Chương 6: Mùi thuốc súng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tử Dị "tiện đường", mỗi ngày qua thăm Trần Lập Nông hai lần sáng chiều. Lần nào đến cũng gặp Âu Dương Phong ở đó.

"Bác sĩ Âu Dương thật tốt với bệnh nhân quá" Vương Tử Dị vẻ mặt lạnh lùng nói.

"Anh quá khen, tôi luôn tận tâm với bệnh nhân của mình mà" Âu Dương Phong mỉm cười điềm đạm. Trong lòng nghĩ gì thì không ai biết.

"Tận tâm quá mức rồi, chỉ cần đến xem tình hình là tốt rồi, đâu cần ngồi lại hàng giờ đồng hồ vậy đâu" Vương Tử Dị nhíu mày.

"À, tôi coi cậu ấy như bạn, cậu ấy nhàm chán nên tôi ở lại tâm sự mà thôi. Phải nói đến bác sĩ Vương, không phải bệnh nhân của anh cũng đều đặn ghé thăm, tôi đây phải học hỏi rồi" Âu Dương mắt híp lại, nhìn Vương Tử Dị.

"Tôi trước đây chăm sóc cậu ấy 1 tuần, cũng có chút qua lại, bây giờ cậu ấy nằm viện. Tôi đây cũng phải ghé qua thăm hỏi rồi" Vương Tử Dị mặt không cảm xúc.

"Như vậy cũng quá nhiệt tình rồi đi, chỉ là bệnh nhân cũ mà thôi"

"Anh cũng chỉ là bác sĩ phụ trách mà thôi"

Trần Lập Nông nhìn cả hai bọn họ đứng song song nói chuyện, ngữ điệu bình tĩnh, thái độ bình thản. Nhưng sặc mùi thuốc súng. Có ai có thể nói rõ cho cậu biết, tại sao hai người này lại đấu khẩu với nhau vậy?

"À ừm... tôi nói này, hai anh tình cảm tốt như vậy, nếu muốn nói chuyện có thể ra ngoài từ từ tâm sự, phải để cho bệnh nhân nghỉ ngơi" Y tá ngượng ngùng đi vào nhắc nhở.

"Lập Nông, cậu có muốn ăn cái gì không?" Âu Dương Phong khẽ hỏi.

"Không cần, tôi không thèm ăn. Bác sĩ Vương, tôi hỏi chút chuyện được không?" Trần Lập Nông nhìn Vương Tử Dị.

"Được" Vương Tử Dị mặt hơi ngẩng lên, lén lút nhìn Âu Dương Phong một cái cười khẽ, làm cho Âu Dương Phong bực tức không thôi.

"Vậy hai người nói chuyện đi, buổi chiều tôi sẽ ghé thăm cậu sau nhé Lập Nông" Âu Dương Phong rõ ràng trong lòng rất khó chịu, cố nặn ra nụ cười với Trần Lập Nông rồi đi ra ngoài.

"Bác sĩ Vương, tôi thấy bác sĩ Âu Dương nói cũng đúng, anh không cần mỗi ngày qua đây thăm tôi" Trần Lập Nông chỉ nghĩ là sợ Vương Tử Dị đi lại vất vả, cậu sẽ đau lòng. Vì phải đi qua mấy toà nhà để đến đây.

Còn Vương Tử Dị nghe vào, lại thành Trần Lập Nông bênh Âu Dương Phong, vẻ mặt lạnh xuống.

"Cậu nhanh như vậy đã cảm động và đổ Âu Dương Phong?"

"Không phải, tôi chỉ là lo anh đi lại vất và mà thôi" Trần Lập Nông lắc đầu nói.

"Tôi không phải đến thăm cậu, tiện đường mà thôi"

"Ừm...bác sĩ Vương, anh nói anh không thích tôi nhưng lại luôn quan tâm đến tôi" Trần Lập Nông cười tủm tỉm.

"Đừng tưởng bở, tôi mới không thèm quan tâm cậu. Nghỉ ngơi đi, chiều tôi tiện đường thăm bệnh nhân thì mua ít hoa quả qua cho cậu" Vương Tử Dị bị cậu nhìn chằm chằm, còn cười vô lại như vậy, không hiểu sao lại thấy cậu thật đẹp. Anh đúng là điên rồi, cư nhiên lại rung động khi nhìn thấy người con trai khác cười.

Trần Lập Nông nhìn bóng lưng như chạy trối chết của Vương Tử Dị, vui vẻ cười ngoác miệng. Nha, bác sĩ Vương rõ ràng khẩu thị tâm phi, thích cậu mà không dám nói này. Thật đáng yêu quá đi, sao lại có người vừa soái vừa đáng yêu như vậy nhỉ? Làm cậu đau tim muốn chết. Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có Trần Lập Nông mê trai đang nằm mơ mộng, cười đến đáng sợ.

End chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net