

"Vậy em bảo mẹ yêu cầu thay đổi bác sĩ"

"Không phải, ý tôi là bây giờ tôi chưa muốn yêu đương" Vương Tử Dị bị tỏ tình rất nhiều, nhưng chưa ai bị anh tỏ tình mà nói nhiều như cậu, phần lớn bọn họ đều buồn bã không nói gì.

"Vậy anh để em theo đuổi anh đi, biết đâu anh có tình cảm với em, sẽ thay đổi suy nghĩ" Cậu vẫn không thôi từ bỏ.

"Không cần, tôi thật sự không muốn yêu đương lúc này, xin lỗi" Nói xong anh vội bỏ đi.

Trần Lập Nông nhìn bóng lưng Vương Tử Dị biến mất sau cánh cửa, haizzz, xem ra vụ này hơi mất sức rồi đây.

Chiều hôm đó, mẹ Trần đến thăm, Trần Lập Nông nói thẳng.

"Mẹ, con yêu rồi!"

"Là ai?" Mẹ Trần tay gọt hoa quả, nghe vậy vội ngẩng lên nhìn con trai.

"Mẹ phải bình tĩnh, con yêu bác sĩ Vương Tử Dị" Trần Lập Nông yên lặng chờ mẹ mình bạo phát.

"Ừm, bác sĩ Vương rất đẹp trai, mẹ mà có thể trẻ lại mấy chục tuổi, cũng sẽ theo đuổi bác sĩ Vương" Mẹ Trần nói.

"Mẹ không mắng con?"

"Sao phải mắng?" Mẹ Trần khó hiểu mà hỏi lại.

"Con yêu người cùng giới tính đó mẹ" Không phải bình thường các bà mẹ thường khóc lóc, van xin con trai hay sao, mẹ cậu như vậy, quá bình tĩnh, bình tĩnh đến bất thường.

"Mẹ cũng không phải cổ hủ vậy, thời đại bây giờ đồng tính đầy ra, mày từ nhỏ đến giờ, không thích ai, bạn gái cũng không, mẹ vốn đã đoán được, chẳng qua mày chưa gặp đối tượng thích hợp mà thôi" Mẹ Trần bình tĩnh nói.

"Mẹ thật khác người" Trần Lập Nông lắc lắc đầu. Nhưng cậu cũng không tự nghĩ xem, chính cậu cũng đâu khác gì, trình độ tiếp nhận sự việc quá nhanh rồi đi.

"Uhm thế mày với bác sĩ Vương, ai công ai thụ?" Đưa cho cậu miếng táo, mẹ Trần hỏi.

"Hẳn công là con, anh ấy khá e thẹn, lúc còn tỏ tình, anh ấy còn hơi giật mình, với cả là con chủ động theo đuổi cơ mà" Trần Lập Nông cắn miếng táo cái rộp, từ tốn nói.

"Mẹ lại thấy bác sĩ Vương giống công hơn, đứa vô lo vô nghĩ như mày, đâu có làm công được, chỉ được cái to xác" mẹ Trần lắc đầu, con trai cũng đến tuổi phải gả đi rồi.

"Con sẽ chứng minh cho mẹ thấy, anh ấy là vợ con" Trần Lập Nông hừ mũi.

Sau đó, ngày nào Trần Lập Nông cũng nhờ y tá truyền lời đến Vương Tử Dị, cậu thích anh, điều đó cũng làm cho cả bệnh viện biết, vác sĩ Vương được một nam nhân theo đuổi, còn hết sức mạnh mẽ và chăm chỉ.

Cho đến ngày Trần Lập Nông phải ra viện, Vương Tử Dị mới thở phào. Cậu đáng lẽ chỉ nằm viện ba ngày, nhưng vì Vương Tử Dị, cậu đòi ở lại, còn trả vờ bị đau các kiểu, đến hơn tuần mới bị cưỡng chế về nhà.

Trước khi về, cậu còn viết cho Vương Tử Dị một bức tâm thư, đại loại là nói sở thích và số điện thoại, địa chỉ các thứ.

Vương Tử Dị cầm lá thư mặt biến sắc, không ngờ có người vừa đẹp trai vừa mặt dày như cậu. Nhưng may mắn cậu đã ra viện, sau này khó gặp lại nhau, nên hẳn là không phải khổ sở nữa. Nhưng Vương Tử Dị đã quá coi thường Trần Lập Nông rồi, cậu không thiếu cách làm phiền anh.

Tỉ dụ như xin từ viện trưởng số điện thoại anh, tuy không dám gọi làm phiền luôn, nhưng mỗi ngày đều nhắn tin chào buổi sánh và chúc ngủ ngon buổi tối, đều đặn như cơm bữa.

Ban đầu Vương Tử Dị còn nhắn lại, bảo cậu đừng tốn thời gian nữa, anh sẽ không hồi tâm chuyển ý, nhưng dần dần, anh cũng lười trả lời cậu, nên chỉ có cậu mỗi ngày nhắn tin cho anh đều đặn như cơm bữa.

Vương Tử Dị ban đầu là thấy hơi phiền, sau đó biến thành sợ hãi mức độ kiên nhẫn của cậu, cuối cùng là anh cũng mặc kệ luôn, không quan tâm cậu nhắn tin, không chặn số cũng không trả lời, thái độ nửa vời cứ thế kéo dài mãi, cho đến gần 3 tháng sau, cũng là ngày Trần Lập Nông đến tháo bột.

"Nha, sắp được gặp lại bác sĩ Vương rồi nha" Trần Lập Nông hí hửng thay đồ để đến bệnh viện. Vui vẻ đến nỗi, còn ngâm nga hát một bài hát cậu còn không nhớ tên, mất một lúc mới chọn xong bộ quần áo ưng ý, thay đồ rồi tập tễnh đi ra xe.

End chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net