Trapped

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
quyền lợi giảm giá cho nhân viên ra để thuyết phục cậu. Jisung mặc kệ và giải thích rằng đây là đôi giày yêu thích của cậu, cậu không phải là nói dối, chỉ là cậu không cho rằng đó là lý do chính khiến cậu không xuống tiền mua một đôi giày mới.

"Được rồi. Cảm ơn cậu," Jisung cúi đầu sâu nhất có thể, ôm bụng và nhăn mặt vì cơn đau ở lưng dưới.

"Không có gì," Hyunjin nói, môi mím lại thành một nụ cười có phần không chắc chắn.

Jisung đi vào phòng nghỉ và mở lại ứng dụng trò chuyện, lướt qua tin nhắn một lần nữa. Jeongin đi theo cậu, ngó qua vai, một thói quen có vẻ như là đã học được từ Hyunjin.

"Tôi không có ý nhiều chuyện đâu-" Jeongin lên tiếng.

"Cậu đang nhiều chuyện đấy." Jisung chen ngang trước khi Jeongin kịp hoàn thành lời nói của mình.

Jeongin nhún vai và tiếp tục như không có gì, "cậu không cần có bạn cùng phòng à? Sao cậu không tìm người ở cùng để san sẻ tiền nhà?"

Jisung tránh ánh mắt của Jeongin. Tuần trước, Jisung đã xin Hyunjin được tăng lương. Cậu nhận ra với cái đà tiêu pha này thì cậu cần một công việc thứ hai hoặc một người bạn cùng phòng. Hyunjin đã đề nghị cậu ở cùng với một trong những người bạn là Alpha của cậu ấy từ thời đại học, nhưng Jisung thừa nhận rằng đúng là cậu lo lắng về số tiền tiết kiệm của mình, nhưng cũng chưa lo lắng đến mức phải sống với một người lạ chứ đừng nói đến một Alpha khác.

Jisung chỉ thở dài, tắt điện thoại đi và đặt nó lên bàn. "Là một nhóm chat cũ. Những người trong đó không còn thích tôi nữa rồi."

Jeongin ném cho cậu cái nhìn giống như mọi lần Jisung nhắc đến việc tách khỏi nhóm bạn duy nhất và cuối cùng của mình. Một cái nhìn đầy bối rối thường kèm theo câu hỏi làm sao ai đó có thể không thích cậu. Jisung không biết phải trả lời thế nào. Cậu phải nói thế nào với Jeongin, có rất nhiều điều không thể yêu thương nổi ở cậu, từ tư thế, cách bước đi khi phấn khích, cho đến việc cậu có thai khi đang trong một mối quan hệ không ổn định.

"Hỏi một câu thì cũng đâu mất gì? Họ có ghét cậu hơn nữa được đâu," Jeongin nói, có lẽ không muốn bị nhìn chằm chằm thêm lần nữa khi Jisung từ chối giải thích câu chuyện quá khứ bi thảm của mình để đổi lấy sự cảm thông.

Lập luận của Jeongin lần này là có cơ sở. Jisung đã không nói chuyện với Minho kể từ đêm hôm đó. Không phải là cậu không thử liên lạc. Jisung cũng đang rất đau đầu giữa việc hoặc phải chuyển nhà hoặc tìm bạn cùng phòng để chia tiền thuê nhà. Cậu có đủ tiền tiết kiệm cho ba tháng nữa và đó là trong trường hợp cậu chi tiêu dè sẻn. Sau đó cậu sẽ phải vay tiền, được tăng lương hoặc gọi điện cho bố mẹ. Hai trong số đó cậu từ chối thực hiện vì lòng kiêu hãnh và một trong số đó có vẻ như không thể thực hiện được.

Minho, không giống như những người bạn khác, không chặn cậu trên mạng xã hội. Đó chắc hẳn là dấu hiệu của điều gì đó. Điều đó có thể đơn giản là Minho không sử dụng mạng xã hội đủ nhiều để nhớ ra mình phải chặn Jisung, hoặc do anh không đủ quan tâm.

Jisung dành thời gian còn lại để suy nghĩ xem mình sẽ bớt căng thẳng hơn bao nhiêu nếu Minho đồng ý. Cậu làm một số phép tính nhanh và nếu chia 50% tiền thuê nhà cho Minho và tiết kiệm trong cách tiêu tiền, nhiều hơn mức hiện tại, Jisung có lẽ có thể đợi cho đến khi cậu kiếm được một công việc tốt hơn. Jisung đã cố gắng hát rong quanh thành phố sau giờ làm việc, đôi khi cậu sẽ được cho vài đồng do đang mang thai, nhưng khi em bé chào đời, Jisung không chắc mình sẽ làm gì. Cậu không đủ khả năng chi trả cho bảo mẫu cũng như không thể ở nhà.

Cho con nuôi là một lựa chọn, nhưng cậu không muốn nghĩ về trường hợp đó. Cậu hy vọng mọi thứ cuối cùng sẽ ổn thỏa. Cậu sẽ sắp xếp chu toàn tất cả.

Khi Jisung phát hiện bản thân có thai, cậu đã ngồi lì trong phòng tắm suy nghĩ xem mình phải làm gì. Một mặt, mọi chuyện có vẻ bất ngờ nhưng cậu vốn đã luôn muốn có con. Trên hết đó sẽ là con của Chan. Chan, người mà cậu yêu đến chết đi sống lại. Đứa trẻ sẽ có đôi mắt và chiếc mũi to, nụ cười ngọt ngào và hai má lúm đồng tiền. Khi ấy quyết định đưa ra có vẻ rất dễ dàng. Khi mọi thứ đảo lộn, Jisung không thể tìm cách xóa đi hình ảnh mà cậu đã tạo ra về tương lai của mình. Dù có hay không có Chan, cậu hứa sẽ làm cho mọi việc đâu vào đấy, mặc dù thực tế Chan nghĩ rằng tốt hơn hết là cậu nên loại bỏ đứa bé.

Đến cuối cùng thì Jeongin đã đúng. Điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra là Minho xem được tin nhắn, kể cho tất cả bạn bè của mình và họ sẽ cười nhạo hoàn cảnh của Jisung sau lưng cậu. Giống như cách mà tất cả bọn họ đã làm trong suốt nhiều năm khi Jisung nói rằng cậu không thoải mái. Họ sẽ cười khi Jisung bắt Chan gọi món cho mình ở quán cà phê, hoặc khịt mũi trêu chọc khi Jisung ở lại trên bờ hồ bơi, từ chối nhập cuộc vì không thể đua với họ dưới nước. Minho sẽ ở lại, anh cũng không biết bơi, họ luôn bầu bạn với nhau. Jisung luôn nghĩ Minho khác biệt. Minho không bao giờ cười với những người khác.

Jisung gửi cho Minho một dòng tin ngắn... và vài tin nhắn khác nữa.

Jisung:

Chào. Tôi biết là cậu không muốn dính líu gì đến tôi, nhưng tôi có một căn hộ một phòng ngủ (đã trả tiền đặt cọc), có thể ở với một người nữa để chia tiền phòng.

Tôi có nhìn thấy tin nhắn tìm bạn cùng phòng của cậu

Ở trong nhóm chat

Mấy cậu quên xoá tôi ra

Chúng ta không cần phải là bạn bè hay gì cả.

Tôi hứa đấy

Ngay khi Jisung gửi tin nhắn cuối cùng với những ngón tay run rẩy, Hyunjin bước vào để báo cho cậu biết giờ nghỉ đã kết thúc.

Mỗi ngày sau khi Jisung kiểm tra điện thoại, không mong đợi điều gì, chỉ đơn giản là hy vọng và mỗi ngày trôi qua, niềm hy vọng đó lại tan thành mây khói hay nói cách khác là số tiền trong tài khoản của Jisung. Cho đến một ngày của nhiều tuần sau, khi Jisung đang đi lên cầu thang vì thang máy lại bị hỏng, Minho mới hồi đáp.

Minho:

OK

Gửi cho tôi thông tin cụ thể


Jisung nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không chắc có phải mình đang bị chơi khăm hay không và cậu sẽ về nhà, đối mặt với viễn cảnh Chan đang chế giễu cậu vì cậu có thể có bạn cùng phòng và có thể thuê nhà mà không cần hỗ trợ tài chính.

Trong suốt những ngày sau đó, Jisung không ngừng nhắn tin với Minho, nêu rõ các chi tiết cụ thể. Jisung có một chiếc giường và họ sẽ chia nhau tiền thuê nhà. Minho sẽ không giúp đỡ đứa bé khi nó chào đời vì đó là trách nhiệm của Jisung. Minho có một con mèo chứ không phải ba (theo như chủ nhà của Jisung biết) và Minho sẽ chịu tiền đặt cọc cho các hộ nuôi thú cưng. Quan trọng nhất, Minho có thể mời bất cứ người bạn nào anh muốn đến nhà và nếu Jisung có vấn đề gì với điều đó thì cậu phải tự giải quyết.

Khi kết thúc cuộc trò chuyện dài, Jisung không còn quan tâm đến các quy tắc nữa, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì sẽ không phải căng thẳng mỗi khi nhận được bảng sao kê ngân hàng.

Một ngày sau khi mọi việc đã được giải quyết xong, Jisung trở về nhà với Minho đứng ngoài hành lang tầng 10 trước cửa căn hộ của họ với túi xách cùng lồng mèo và thông báo cho Jisung biết rằng thang máy đã được sửa mà cậu không hề hay biết và cậu không cần phải leo lên từng bậc thang để nguyền rủa cơ thể vì đã phản bội mình.

Minho trông cũng không khá khẩm hơn là bao, nhưng Jisung không thể nói ra. Chiếc áo cậu đang mặc bó sát vào bụng và qua ánh mắt của Minho, Jisung có thể nói rằng Minho có một số quan điểm mạnh mẽ về nó. Có lẽ là hối hận vì đã đồng ý thỏa thuận này và phải chung sống với một kẻ hèn hạ và xảo quyệt như Jisung.

Minho giao séc chi trả số tiền thuê còn lại của tháng cũng như tiền đặt cọc cho các hộ gia đình nuôi thú cưng.

Jisung thọc tay vào túi, đưa cho Minho chìa khóa dự phòng và nhận tấm séc. Họ lúng túng đứng ở hành lang. Mùi quế của Jisung hòa quyện với mùi lá mùa thu của Minho tạo nên hương thơm ngào ngạt.

"Chúng ta vào trong được chứ?" Jisung hỏi,  cố gắng tìm lại giọng nói của mình. Giọng cậu khàn khàn do khi nãy lê bước lên cầu thang, cứ được vài bước lại phải dừng lại.

Minho gật đầu, vẫn nhìn bụng cậu với ánh mắt trống rỗng.

Jisung đảo mắt và với tay ra cửa, nhẹ nhàng nhét tờ séc vào túi. Jisung xoay tay nắm cửa để lộ ra nơi ở khiêm tốn của mình, ngay lập tức kinh hãi nhận ra rằng mình đã quên làm điều mình định làm trong vài ngày qua.

"Wow, tôi biết cậu vốn chẳng gọn gàng gì, nhưng như này là một tầm cao mới đấy," Minho nói, nhấc chiếc túi mình đang đeo ra khỏi vai và đặt nó xuống ngay cạnh chồng quần áo bẩn. Quần áo nằm rải rác trên sàn cùng với những hộp mì tôm rỗng. Bát đĩa tràn lan trong bồn rửa và lên tới mặt bếp. Những chiếc tủ mở toang, chất đầy những thứ lộn xộn.

Jisung nuốt nước bọt lo lắng. Cậu đã không thể lau chùi nhiều vì việc cúi xuống khiến cậu vô cùng đau đớn khi mang thai. Mùi quế của Jisung trở nên chua chát vì xấu hổ và Minho chun mũi. Khi mang thai, Jisung cũng có mùi đặc biệt hơn, cảnh báo các alpha về mọi đau khổ cậu đang chịu đựng. Jisung thường xịt thuốc ngăn mùi khi đi làm nhưng do đổ mồ hôi vì leo cầu thang nên thuốc cũng trôi bớt.

Jisung cúi đầu xin lỗi và nói: "Xin lỗi, tôi sẽ dọn dẹp ngay bây giờ." Cậu không thể để Minho rút lui vào lúc này.

Minho chỉ liếc nhìn cậu, vô cảm và mệt mỏi. Jisung chạy đôn đáo khắp phòng dọn dẹp những gì có thể và dùng chân gom quần áo thành một đống. Suốt thời gian đó Minho nhìn cậu, nhìn chăm chăm vào bụng cậu không ngừng, cho đến khi Jisung không thể chịu đựng được nữa. "Làm ơn đi dỡ đồ đi," Jisung nói.

Nói cậu cảm thấy không thoải mái là còn nhẹ dù cậu thường kiểm soát tính khí nóng nảy của mình, đặc biệt là trong những tình huống mà cậu cần làm hài lòng một Alpha. Bị theo dõi không phải là một việc cậu sẵn sàng đối mặt sau một ngày dài làm việc.

"Sao cơ?" Minho nói, ngước lên và cuối cùng nhìn vào mắt cậu, như thể không biết mình đã làm gì.

Jisung lắc đầu. Minho khẳng định anh có thể bỏ qua quá khứ của Jisung và sống cùng cậu, hiểu rằng cả hai đều đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Minho khẳng định lại thái độ khinh thường của mình đối với Jisung, nhiều lần, thậm chí còn gọi cậu là ghê tởm thêm vài lần nữa để nhấn mạnh, cho đến khi cả hai cùng đồng quan điểm. Minho ở đây vì anh không kiếm được đủ tiền để sống một mình và anh không đủ tin tưởng để người lạ làm bạn cùng phòng và không chỉ trích anh vì ba con mèo, chứ đừng nói đến những người lạ không dị ứng với mèo.

Đó là lý do duy nhất Minho ở đây.

"Cậu đang nhìn tôi chằm chằm. Như thế là thô lỗ đấy, Alpha," Jisung nói, đặt tay lên bụng mình theo thói quen, tiếp tục công việc để buộc Minho rời khỏi ngưỡng cửa. Omega đang mang thai không thích bị nhìn chằm chằm, đặc biệt là những người không có bạn tình bảo vệ.

Minho chậm rãi gật đầu, lông mày nhíu lại đầy lo lắng, nhưng anh không nói gì khi đi vào phòng ngủ.

Jisung đề nghị ngủ trên ghế dài, nhưng Minho khăng khăng rằng chiếc giường đủ rộng cho cả hai người vì cả hai đều trả tiền thuê nhà bằng nhau. Minho đã bỏ qua việc Jisung có thai nhưng giá thuê nhà tăng chóng mặt đến mức cả hai đều không có điều kiện để phàn nàn. Sau khi căn hộ sạch bong sáng bóng và mọi thứ đã trở về đúng vị trí của nó, Jisung thay một chiếc quần đùi rộng và bước vào phòng ngủ, hoàn toàn quên mất mình không cô đơn.

Minho đang ngồi trên giường đọc sách dưới ánh đèn. Lúc Jisung bước vào, Minho ngước lên, miệng há hốc nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc, như thể Jisung đã giả vờ mang thai suốt thời gian qua. Jisung ngượng ngùng che phía trước, lấy một chiếc áo ngoại cỡ từ tủ quần áo của mình và lao vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại sau lưng.

Minho đang ngồi trên giường đọc sách dưới ánh đèn. Lúc Jisung bước vào, Minho ngước lên, miệng há hốc đầy kinh ngạc, như thể Jisung đã giả vờ mang thai suốt thời gian qua. Jisung ngượng ngùng che phía trước, lấy một chiếc áo ngoại cỡ từ tủ quần áo của mình và lao vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại sau lưng.

Jisung mặc vội chiếc áo phông có hình khối rubik khổng lồ trên đó, không chắc mình có nó từ đâu nhưng cũng không định phàn nàn về sự thoải mái mà nó mang lại. Jisung rửa mặt, đánh răng và ổn định mùi hương trước khi bước vào phòng ngủ để giải quyết một tình huống mà giờ đây sẽ trở thành chuyện thường ngày.

Jisung bước ra khỏi phòng tắm, được che chắn cẩn thận hơn khi Minho nhận xét, "Bụng cậu to đấy."

"Tôi biết," Jisung nói, nhăn mặt trước sự táo bạo của anh. Cậu nên quen với những bình luận như thế này. Cậu đã nhận được đủ những lời như thế từ Chan, chỉ ra mọi khuyết điểm và thiếu sót của Jisung, đặc biệt là những khuyết điểm mà cậu không thể kiểm soát được. Cậu đã mong Minho sẽ đối xử với cậu tốt hơn thế.

"Có đáng không?" Minho nói, đặt mạnh cuốn sách của mình lên tủ đầu giường.

Jisung nhìn anh, không hiểu anh đang ám chỉ điều gì. Hẹn hò với Chan? Mời Minho đến nhà để thông báo tình trạng mang thai của mình? Mặc áo có hình khối rubik?

"Có đáng để giữ lại đứa bé chỉ vì cậu không muốn thừa nhận đó là sai lầm?" Minho làm rõ khi Jisung không nói gì.

Jisung cười thầm. Đã ba tháng rưỡi kể từ lần cuối cùng Jisung đến gặp Minho khi cậu cần anh nhất nhưng lại bị từ chối một cách phũ phàng. Đã ba tháng rưỡi kể từ khi Chan đốt cháy cuộc đời cậu với sự giễu cợt và hả hê.

"Nếu ngày đó cậu chịu để tôi giải thích thì cậu sẽ biết câu trả lời," Jisung nói, chui vào chăn và quay lưng đối diện Minho, giấu đi cơn co giật vì buồn nôn và đau đớn xuyên qua người. "Chúng ta là bạn cùng phòng. Không phải vì chúng ta muốn như vậy, mà vì không còn cách nào khác. Nếu tôi muốn ai đó thuyết giảng tôi về những sai lầm của mình, thì tôi đã chọn quay trở lại Malaysia."

"Bây giờ chúng ta có thể là bạn cùng phòng nhưng chúng ta đã từng là bạn bè. Tôi muốn biết bạn tôi đã đi đâu," lần này khi Minho lên tiếng, đó là một sự tổn thương mà Jisung không ngờ tới. Nỗi thất vọng mà cậu đã quen vì đã quá liều ngay trước cửa nhà Minho.

Jisung cười khẩy, nằm ngửa ra và phớt lờ cơn đau. Jisung nói, "Nếu cậu muốn biết đến thế thì cậu đã để tôi nói trước khi nhét chữ vào miệng tôi rồi." Jisung đã vượt qua chuyện đó. Cuộc chia tay và nhóm bạn tan vỡ. Đó không phải là một câu chuyện đáng để kể lể, nhất là khi nó nhắc nhở Jisung rằng thế giới này thật tồi tệ và đứa con của cậu sẽ được sinh ra ở một nơi khủng khiếp như thế nào.

Sự im lặng đè nặng giữa họ và Jisung nghĩ rằng cuộc thảo luận đã kết thúc

"Jisung, Chan thực sự bị tổn thương bởi những gì cậu đã làm. Cậu thậm chí còn chưa bao giờ xin lỗi," Minho nói.

Jisung nhịn cười thêm một lần nữa. Minho hành động như thể một lời xin lỗi đơn giản sẽ có thể hàn gắn tình bạn giữa họ. Xin lỗi, Chan, vì anh đã khiến tôi có thai rồi. Xin lỗi, Felix, đã khiến cậu thất vọng rồi. Xin lỗi, Minho, vì tôi không giống như những gì cậu nghĩ.

Jisung mới là người đau đớn từ lúc thức dậy cho đến khi đi ngủ trở lại. Đối với Chan cảm nhận được dù chỉ một phần nhỏ của nỗi đau đó cũng đã là một phép lạ.

"Và để tôi đoán nhé, cậu cũng bị tổn thương phải không?" Jisung hỏi, giọng nói vỡ vụn. Những giọt nước mắt ngu ngốc đọng lại trên khoé mắt mắt cậu. Có lẽ cậu không vượt qua được chuyện đó như cậu muốn.

"Ừ, đúng vậy," Minho quay người, nhìn Jisung một lượt từ trên xuống dưới, liếc nhìn bụng cậu một lúc lâu.

"Vậy thì chúc mừng nhé," Jisung cay đắng nói, tắt đèn và để cho bóng tối bao phủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net