Chương 8: Kiêu hãnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
răng cô đang va cầm cập vào nhau cho đến khi Katniss lên tiếng giữa bóng tối. "Tiếng động đó là chị à? Chị bị lạnh sao?"

"K-Không, chị kh-kh-không lạnh." Johanna thầm mắng bản thân vì lắp bắp như vậy, nhưng cô quả thật không kiềm chế được. Chẳng trách Katniss có lẽ thích ở gần Peeta hơn. Cậu ta ấm áp và không bị Capitol phá hỏng. Ngay cả trong trạng thái là một quả lựu đoạn biết đi như lúc này, cậu ta hẳn vẫn có khả năng bảo vệ Katniss tốt hơn cô.

Vài giây sau, cô cảm thấy Katniss leo lên gường và cuộn người lại phía sau cô, ôm cô vào lòng. "Johanna, chị đang lạnh cóng."

"Không sao đâu. Ch-chị ổn. Chị không muốn em bị lạnh." Katniss bắt đầu xoa dọc theo hai cánh tay của cô và Johanna phải cắn môi để ngăn bản thân không rên thành tiếng.

"Đó không phải cách nhiệt năng hoạt động, ngốc nghếch," cô ấy đáp, và Johanna có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của cô ấy. "Chúng ta đang giữ ấm cho nhau."

"Em giữ ấm chị thì có. Cảm giác như em đang bảo vệ chị, không phải là ngược lại." Katniss cứng người phía sau cô và Johanna thở dài vào gối. "Khốn thật, bảo vệ em trừ khi gặp phải mưa hay bão. Đến khi đó thì tạm biệt nhé Katniss, em tự xoay sở đi. Không thể để bị ướt như một con mèo ngu ngốc được."

Buttercup rít lên phản đối, như thể nó hiểu mình đang bị xúc phạm. "Chúng ta bảo vệ lẫn nhau." Cách cô ấy dịu dàng xoa cánh tay của Johanna khiến cô mơ màng cảm thấy buồn ngủ. Katniss từ bỏ một tay của mình để luồn các ngón tay vào tóc Johanna. Bàn tay còn lại đang xoa cánh tay của cô di chuyển dần xuống phía dưới, vuốt dọc bên đùi và bắp chân cô đang co lại trước người. Sự lạnh lẽo không còn nữa. Đôi mắt của Johanna khép lại, đầu hàng trước cảm giác thoải mái bao bọc xung quanh mình. Họ giữ nguyên như vậy một lúc, với Johanna lơ lửng trong khoảng không nửa tỉnh nửa mơ. Mỗi khi ngón tay của Katniss lướt qua cổ hoặc hông cô, cô sẽ lại bị đánh thức bởi sự kích thích, sau đó được xoa dịu đi vào giấc ngủ bằng cảm giác của móng tay chạm vào da đầu mình. "Chị cảm thấy đỡ hơn chưa?"

Bỗng nhiên, sự kiêu hãnh ngớ ngẩn dường như bị đẩy lùi thật xa vào một góc trong tâm trí cô.

Tư thế ngủ ôm từ phía sau này an toàn. Họ đã làm rất nhiều lần trước đó. Johanna không muốn như vậy nữa. Cô muốn nghe được nhịp tim của Katniss. Cô muốn chiếm hữu Katniss theo cách nho nhỏ mà cô ấy đã làm. Cô quay người lại và vùi đầu vào giữa xương quai xanh của Katniss, vòng tay qua eo cô ấy và ôm chặt. Cô cảm nhận được trái tim của Katniss đập thình thịch trong lồng ngực cô ấy bên môi mình, xuyên qua lớp vải cotton ngăn cách bọn họ.

"Em không biết," Johanna lầm bầm, chìm dần vào giấc ngủ. Hơi ấm từ những mạch máu của Katniss tiếp xúc với da cô và sự ấm áp nơi cơ thể họ chạm vào nhau khiến cô mơ màng và thoải mái. "Em không biết em khiến chị cảm thấy như thế nào đâu."

Tâm trí của Johanna bắt đầu rút lui vào tiềm thức, nhường chỗ cho giấc ngủ xâm chiếm. Nhưng cô có thể thề, tựa như bầu trời đêm quang đãng treo cao hàng nghìn thước trên không trung, rằng cô nghe thấy Katniss thì thầm và đặt một nụ hôn lên trán cô. "Có, em biết."

----------

Johanna là người duy nhất tham dự bài kiểm tra chỉ ba ngày trước khi họ lên đường tới Capitol. Những người khác đều đã vượt qua bài kiểm tra của mình từ trước và được chia thành các nhóm. Giữa những bài học bắn súng với Gale và chịu đựng nước với Katniss, cô cảm thấy tự tin về việc mình có thể thuận lợi vượt qua kỳ sát hạch.

Cô ngồi với Katniss trong phòng chờ khi họ chuẩn bị cho khu Block. Cô đã vượt qua dãy chướng ngại vật, hoàn thành bài thi viết chiến thuật, và bài kiểm tra về vũ khí không khác gì một trò đùa đối với cô. Tất cả những gì còn lại là bài kiểm tra mô phỏng "điểm yếu" của cô. Cô nghĩ có thể là nước. Cô biết điều đó, họ biết điều đó. Vậy nên có khi họ sẽ thử thách cô bằng thứ gì đó khác, ví dụ như những con húng nhây hoặc lửa chẳng hạn.

Katniss nắm chặt tay cô trong lúc chờ tên cô được gọi. Đầu gối của cô ấy nhấp nhô lên xuống trong lo lắng và Johanna gỡ bàn tay của mình ra, đặt lòng bàn tay lên đầu gối cô ấy. "Em còn lo lắng hơn chị cơ à?"

Katniss đỏ mặt và gật đầu. "Có lẽ là thế." Cô đặt tay mình trên tay của Johanna. "Chị đã rất cố gắng. Em không muốn chị phải ở lại đây. Em muốn chị ở đó với em, khi em giết Snow."

Johanna cười ranh mãnh. "Ồ, chị sẽ ở đó. Ngay cả khi chị phải giết cả một phi hành đoàn và tự lái phi cơ đến." Loa phóng thanh trong căn phòng réo to gọi tên cô. Cô đứng dậy, mỉm cười với Katniss. "Được rồi, Húng Nhại, chúc chị may mắn đi."

Katniss từ từ đứng dậy, rồi sau đó kéo Johanna vào lòng ôm chặt. Những ngón tay cô ấy miết lên gáy của Johanna và cô phải siết chặt các bắp chân để giữ mình không run rẩy khụy xuống. Môi của Katniss lướt qua bên tai cô. "Em tự hào về chị." Johanna ngẩng mặt lên khỏi vòng tay của Katniss và lui lại để nhìn rõ khuôn mặt cô ấy. Đôi mắt xám tro của cô ấy tối sầm, lướt nhìn xuống miệng Johanna. Bầu không khí, trước đó dường như bị loãng đi bởi cơn giá lạnh trong phòng, lúc này đột nhiên đặc quánh lại xung quanh họ. Katniss cúi người tới gần, rất gần, và Johanna có thể cảm nhận được sức nóng từ đôi môi của cô ấy. Đầu cô khẽ nghiêng một chút, vừa vặn để mũi họ sẽ không va vào nhau nếu cô ấy thật sự đến gần hơn nữa. Hai mắt cô nhắm lại.

Không gì cả. Katniss lẳng lặng lùi lại một bước, cúi đầu tránh khỏi ánh mắt của Johanna. "Chúc chị may mắn," cô ấy lầm bầm, xoay người bước ra khỏi phòng. Johanna chớp mắt. Có phải họ đã suýt hôn nhau không? Là cô tưởng tượng ra hơi thở kìm nén trong lồng ngực Katniss khi họ đến gần nhau như vậy sao? Cô lắc đầu, cố gắng xua tan mớ suy nghĩ bòng bong. Chỉ còn một chướng ngại vật duy nhất chắn giữa bản thân cô và việc nhìn thấy Snow bỏ mạng dưới mũi tên của Katniss, và cô không thể nghĩ về đôi môiánh mắt của cô ấy hay cách mà trái tim cô đập nhanh như thế nào trước một điều gì đó mà cô thậm chí còn không biết sẽ đến.

----------

Các buổi điều trị với bác sĩ ngày càng tốt hơn, nhất là từ khi Katniss bắt đầu giúp cô vượt qua chứng sợ nước. Họ thường xuyên ngồi trong bồn tắm sau các buổi huấn luyện của Johanna và mỗi lần cô ấy sẽ để nước dâng lên cao hơn trước một chút. Johanna vẫn chưa đối mặt được với vòi hoa sen, nhưng nước ở trong bồn tắm thì đã khá ổn. Họ nói với nhau về quãng thời gian thơ ấu và lớn lên tại Quận Bảy và Mười Hai, về những gì Prim đang học ở Quận Mười Ba. Đó là thứ gần nhất với một tình bạn thực thụ mà cô từng có.

Trên đường trở về sau một cuộc họp vào ngày trước khi lên đường tới Capitol, Johanna va phải Peeta, theo đúng nghĩa đen. Trông cậu ta có vẻ tức giận một cách bất thường và Johanna kiềm nén phản ứng phòng vệ theo bản năng của mình. Nếu ai đó tiếp cận cô với vẻ mặt như vậy, cô sẽ cho rằng họ đang giấu vũ khí và muốn ám sát cô. "Lỡ hẹn với ai à?"

Peeta nhìn cô từ trên xuống dưới. Cô và Peeta không tương tác với nhau nhiều kể từ khi rời khỏi Capitol, mỗi người với câu chuyện riêng của mình và mâu thuẫn với người kia. Bạn không cần phải thông minh như Beetee để đoán ra được Peeta có lẽ ôm hận cô vì đã nói với Katniss rằng cô nghĩ cậu ta được lập trình sẵn để giết cô ấy. Lẽ ra, họ có thể ở chung một gian phòng, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc bên nhau mà Peeta vẫn hằng mong muốn.

Nhưng từ sâu thẳm bên trong Johanna, cô cảm thấy đó không phải là những gì Katniss muốn. Xen lẫn trong những cảm giác đó là sự kiêu hãnh.

Em ấy đã chọn tôi.

Tất nhiên, chỉ là một cách nói mà thôi. "Cậu có vấn đề gì với tôi à, nhóc thợ bánh?" Johanna khoanh tay trước ngực, nhướng mày chờ đợi.

Peeta mím môi và lắc đầu. Johanna bật ra một tiếng cười ngắn và xoay người, tiếp tục đi dọc hành lang. "Chị biết gì không? Phải, tôi có vấn đề với chị." Johanna quay đầu lại và ra hiệu cho cậu ta nói tiếp bằng lòng bàn tay mở rộng. "Tôi sẽ không đến Capitol nữa. Có vẻ như họ chỉ còn chỗ cho một người và họ đã chọn chị." Johanna cắn môi để ngăn nụ cười tự mãn. "Tôi không biết chị đã nói gì với cậu ấy. Tôi không hiểu tại sao cậu ấy không tin tôi. Hơn hết, tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại chạy đến tận Quận Bảy để mang chị quay trở về đây."

Johanna cảm thấy vừa ấn tượng vừa kinh hãi trước lời nói của cậu ta. "Đáng lẽ tôi chỉ nên ở đó với một hồng tâm to tướng gắn trên lưng mình, có phải không?" Johanna tiến một bước về phía Peeta, không gần, nhưng ý đồ đe dọa rất rõ ràng. "Tôi đã cứu mạng cậu. Mạng cậu và bạn gái cậu. Cậu có vấn đề gì với việc tôi ở đây nữa không?"

Peeta trông có vẻ khó hiểu. "Cái gì? Hồng tâm nào cơ? Không một ai biết chị đã rời khỏi đây. Ý tôi là ngoài Tổng thống Coin, Katniss và Boggs. Cressida đoán được. Nhưng không người nào ngoài Quận Mười Ba biết cả."

Johanna nheo đôi mắt nâu của mình lại, nhìn thẳng vào cặp mắt xanh lam của Peeta. Làm thế nào mà, nếu không ai biết cô đã rời khỏi đây, Nova lại biết để tới Quận Bảy tìm cô? Cô cho rằng mấy tên gián điệp của Capitol đã nhìn thấy cô huấn luyện đám tân binh ở Quận Bảy và đó là cách Nova biết được. Vậy ai đã lan truyền tin đó ra ngoài? "Plutarch cử họ đến để mang tôi về đây. Bởi vì Snow đang muốn ám sát những người chiến thắng còn lại."

"Đó là những gì Katniss nói với chị sao?" Giọng Peeta hoài nghi. Johanna lặng người gật đầu. Cô cảm thấy như mình đang say morphling. "Katniss nổi cơn thịnh nộ khi họ nói rằng họ chuẩn bị tới Quận Bảy phỏng vấn chị và họ không cho cậu ấy đi theo. Khăng khăng rằng chị không an toàn ở đó một mình." Miệng Johanna mở ra và khép lại vài lần nhưng không một câu đáp trả nào, dù là giễu cợt hay gì khác, rời khỏi miệng cô. "Chị không biết, phải không?"

"Đương nhiên là không. Tôi sẽ không quay lại đây nếu em ấy không nói rằng tôi đang gặp nguy hiểm." Johanna cảm thấy quả bóng nhỏ của sự kiêu hãnh bắt đầu chậm rãi siết chặt trong lồng ngực cô. Katniss đã nói dối cô. Tại sao? Chỉ để cô quay trở lại đây? Để cô trở thành một mẩu bánh răng vô dụng trong cuộc nổi dậy ngu ngốc này? "Mà sao cậu lại quan tâm làm gì? Cậu vẫn cho rằng tôi là con sói xấu xa hung ác trong câu chuyện của mình, phải không?"

Peeta đứng thẳng lưng lên và gật đầu khẳng định. "Tôi biết những gì tôi đã thấy, Johanna."

"Tôi cũng vậy."

Peeta lắc đầu. "Không, chị không biết. Và tôi không tin tưởng vào chị, vào việc họ để chị tới Capitol với cậu ấy."

Johanna nghiêng đầu sang một bên. "Ồ không? Sợ tôi cướp mất cô gái của cậu à? Không, điều cậu thật sự sợ là gì? Là em ấy đã là của tôi rồi."

Peeta mím môi, trông như thể đang cố kìm nén điều gì đó. Ngôn từ. Ngôn từ là vũ khí mạnh nhất của cậu ta. Đúng là cậu ta có vài vết máu trên tay, nhưng ngôn từ mới thứ cậu dùng để chiến đấu. "Tôi sợ chị sẽ giết cậu ấy. Nhưng tôi biết làm thế nào để có thể ngăn cả hai chuyện đó xảy ra." Peeta lùi lại phía sau, giữ nguyên ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Johanna và nói lớn. "Haymitch, bác có thể tới đây một chút được không?"

Haymitch xuất hiện qua một ngưỡng cửa, đầu đội một chiếc mũ len che đi mái tóc rối bù. Bác mệt mỏi nhìn Peeta. "Có chuyện gì thế?"

Peeta đứng trước mặt Johanna, thẳng lưng, chỉ cao hơn Katniss một chút, và nhếch mép. "Nova." Cậu dõng dạc nói tên của chị, với sự nhấn mạnh từng âm tiết một cách rõ ràng, khiến Johanna gần như cảm thấy buồn cười.

Johanna nhíu mày ngạc nhiên. Làm sao cậu lại biết tên của chị? Haymitch nhìn cô với ánh mắt hoảng sợ và lao về phía trước. Bác thô bạo đẩy mạnh Peeta vào tường. "Cháu điên à? Cháu làm như vậy để làm gì? Cháu có biết mình đã làm cái quái gì không?" Peeta cúi đầu nhìn xuống đất và Haymitch chậm rãi tiến lại gần Johanna. "Cô có ổn không?"

"Tại sao tôi lại không ổn?" Bác thận trọng đi một vòng xung quanh Johanna, như thể cô là một quả bom sắp nổ, và điều đó khiến cô tức giận. "Chuyện quái gì đang xảy ra thế?" Haymitch đột nhiên tóm lấy hai cánh tay cô và giữ chặt chúng sau lưng cô. Cô giãy giụa muốn thoát ra. "Bác đang làm cái đéo gì vậy? Thả tôi ra!"

"Peeta, đi tìm lính gác đến đây. Đi tìm Boggs. Tìm ai đó." Giọng Haymitch cứng rắn và uy quyền, nhưng trên hết là lo lắng. "Johanna, cố gắng giữ bình tĩnh."

"Bác đang nói cái gì vậy? Bác mới là người đang tấn công tôi! Thả tôi ra!" Johanna cố gắng vùng vẫy nhưng lực cánh tay của Haymitch mạnh hơn cô tưởng. Bao nhiêu năm say sưa rượu chè không khiến bác trở nên vô dụng như cô nghĩ. Điểm đó của bác giống với Peeta. Họ sở hữu một sức mạnh kiên cường ẩn dưới vẻ ngoài yếu ớt. Hoặc có thể là do cai rượu đã phần nào giúp bác trở lại giống như một người bình thường trong xã hội.

"Đấy là từ kích hoạt của cô," Haymitch giải thích một cách bình tĩnh nhất có thể. "Từ kích hoạt của cô là Nova."

Johanna tiếp tục vùng vẫy trong khi tâm trí cô xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau. Nova? Cô chưa từng nói từ đó sao? Không, chưa từng, cô nhận ra. Cô chưa bao giờ gọi tên chị trên giường. Cô thậm chí chưa từng đề cập đến chị bằng tên với bất kỳ người nào khác. Chết tiệt. Tuy nhiên, cô không cảm thấy khác biệt gì cả. Không có suy nghĩ khẩn thiết cần phải giết người nào trong tâm trí cô. "Thả tôi ra ngay!" cô hét lên, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Sau đó, cô nhìn thấy cô ấy. Katniss xuất hiện trong tầm nhìn của cô và mọi thứ giống như cả ngàn tiếng chuông báo động chói tai vang lên trong não. Đầu cô bắt đầu quay cuồng. Katniss trong Đấu trường, giết chết Blight. Katniss là một con mút, sùi bọt mép và lao tới xé toạc cổ họng cô. Giết, giọng nói trong đầu thì thầm với cô. Giết em ấy trước khi em ấy giết mày. Johanna điên cuồng vùng vẫy khỏi Haymitch. Cô cảm thấy như thể tất cả mọi thứ trên đời đều sai, rằng không một ai có thể an toàn và mọi chuyện sẽ không bao giờ ổn, trừ khi cô giết chết Katniss.

Nhưng lương tâm của cô. "Johanna?" Katniss hỏi, nhìn từ cô sang Haymitch. Giọng nói đó. Nó len lỏi vào trong đầu cô và cô nhắm chặt mắt lại. Tựa như bị hàng triệu con ong vò vẽ chích thẳng vào não. "Haymitch, chuyện gì đã xảy ra?"

Haymitch đang dùng hết sức mình để giữ Johanna lại, cô có thể cảm nhận được điều đó. Cô có thể cảm nhận được từng thớ cơ trên người bác căng chặt. Bác đang nói gì đó. Peeta. Kích hoạt. Katniss mở to mắt kinh hãi và cô ấy lùi về sau một bước. "Thả tôi ra, Haymitch!" Johanna bắt đầu gào lên, giật mạnh cơ thể và cố gắng thoát ra. Nước mắt chảy xuống khuôn mặt cô và cô chạm vào ánh mắt của Katniss. Một loạt những cảm xúc mâu thuẫn giằng xé trong người. "Chị sẽ xé nát cổ họng em!" Johanna gào lên với Katniss. "Thả tôi ra!"

Giết. Hôn. Yêu. Hận. Ghen. Bạn. Hận. Hận. Hận.

Yêu. Bảo vệ em.

"Đừng thả tôi ra," cô nài nỉ và khuỵu xuống. Cơ thể cô vật lộn chống lại từng cơn co giật, giống như những xung điện mà cô không thể kiểm soát. "Đừng thả tôi ta. Đừng để tôi làm tổn thương em ấy. Làm ơn." Cơ thể cô bắt đầu run lên với những tiếng nức nở. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô và vào trong miệng khi cô tiếp tục cầu xin bác giữ cô lại. Cô ngẩng đầu nhìn lên bằng đôi mắt đẫm nước và thấy Gale đang đứng cạnh Katniss, tay anh ôm chặt bên eo cô ấy. Tốt, Johanna nghĩ. Bảo vệ em ấy. Tôi đã thất bại.

Thất bại. Con mút. Máu. Giết giết giết.

Johanna nghe thấy một giọng nói từ phía sau lưng cô. "Nhốt cô ta lại ngay lập tức. Cách ly hoàn toàn." Những lời xì xào, thì thầm. "Đúng, căn hầm. Ngay bây giờ." Coin. Johanna cảm nhận được những chiếc cùm lớn đang siết quanh cổ tay mình và bàn tay mạnh mẽ của hai gã lính canh, mỗi người nắm chặt một bên cánh tay cô. Họ kéo cô đứng dậy. Cô nhìn thấy Katniss bước đến gần mình và Johanna ngay lập tức hung hãn xông tới, nhưng Gale đã giữ Katniss lại.

Qua lăng kính của cơn giận dữ và vòng xoáy đỏ máu quay cuồng trong đầu, cô có thể lờ mờ nhận ra Katniss không có ý định tấn công cô. Cô ấy đang hét lên "không" liên tục. Sao cô ấy lại nói không? Cô ấy đang hét lên với ai? Johanna cúi đầu, cảm thấy nặng nề và mềm nhũn không xương, trong khi hai gã lính canh kéo cô đi dọc theo hành lang lúc này đã chật kín người.

Một ống tiêm xuất hiện gần cánh tay của cô và cuối cùng cô đã nhận ra vì sao Katniss lại hét lên, khi mũi kim đâm sâu vào da và vào tới mạch máu của cô. Thứ thuốc này còn mạnh hơn cả morphling. Hai từ. Cô không biết mình đã nghe được từ ai. Từ Coin? Haymitch?

Tử hình.

----------

Giấc mơ đêm đó của Johanna tràn ngập sắc đỏ của máu. Thứ thuốc cực mạnh họ chích cho cô không giúp xoa dịu chúng. Mọi thứ đều nóng. Giấc mơ của cô, bộ não của cô, làn da của cô, các mạch máu của cô. Mọi thứ đều như đang bốc cháy. Khi thức dậy, sau một khoảng thời gian khó để xác định được là bao lâu, cô phải nhắm mắt lại để thích nghi với bóng tối bủa vây xung quanh.

Là một căn hầm, không sai. Gian phòng làm bằng bê tông cả sáu mặt. Không có lấy một cửa sổ. Cánh cửa bằng thép dày đặc không có khe hở nào để nhìn ra ngoài. Không có gì trên mặt đất. Không bụi, không vệt ẩm ướt. Chỉ một lớp bê tông xám xịt và lạnh lẽo, dường như trải dài vô tận. Johanna bị còng cả tay và chân, khiến cô nhớ lại quãng thời gian ở Capitol. Nhưng lần này còn tệ hơn.

Lần này, cô xứng đáng bị như vậy.

Làm thế nào mà cô lại mù quáng như thế? Cô là một con quái vật. Suốt quãng thời gian qua, cô đã sống trong cùng một gian phòng, ăn tối và cười đùa, trong khi chỉ cần một từ sơ sẩy thôi là cô có thể giết chết người mà cô quan tâm nhất. Cô không biết từ khi nào Katniss đã trở thành người đó của mình, và Johanna không thể ngăn nổi những suy nghĩ bắt đầu len lỏi vào trong đầu cô.

Không còn ai mà chị yêu cả.

Cánh cửa mở ra và Johanna ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt ửng đỏ của Katniss. Cô ấy lặng lẽ đóng cửa lại sau lưng. Johanna cảm thấy cơ thể mình đập liên hồi với từng cơn giật điên cuồng mà cô trải qua khi bị Haymitch giữ chặt lúc trước.

Giọng nói vẫn luôn thì thầm trong não cô lúc này đang gào lên. Giết em ấy, giết em ấy, giết em ấy.

Cô cử động bàn tay và giật mạnh cái còng của mình, khiến Katniss khựng lại tại chỗ. Johanna siết chặt quai hàm và nói qua các kẽ răng. "Chị biết họ không cho phép em đến đây." Giọng cô khàn đục. Cô đã không nghe thấy giọng mình từ khi cô ngừng cầu xin Haymitch giữ cô lại. Hẳn là cô đã la hét xuyên đêm. Katniss mỉm cười và lắc đầu. Cô ấy ngập ngừng bước thêm một bước về phía Johanna. "Tránh xa chị ra."

"Em ước gì mình có thể làm vậy." Những sợi dây xích trên tường không cho phép Johanna tiến về phía trước. Hai cánh tay của cô bị cố định bên hông, xích vào chân cô. Sợi xích của cô chỉ kéo dài được khoảng một bước chân tính từ bức tường sau lưng. Katniss đến đủ gần để ngồi xuống ngay trước mặt Johanna, nhưng vẫn ngoài tầm với của cô. "Em không thể tin được lão ta đã làm điều này với chị." Johanna nhướng mày, vẻ mặt của cô khiến Katniss đảo mắt. "Được rồi, em có thể. Em chỉ ....." Cô ấy nuốt nước bọt và cúi đầu nhìn xuống đất. "Họ muốn xử tử chị, như một kẻ phản bội của cuộc nổi dậy."

Johanna thở dài và chuyển ánh mắt từ Katniss về phía góc phòng. Một con nhện nhỏ đã giăng lưới ở đó nhưng Johanna nghĩ nó sẽ chết sớm thôi. Không một con bọ nào có thể vào được căn phòng này cả. Chỉ có mình cô. "Có lẽ họ nên làm thế."

"Em sẽ không để họ làm vậy. Họ đã hứa sẽ đợi đến khi toàn bộ chuyện này kết thúc. Coin đảm bảo với em rằng quyền miễn trừ hoàn toàn của những người chiến thắng vẫn có hiệu lực."

Johanna ho ra một tiếng cười sắc lạnh. "Khi Coin trở thành Tổng thống, em sẽ không còn bất kỳ quyền lực nào nữa đâu Katniss. Nghĩ về điều đó đi. Coin sẽ không cho phép em đưa ra bất kỳ quyết định nào sau khi bà ta nắm được quyền kiểm soát đất nước này. Tất cả những lần bà ta đã nhân nhượng em? Em nghĩ rằng bà sẽ bỏ lỡ cơ hội xử tử công khai một kẻ phản bội khác sao? Đặc biệt là một người nổi tiếng như chị." Johanna nhếch mép. "Có khi bà ta còn muốn em tự tay giết chị ấy chứ, ả khốn bệnh hoạn đó."

Một cơn đau đầu nhức nhối xuyên qua não của Johanna và cô đập mạnh đầu vào tường. Katniss giật mình nhưng không rời khỏi vị trí quỳ gối trước mặt Johanna. "Nhìn em như thế này," Johanna nói, nhăn mặt, "rất đau. Chị muốn khiến em phải đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net