Chương 7: Tiến triển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Vương Tử Dị đến phòng bệnh Trần Lập Nông, lại bắt gặp tình cảnh Trần Lập Nông đang nói cười với Âu Dương Phong, anh khẽ khó chịu, sao cái tên Âu Dương Phong này rảnh thế chứ lại.

"Bác sĩ Vương, ăn bánh này đi, bác sĩ Âu Dương mua đó, ăn ngon lắm" Trần Lập Nông có đồ ngon, đương nhiên muốn chia sẻ với người thương.

"Ăn cái này đi, ăn bánh nhiều vừa béo phì, lại không tốt cho sức khoẻ" Vương Tử Dị đoạt bánh trong tay Trần Lập Nông, đưa cho cậu khay dâu tay căng mọng thơm ngon.

"Oa, sao bác sĩ Vương biết tôi thích dâu tây?" Trần Lập Nông ngoan ngoãn ăn dâu tây Vương Tử Dị đưa, bác sĩ Vương chu đáo còn rửa sẵn dâu cho cậu.

"Ngon quá, bác sĩ Vương ăn không?" Trần Lập Nông vui vẻ nói. Nhìn đôi mắt hấp háy vui vẻ kia của cậu, Vương Tử Dị thấy bản thân đi xa như vậy để gặp cậu, cũng thấy thật đáng giá.

"Ừm, bón đi tôi mới ăn" Vương Tử Dị lạnh lùng nay bỗng giở trò xấu xa nói.

"A....được.." Trần Lập Nông không ngờ Vương Tử Dị vậy mà nói câu đó, hơi shock một chút, nhưng rồi hạnh phúc chọn quả dây to nhất, bón cho Vương Tử Dị.

Vương Tử Dị tiến lại gần, hé miệng để cậu đưa dâu vào. Không biết do vô tình hay là cố ý, mà Vương Tử Dị liếm nhẹ ngón tay Trần Lập Nông.

Cậu hơi run, lưỡi bác sĩ Vương vừa ướt vừa nóng, chạm vào tay cậu như điện giật, may mà cậu có tinh thần thép, nếu không đã kêu lên rồi.

"Ừm, dâu ngon" Vương Tử Dị khẽ nói.

"Tôi cũng muốn ăn" Âu Dương Phong nãy giờ bị lãng quên, lúc này mới lên tiếng.

"A được" Trần Lập Nông định lấy dâu bón cho y, nhưng đã bị Vương Tử Dị nhanh hơn lấy dâu, đút vào miệng đang hé mở của Âu Dương Phong.

"Ai đút chẳng được, phải không?" Vương Tử Dị xấu xa nói, định bắt trước tôi chiếm tiện nghi cậu ấy à? Mơ đi nhá! Vương Tử Dị khẽ hừ một cái.

"Ad bác sĩ Âu Dương, tôi lúc nào thì có thể xuất viện? Cũng đã nằm được mấy hôm, với cả tôi thấy cũng không còn đau nhiều nữa" Trần Lập Nông cũng quyến luyến bác sĩ Vương. Nhưng sự nghiệp theo đuổi trai phải tạm gác lại, không kiếm tiền thì cậu chết đói ra đấy, làm gì có sức mà đi tán trai nữa.

"À để tôi làm giấy tờ cho cậu xuất viện, mai là có thể về rồi" Thật ra cậu đã không còn vấn đề gì, chẳng qua Âu Dương Phong muốn giữ cậu lại lâu một chút, mỗi ngày nói chuyện với cậu y thấy vui vẻ, và thấy mình hình như thích cậu, nên mới lén lút giữ cậu lại thêm hai ngày. Nhưng có lẽ bây giờ thì không thể rồi, nằm viện lâu cũng không tốt.

"Vậy tốt quá, ở đây lâu tôi thấy chán muốn chớt" Trần Lập Nông vui vẻ nói.

"Cậu không muốn gặp tôi nữa?" Vương Tử Dị thấy hơi hụt hẫng khi cậu xuất viện.

"Không phải, nhưng tôi phải kiếm tiền, không có tiền tôi chết đói mất thôi" Trần Lập Nông khó xử nói.

"Vậy thì phải cho tôi số điện thoại liên lạc trước đã" Vương Tử Dị mặt dày nói.

"Được ạ, mà bác sĩ Vương, anh hình như thích tôi?"

"Ừm..." Vương Tử Dị bí hiểm ngâm nga, không nói rõ là có hoặc không.

"..." Trần Lập Nông yên lặng nhìn.

"Hình như có một chút" Vương Tử Dị thấy khuôn mặt mong chờ như cún con của cậu, khẽ cười.

"Nha..tốt quá, tôi đỡ phải kiếm cớ vào viện" Trần Lập Nông vui vẻ mà nói, mặc kệ ánh mắt hơi buồn của Âu Dương Phong bên cạnh.

"Trần Lập Nông, thật ra tôi thích cậu, ngay từ cái nhìn đầu tiên cơ" Âu Dương Phong trong lúc hai người kia hoan hỉ nói chuyện, thốt ra một câu như vậy.

Khó xử.

Đó chính là cảm xúc hiện tại của Trần Lập Nông lúc này. Nhưng cậu biết, không thể mềm lòng, nếu không đau khổ nhất là Âu Dương Phong mà thôi.

"Bác sĩ Âu Dương, anh cũng biết rồi đấy, tôi thiech bác sĩ Vương, nên... xin lỗi anh" Trần Lập Nông ngượng ngùng nói.

"Ừm.. không sao, tôi chỉ muốn nói ra cho thoải mái thôi, chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?" Âu Dương Phong vui vẻ nói.

"Được, được chứ! Rảnh rỗi cứ tìm tôi, chúng ta đi ăn"

"E hèm..." Vương Tử Dị bâng quơ ho nhẹ một cái.

"À...nếu anh không ngại bác sĩ Vương đi cùng" Trần Lập Nông quên mất mình với bác sĩ Vương vừa tiến triển đôi chút, không thể để xảy ra hiểu lầm không mong muốn được.

"Được rồi, rảnh tôi sẽ liên lạc, hẹn gặp lại" Âu Dương Phong biết mình sẽ không có cơ hội, nên rất bình tĩnh mà rút lui.

"Sau này mỗi ngày phải nhắn tin đều đặn cho tôi" Vương Tử Dị lạnh giọng nói.

"Được" Trần Lập Nông trước giờ vẫn đều đặn nhắn tin cho Vương Tử Dị, chẳng qua anh không trả lời mà thôi.

"Nếu đã thích nhau, tuy chưa sâu đậm. Nhưng tôi muốn nghiêm túc, nên thi thoảng chúng ta phải hẹn hò ăn cơm các thứ là điều không thể thiếu" Vương Tử Dị lại nói.

"Tôi đương nhiên đồng ý, nhưng chỉ sợ anh bận"

"Bận đến mấy, tôi vẫn dành thời gian cho em" Vương Tử Dị mặt lạnh, nhưng câu nói thốt ra lại như ngọn lửa từ từ sưởi ấm trái tim của Trần Lập Nông.

"Bác sĩ Vương, anh đừng nói vậy. Nếu không tôi sẽ muốn hôn anh mất" Trần Lập Nông mặt đỏ nói.

"Vậy thì cậu hôn đi!" Vương Tử Dị nhẹ nhàng mà nói một câu.

"Sao cơ ạ?"

"Tôi bảo nếu cậu muốn thì hôn đi!" Vương Tử Dị lặp lại câu nói.

Trần Lập Nông trong lòng hét ầm, oa aaaa bác sĩ Vương đồng ý cho cậu hôn kìa. Phải làm sao đây, tim cậu đập nhanh quá, chắc bị đau tim luôn quá. Cậu hạnh phúc đến nỗi, sợ là đêm nay mất ngủ luôn ấy chứ.

Nhưng cậu lại nghĩ, mới tiển triển chút ít, mà đã hôn môi thì có nhanh quá hay không? Vì khi tiến triển quá nhanh, anh ấy sẽ thấy nhàm chán mình thì sao? Lúc cậu còn đang phân vân, môi đã bị đôi môi khác áp lên rồi!

End chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net