Trapped

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Congratulations
Viết bởi Whenpotatoesfly @ AO3
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/57059404/chapters/145115566

Dịch bởi Quokka gác bếp
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả.

***

Jisung đã gài bẫy Chan, cậu dùng cái thai để trói buộc hắn, ít nhất là theo lời Chan kể. Jisung ngừng sử dụng biện pháp tránh thai vì cảm thấy bất an, Jisung không thể chịu đựng được việc Chan có những người bạn là Omega, rằng Chan đi chơi với Seungmin quá thường xuyên, thậm chí còn nhiều hơn cả thời gian dành cho Jisung, nhưng nhiêu đó chỉ là những phần rất nhỏ của câu chuyện.

Jisung ngày càng bất an cho đến khi cậu làm tìm ra phương án hợp lý duy nhất và quyết định rằng mình có thể trói buộc Chan theo một cách khác. Mặc dù đây không phải là cách để tường thuật lại các sự kiện chính xác nhất nhưng lại được người ta tin tưởng nhất.

Đâu mới là sự thật nếu không phải là phiên bản của các sự kiện được nhiều người tin là đúng nhất? Câu chuyện ấy gợi được nhiều thương cảm đối với người được cho là nạn nhân chỉ đơn giản vì đó là người đầu tiên lên tiếng.

Jisung nhớ lại từng khoảnh khắc như thể nó đang diễn ra trước mắt cậu một lần nữa - một cuộc chia tay ầm ĩ, một loạt tin nhắn bắt ép cậu hãy vứt bỏ đứa bé vì bây giờ cậu không còn có ích nữa, sự thất vọng trong mắt bạn bè, tình bạn khắng khít bấy lâu cứ thế mà đổ vỡ. Chưa có ai hỏi Jisung về góc nhìn của cậu. Như thể cậu chưa từng hiện diện trong câu chuyện của chính mình.

***

Khi có người khuyên Jisung nên bớt mua quần áo lại, cậu nhất quyết bỏ ngoài tai. Giờ đây cậu hối hận vì phải kéo chiếc vali đầy ắp của mình qua những vũng nước mưa khi những đám mây dày vò cậu từ trên cao với những cơn giông bão đến quá sớm so với mùa xuân. Cơ bắp của Jisung đau nhức theo từng tiếng bánh xe rít trên nền đường khi chúng lăn qua những vết nứt và vỉa hè nhấp nhô.

Chan đã nói với Jisung rằng cậu có quá nhiều giày, rằng mỗi đôi giày cho từng dịp khác nhau là không cần thiết và khiến người khác coi họ là những kẻ chi tiêu hoang phí. Thay vào đó, họ nên tiết kiệm và đầu tư vào một chiếc ô tô đắt tiền để gây ấn tượng với đồng nghiệp. Chan đã ném đôi giày Converse màu hồng và xanh lá cây cọc cạch của Jisung vào thùng rác giữa cuộc tranh cãi và Jisung phải bới rác để tìm chúng và giặt giũ sạch sẽ.

Sau khi chia tay, Jisung nhanh chóng bị đuổi ra khỏi ngôi nhà mà họ đã chung sống suốt 3 năm trong 8 năm yêu nhau. Mối tình kéo dài từng ấy năm kết thúc chỉ trong nháy mắt. Jisung trở về nhà sau khi bị sếp cũng như là người yêu cũ của mình là Chan cho thôi việc vì gian lận bảng chấm công dù cho mỗi ngày họ đều đến công ty trên cùng một chiếc xe.

Sấm sét rầm vang trên đầu như đang cười nhạo sự khốn khổ của Jisung khi cậu chật vật leo từng bậc thang để đến nhà của người bạn thân nhất. Những giọt mưa đọng lại trên tóc cậu, nhỏ giọt xuống mặt nên cậu không thể biết liệu mình có còn khóc vì một ngày kinh hoàng vừa qua hay không. Jisung chật vật xách vali lên từng bậc thang, cảm giác buồn nôn dâng lên trong cổ họng.

Với một tiếng gầm gừ cuối cùng, Jisung đã lên đến nơi và nhấn chuông cửa. Chiếc chuông điện mà cậu đã giúp lắp đặt. Minho không mấy quan tâm đến nó, nhưng Felix và Changbin khăng khăng rằng họ muốn một thứ gì đó khiến nơi ở chung của họ trở nên đặc biệt.

Minho mở cửa, anh diện một chiếc quần thể thao ôm sát hông và áo sơ mi trắng mềm mại. Khuôn mặt Minho gần như cau lại ngay lập tức, ánh sáng từ nhà bếp chiếu sáng anh từ phía sau. Ngọn đèn đường duy nhất hắt vào má và mũi anh, để lộ vẻ mặt cau có.

"Không," Minho nói, đóng sầm cánh cửa lại trước mặt Jisung.

Jisung đưa chân ra chặn lại vào phút cuối. "Minho, làm ơn."

"Sao cậu dám..." Minho ngừng lại, liếc nhìn phía sau và hạ thấp tông giọng. "Sao cậu dám xuất hiện ở đây sau tất cả những việc cậu đã làm."

"Hãy để tôi giải thích," Jisung cầu xin. Mỗi giờ trong ngày hôm nay đều tương ứng với một chông gai cậu phải vượt qua. Cậu tỉnh dậy trong trạng thái rã rời, tham gia buổi họp nhân sự muộn, trốn về nhà để rồi phát hiện bản thân đã bị đuổi khỏi nhà, đồ đạc cá nhân đã được dồn vào một chiếc vali nhỏ trong khi phần còn lại đã nằm ngoài bãi phế liệu.

Mùi hương của Minho luôn đem lại cho Jisung sự thoải mái. Anh có mùi như một buổi sáng tháng Mười, khi tiết trời chỉ vừa đủ lạnh để mặc áo khoác. Những buổi sáng tháng Mười tràn ngập sự nhẹ nhõm khi cái nóng mùa hè cuối cùng cũng đã qua, che khuất nỗi sợ hãi về mùa đông đang đến. Một mùi hương gợi lại nỗi nhớ về những ngày tuyết rơi và những ly cacao nóng, nhưng đó có thể là dấu ấn của những năm tháng họ đồng hành bên nhau đã ăn sâu vào tâm khảm của cậu.

Jisung hít hà mùi hương ấy, vẫn là mùi lá cây khô nhưng chẳng còn sự ấm áp ở đó nữa. Minho trừng mắt nhìn cậu, không cho cậu dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi để bấu víu lấy, mặc dù đó là những gì cậu phải đối mặt trong cả ngày hôm nay.

Nếu cậu cần ai đó để tâm sự, thì tôi luôn sẵn sàng.

Jisung muốn tin vào những lời ấy, ngay cả khi cậu chưa từng cảm thấy đủ thoải mái để mở lòng mỗi khi Minho hỏi.

Minho siết chặt khung cửa, mùi lá khô càng thêm đắng chát. "Giải thích việc gì? Về việc cậu đã gài bẫy Chan vì không thể chấp nhận được rằng anh ấy hạnh phúc hơn cậu? Về việc cậu đã cố gắng trong bao lâu để mang thai sao Jisung? Cậu khiến tôi cảm thấy ghê tởm, cậu khiến các Omega mang tiếng xấu và tôi không thể tin rằng mình đã từng gọi cậu một tiếng bạn."

"Chuyện không phải như vậy mà," Jisung van nài, nước mưa cũng được dịp mà lọt vào trong mắt cậu.

"Thật ư? Vậy là cậu không mang thai?" Minho mỉa mai, như thể họ chưa từng có những đêm mơ mộng về việc xây dựng và vun đắp gia đình riêng của mình. Minho sẽ nói về việc những đứa con của Jisung và Chan sẽ dễ thương biết bao và Jisung luôn bỏ qua sự thật rằng Chan không bao giờ muốn có con.

"Tôi có-" Jisung cố nói.

"Và cậu không tự ý ngưng sử dụng các biện pháp tránh thai?" Mắt Minho lồng lên vì giận dữ.

"Tôi đã cố-"

"Tôi không muốn nghe bắt cứ lý do ngớ ngẩn nào của cậu nữa. Tôi không quan tâm cậu đang cố gắng cứu vãn tỷ lệ sinh thấp kỷ lục của Hàn Quốc hay sản sinh ra Chúa Giê-su thứ hai, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa," Minho gào lên, chẳng quan tâm về những người bạn cùng phòng của mình nữa.

"Tôi xin cậu, tôi thực sự cần có một nơi để ở," Jisung sẵn sàng quỳ gối và van xin, nhưng chút tự trọng cuối cùng còn xót lại không cho phép cậu làm vậy. Cộng với những vũng nước đọng lại quanh chân cậu trông cũng không mấy lý tưởng. Cậu chẳng thể làm gì để xoay chuyển cơn giận của Minho. Kể cả quỳ lạy cũng không thể thay đổi được nhận thức đã được hình thành.

"Và đó là lỗi của ai?" Minho nói với một nụ cười không mấy vui vẻ.

Lần này khi cánh cửa đóng sầm lại, cậu không can thiệp nữa. Cậu không có nhiều hy vọng nhưng cậu luôn nghĩ Minho sẽ khác. Minho luôn hỏi liệu Jisung có muốn nói về những điều cậu đang suy nghĩ không. Jisung không hề muốn. Chan cho rằng các vấn đề trong mối quan hệ chỉ nên được giải quyết giữa hai người và việc thảo luận vấn đề đó với người khác là hành vi vi phạm lòng tin. Vì thế Jisung chưa bao giờ kể cho Minho nghe, dù cậu có muốn thế nào đi chăng nữa.

Vào khoảnh khắc ấy, với cơn mưa như trút trên đầu và những tia sét đang nhăm nhe xé toạc bầu trời, Jisung hối hận vì đã không nói cho Minho biết tại sao cậu thà ở nhà hơn là đi chơi suốt những đêm qua. Tại sao cậu lại im lặng, hoặc không muốn bị chạm vào. Tại sao cậu không thoải mái cởi áo khi đi biển hay mang tất đến hồ bơi. Có lẽ nếu Jisung nói với Minho sớm hơn, Minho đã chịu lắng nghe cậu. Jisung đã không làm vậy và nếu Chan ở đây, hắn sẽ nói rằng đó là lỗi của cậu.

Và quả thực đó đúng là lỗi của cậu.

Jisung lê lết từ trước cửa nhà Minho đến khách sạn gần nhất mà cậu có thể tìm được. Bác sĩ tâm lý của Jisung nói rằng cậu nên từ từ thực hiện mọi việc từng bước một. Chan luôn nói Jisung có thói quen phức tạp hóa vấn đề và chỉ cần đâm đầu vào làm thay vì suy nghĩ nhiều. Jisung nhận phòng, tắm rửa qua loa và thả mình vào làn nước ấm khi nó lướt qua làn da.

Khi Jisung tắm xong, cậu mặc một chiếc quần đùi sạch sẽ và quan sát mình trong gương. Xoay người sang một bên, cậu vuốt ve phần bụng của mình, tự hỏi nó sẽ trông như thế nào khi đứa bé lớn lên. Chẳng có gì ngoài một chiếc bụng bầu nhỏ xinh hơi nhô lên dưới làn da rám nắng mịn màng, và dù cậu không biết đứa trẻ đến nay đã bao nhiêu tuần tuổi, cậu hy vọng bé con sẽ phát triển khỏe mạnh. "Daddy sẽ chăm sóc con thật tốt."

Có con là điều mà Jisung và Chan luôn tranh cãi. Sau 8 năm hẹn hò, Jisung nghĩ rằng cậu có quyền được đeo một chiếc nhẫn trên ngón tay và thảo luận xem họ có muốn có một gia đình hay không. Chan sẽ cho rằng họ có cả một sự nghiệp để xem xét. Jisung không thích tranh cãi với Chan, chuyện đó luôn khiến cậu cảm thấy tồi tệ hơn cả trước khi cuộc chiến kịp bắt đầu.

Jisung đi về phía giường và lấy laptop ra. Trước tiên, cậu sẽ nộp đơn xin việc trong lĩnh vực sản xuất âm nhạc. Với lịch sử làm việc và thực tập sâu rộng cùng với hai tấm bằng đại học, việc tìm kiếm một công việc sẽ dễ đang hơn bao giờ hết. Sau đó cậu sẽ có một căn hộ mới. Đặt lịch khám với bác sĩ và trở thành ông bố đơn thân không có bạn bè hay gia đình. Mọi việc rồi sẽ ổn cả thôi.

Jisung bấm nút nộp hồ sơ cho vô số vị trí trông có vẻ thú vị ở khắp Seoul trong khi cơn bão hoành hành bên ngoài. Bụng cậu đang cồn cào vì buồn nôn. Cậu chưa ăn gì cả ngày rồi. Chính xác thì cậu đã cố gắng ăn nhưng bất cứ thứ gì được cậu dung nạp vào cơ thể đều bị tống khứ ra ngoài bằng cách này hay cách khác. Bác sĩ Google nói rằng cậu cần mùi hương của Alpha, đặc biệt là người đã sinh ra đứa bé. Jisung không thể yêu cầu Chan điều đó, sau tất cả mọi chuyện.

Nếu Jisung yêu cầu, Chan sẽ lại làm cậu xấu hổ hoặc dùng quần áo có mùi của hắn để trao đổi lấy thứ gì đó tồi tệ hơn. Chưa kể, nguyên nhân Jisung phát hiện ra mình có thai là vì mỗi sáng thức dậy cậu đều cảm thấy buồn nôn và mùi cát biển của Chan bắt đầu nồng nặc mùi sò biển.

Thay vào đó Jisung quyết định chịu đói, nằm dài trên giường và điền hết đơn này tới đơn khác. Với một số nơi thì việc ứng tuyển rất dễ dàng, cậu chỉ cần nộp sơ yếu lí lịch là xong. Tuy nhiên cũng có nơi yêu cầu ứng viên phải truy cập một trang web riêng để đăng tải sơ yếu lý lịch và điền thông tin vào từng ô nhỏ, khiến cậu đặt câu hỏi tại sao mình phải làm một việc những hai lần.

Đến khi nộp đơn cho công ty thứ năm, điện thoại của cậu nhận được thông báo từ ứng dụng Gmail. Jisung kéo điện thoại lại gần và giơ lên trước mặt, nheo mắt vì độ sáng vô lý lập tức được giảm xuống mức thấp nhất.

Email cậu nhận được là một mẫu thư từ chối tiêu chuẩn từ công việc mà cậu vừa mới ứng tuyển chưa đầy mười lăm phút trước. Jisung tiếp tục công cuộc cày cuốc và rồi điện thoại của cậu lại nhận được một thông báo. Lần này cậu đã đoán trước được là một thư từ chối khác, và đúng là như vậy. Trong một tiếng đồng hồ tiếp theo, Jisung bị từ chối khỏi gần như là mọi vị trí mà cậu nộp hồ sơ.

"Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?" Jisung lẩm bẩm, nghẹn ngào trong cổ họng, lồng ngực thắt lại. Sấm sét vang rền, làm rung chuyển cả tòa nhà. Ánh đèn trần nhấp nháy và Jisung tự hỏi cuộc sống của cậu đã đi từ một buổi đi chơi bình thường với bạn bè chỉ mới diễn ra vào ngày hôm qua đến thất nghiệp, vô gia cư và mang thai một đứa trẻ trong chưa đầy 24 giờ sau đó như thế nào.

Nhưng rồi các mảnh ghép dần hợp lại với nhau và nỗi sợ hãi ngày càng lớn dần, chiếm trọn tâm trí, cho đến khi cậu chạy thật nhanh từ giường vào phòng tắm rồi úp mặt vào bồn cầu. Cơn buồn nôn ập đến theo từng cơn ho và cố gắng tống khứ nội tạng của cậu ra ngoài.

Mọi thứ diễn ra đều có lý do của nó.

Khi phổi của Jisung đã thôi co thắt và cậu mệt mỏi dựa vào bức tường trong phòng tắm, cậu không khỏi bật cười đầy chua chát. Chan sẽ để cậu đi dễ dàng như vậy sao? Không, khi Chan để mắt tới thứ gì đó, hắn sẽ hoàn thành nó đến cùng và trong trường hợp của Jisung, hắn sẽ không dừng lại cho đến khi Jisung bị hủy hoại bằng mọi cách.

Jisung lấy tay che bụng, đầu óc tràn ngập những viễn cảnh có thể xảy ra trong tương lai.

"Daddy sẽ bảo vệ con," Jisung thủ thỉ. "Daddy sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương con."

***

3 tháng sau

Ding.

Túi sau của Jisung rung lên khi cậu đang hí hoáy gấp đống quần áo mà những vị khách hàng để lại sau khi xem qua, phàn nàn về mức giá rồi bỏ đi. Cậu thề bản thân luôn để điện thoại ở chế độ im lặng khi đến nơi làm việc.

Ding. Ding. Ding.

"Jisung à, tôi nghĩ có người đang thèm muốn sự chú ý của cậu đấy," Hyunjin nói từ phía quầy tính tiền. Hyunjin đã thuê cậu mà không hỏi một câu, sau quãng thời gian hai tháng tuyệt vọng tìm kiếm một công việc trong khi số tiền tiết kiệm trong tài khoản ngân hàng dần cạn kiệt do chi trả chi phí đặt cọc và thuê nhà. Kế hoạch từng bước của cậu đã thất bại ngay trước khi cậu có cơ hội thực hiện bước một. Bác sĩ tâm lý của cậu sẽ khuyên rằng cậu cần đánh giá lại và tạo ra một cách tiếp cận mới. Jisung sẽ làm vậy, nếu cậu vẫn đang thăm khám thường xuyên.

"Có phải là cha của đứa bé không?" Jeongin reo hò từ một xó xỉnh nào đó. Thực ra Jeongin đang trong giờ nghỉ, nhưng Jeongin thích chiêm ngưỡng Hyunjin làm việc và khen ngợi góc nghiêng của cậu ấy thay vì tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi và chợp mắt trong giây lát.

"Ồ, cuối cùng thì bọn tôi cũng được diện kiến bạn đời của cậu rồi sao?" Hyunjin chống khuỷu tay và rướn người về phía trước. Hyunjin biết được việc cậu đang mang thai gần như ngay lập tức, có thể là do bản thân cũng là một Omega hoặc do cậu nôn thốc nôn tháo ngay giữa buổi phỏng vấn. Cuối cùng thì Jisung vẫn được nhận vào làm, mặc cho bao khó khăn đang chống lại cậu.

"Đi mà. Tôi muốn gặp tên quỷ đội lốt trai đẹp đó," Jeongin giả vờ ngất đi như thể bạn trai mình không ở ngay đó. Jeongin và Hyunjin là cặp đôi Alpha và Omega điển hình. Người ngoài sẽ nói họ là định mệnh của nhau. Nếu có ai hỏi Jisung (chắc chắn là không có ai), thì cậu sẽ trả lời rằng tốt nhất là họ nên dính lấy nhau vì nền hoà bình của thế giới.

Jisung cũng đã gấp xong đống quần áo và lấy điện thoại từ trong túi ra. Trên màn hình hiển thị một thông báo tin nhắn. Jisung đã nhanh chóng bị loại khỏi tất cả các nhóm chat vào ngày cậu bị chia tay và thoá mạ công khai. Nhưng nhóm chat vớ vẩn này chắc hẳn đã bị mất tích trong ngọn lửa hủy hoại cuộc đời của Jisung. Jisung lướt qua những dòng tin nhắn, không mấy ngạc nhiên khi Changbin cầu hôn Felix và mọi người đều chúc phúc cho họ.

Jisung đang định cất điện thoại đi thì một tin nhắn đập vào mắt cậu.

Minho:

Có ai cần tìm bạn cùng phòng không? Đôi chim cu kia đang chuẩn bị dọn đi và thứ duy nhất chúng nó để lại cho tôi là một khoản tiền nhà quá lớn mà mình tôi không thể nào gánh nổi

*Điều kiện: phải yêu mèo

**và sẵn sàng nói dối về số lượng mèo có trong nhà. Soonie, Doongie và Dori giờ được gọi với cái tên SoDonRi, nhưng mà bà chủ nhà ứ thèm quan tâm :0

Felix:

:(

Changbin:

:((((

Minho:

Tất cả là tại mấy người đó

[Người gửi đã bị chặn. Không thể xem tin nhắn]

Felix:

:'(

[Người gửi đã bị chặn. Không thể xem tin nhắn]

Changbin:

:'((((

Seungmin:

Xin lỗi, tôi ưu tiên không gian riêng tư của mình hơn

[Người gửi đã bị chặn. Không thể xem tin nhắn]

[Người gửi đã bị chặn. Không thể xem tin nhắn]

[Người gửi đã bị chặn. Không thể xem tin nhắn]

Seungmin:

Haha

[Người gửi đã bị chặn. Không thể xem tin nhắn]

Seungmin:

Buồn cười thật

Nhưng mà Minho cũng có tiêu chuẩn riêng của mình mà

Minho:

Cảm ơn sự thấu hiểu sâu sắc của bạn

"Vậy chồng cậu nói gì?" Hyunjin hỏi, từ khi nào đã xuất hiện ở sau vai Jisung.

"Không có gì," Jisung nhét điện thoại vào trong túi, quay sang đối mặt với Hyunjin, và bụng bầu của cậu cứ thế va phải Hyunjin.

"Cậu có chắc mình đang mang thai ở tháng thứ tư không đấy?" Hyunjin xoa xoa hông, mắt liếc nhìn bụng Jisung.

Jisung đỏ mặt trước lời nói bóng gió đó. Jisung chỉnh lại chiếc áo sweater sao cho phủ kín bụng bất chấp cái nóng như thiêu đốt của mùa hè. Cậu nhận thức được việc bụng mình to hơn so với một người đang mang thai bốn tháng. Cậu thèm ăn một số món kì lạ, nhưng nhìn chung là cậu ăn uống tương đối lành mạnh... đại loại vậy. Bác sĩ Google bảo một số em bé có xu hướng phát triển nhanh hơn, đặc biệt là nếu tăng số cân hợp lý. Bác sĩ Google cũng chỉ ra đó là nguyên nhân tại sao cậu lại bị đau lưng và đau đầu gối.

Jisung nhìn bụng của mình, kích thước tương đương với những em bé ở tháng thứ bảy, hai má không khỏi nóng rực lên. "Ừ."

"Ngày dự sinh của cậu là khi nào?" Hyunjin hỏi, cẩn thận nghiêng đầu và đặt tay lên vai Jisung.

"Chắc là tầm tháng Mười," Jisung gãi cổ, tìm việc gì đó để làm quanh cửa hàng và chạy trốn khỏi cuộc trò chuyện này như thường lệ. Không phủ nhận là Hyunjin có ý tốt như mọi ông chủ khác. Do cũng là Omega nên Hyunjin phần nào thấu hiểu hoàn cảnh của cậu, nhưng cậu không cần Hyunjin vạch lá tìm sâu và chỉ ra cậu nên làm thế nào để cải thiện. Jisung biết mình có thể làm tốt hơn, cậu không cần ai nói hay nhắc nhở mình về một việc mình đã hứa nhưng không làm được.

"Tháng Mười sao?" Jeongin hỏi, đứng dậy và tạm dừng trò chơi trên điện thoại.

"Thật không?" Hyunjin nheo mắt, nhìn Jisung vội vã đi đến phía bên kia của cửa hàng, chạy trốn khỏi cuộc trò chuyện.

"Ừ," Jisung đáp, vẩy vẩy ống tay áo để quạt cho gương mặt mình hạ nhiệt. Hyunjin cho phép cậu mặc trùm áo khác ra bên ngoài đồng phục. Trong khoảng thời gian mùa xuân thì việc đó đúng là có tác dụng trong việc che được vùng bụng của cậu. Giờ đây việc mặc thêm một lớp áo khiến cậu trông không khác một chú gấu bông mềm mại với đôi chân khẳng khiu và mái tóc tẩy loang lỗ màu nâu vàng.

"Bác sĩ nói sao?" Hyunjin tiếp tục cuộc thẩm vấn và theo chân Jisung vào trong phòng thay đồ nơi luôn có quần áo cần được cất đi.

"Tầm... tháng Mười," Jisung vừa nói vừa lục lọi quần áo và chọn ra những chiếc áo ba lỗ và váy sẽ dễ cất đi nhất mà không cần phải ngồi xổm và làm tổn thương các khớp xương.

Hyunjin nhìn cậu, nom có vẻ không tin những gì cậu nói và Jisung nói thêm, "Tôi không nhớ cụ thể ngày, thông cảm, có thai nên trí nhớ không tốt lắm." Với lời biện minh đó, Hyunjin gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dù vậy vẻ lo lắng vẫn còn hiện diện trên gương mặt cậu ấy.

"Tôi nghĩ đó là một ngày quan trọng cần ghi nhớ. Lần sau khi đến bác sĩ thì hỏi lại họ nhé. Tôi cần biết rõ ngày để hoàn tất thủ tục nghỉ thai sản cho cậu." Hyunjin ôm lấy một chồng quần đùi, biết rằng Jisung sẽ trì hoãn và để chúng lại sau cùng, cố gắng tránh phải cúi xuống cất chúng ở ngăn tủ dưới.

"Đã nhớ," Jisung đáp rồi vọt ra khỏi phòng thay đồ, mặc cho đầu gối cậu run rẩy theo mỗi bước đi. Cậu giấu đi chúng sau bộ đồ quá khổ, mong Hyunjin sẽ không nhận ra.

"Mà Jisung này?" Hyunjin vẫn một mực theo sau cậu.

"Có chuyện gì," Jisung đứng lại, tim đập loạn trong lồng ngực, lo sợ Hyunjin có thể phát hiện ra mình đang nói dối.

"Nghỉ ba mươi phút nhé," Hyunjin mỉm cười và chỉ tay về phía phòng nghỉ. Giờ nghỉ của họ thông thường chỉ kéo dài 15 phút. Công ty chủ quản của họ là một chuỗi và với tư cách là một chuỗi cửa hàng bán lẻ, họ khá nghiêm khắc trong việc không để nhân viên của mình lười biếng.

"Nhưng tôi đã nghỉ rồi mà," Jisung nói, treo chiếc váy đầu tiên trở lại giá treo đồ.

"Cửa hàng cũng đâu có khách, tôi không muốn cậu di chuyển quanh cửa hàng trong khi mỗi bước đi của cậu trông như thể đang bước qua cánh cửa địa ngục." Hyunjin liếc nhìn đôi giày Converse màu hồng và xanh lục đã sờn của Jisung, trên lớp vải rải rác cao su mủn từ đế giày. Hyunjin cầu xin Jisung hãy mua một đôi giày mới để giải quyết cơn đau ở cổ chân và đầu gối của cậu, còn đem cả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net