14.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng gió bên ngoài rất to, không khí lạnh buốt dường như xuyên qua ô cửa kính, tràn vào trong phòng.

Nghiêm Hạo Tường giơ tay sờ thử một cái, rồi lại rụt về ngay tức thì.

Lạnh thật.

Đã lâu lắm rồi kể từ sau khi đưa ra lựa chọn giữa học hành và bóng đá hồi còn nhỏ, hắn không phải đối mặt với điều này thêm một lần nào nữa ——

Thời gian quả thật có thể trở nên nhanh hơn hoặc chậm đi tùy theo cảm nhận chủ quan.

Hạ Tuấn Lâm đã đi được ba ngày rồi.

Hắn khoanh chân ngồi trên thảm, cúi đầu vò tóc loạn xạ, cố gắng để bản thân không biến thành một thằng nhóc chẳng tài nào thản nhiên đối diện với sự biệt ly, tự xốc lại tinh thần rồi thay quần áo chuẩn bị ra cửa.

Ba mươi Tết rồi, hắn phải về nhà đón giao thừa, cũng giống như đối phương vậy.

Đoàn làm phim của Hạ Tuấn Lâm cuối cùng cũng được một lần có chút tình người, thả anh về nhà từ mấy ngày trước đêm giao thừa. Cách đó không lâu anh cũng từng nói với hắn rằng, Tết năm nay anh phải về Đức thăm bố mẹ vẫn đang định cư ở bên đó.

Chỉ có điều mấy ngày ấy —— Nghiêm Hạo Tường gục đầu lên chiếc vô lăng trong con xe vẫn chưa được khởi động —— hắn, còn đang bận, yêu đương.

... Hoàn toàn quên béng mất chuyện này.

Mãi tới khi nghe thấy tiếng động trên tầng, chạy lên xem thì trông thấy đối phương đang thu dọn hành lý, hắn mới bàng hoàng nhận ra.

Chuyến bay của anh chính là vào ngày hôm sau.

Nếu tính từ hôm hắn tỏ tình —— thì cũng mới chỉ được vài ngày kể từ khi hai người họ chính thức ở bên nhau mà thôi!

Mấy ngày nay hắn đã làm những gì rồi?

Chẳng làm được gì hết...

Hắn cứ như thể quay trở lại trạng thái mười năm trước lúc trao thư tình cho đối phương rồi được chấp nhận, hai người miễn cưỡng coi như bắt đầu hẹn hò, mỗi ngày hẹn gặp nhau mười phút đồng hồ trên sân thượng mà còn ấp úng chẳng bật ra được chữ nào vậy.

Hắn thậm chí còn chẳng mở miệng bảo Hạ Tuấn Lâm chuyển xuống dưới tầng.

Mặc dù trên lý thuyết, bọn họ mới chỉ làm quen lại từ đầu chưa đầy ba tháng, nhưng theo luật, bọn họ đã là bạn đời hợp pháp kết hôn được năm năm rồi —— một mối quan hệ mà dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng chẳng hề đáng ngạc nhiên ấy!

Cmn thế này cũng hơi bị trong sáng quá rồi đấy.

Nghiêm Hạo Tường cảm thấy mình cần phải nghiêm túc xem xét lại bản thân.

Điều này không có nghĩa là trong lòng hắn còn tồn tại chướng ngại lớn lao gì trên phương diện giới tính —— đến giờ mà vẫn lấy đây làm lý do thì cũng quá là thiểu năng rồi, dù rằng hắn cũng chẳng thể nào có suy nghĩ ấy được, bởi chính nhờ việc phát hiện ra bản thân có ý đó với đối phương mà hắn mới dám đối mặt với tình cảm của mình.

Nhưng chủ yếu là vì ——

Trước giờ trải nghiệm tình cảm của hắn đều đi theo phong cách nhanh gọn lẹ, mọi thứ đều bắt đầu và kết thúc bằng thể xác, dục vọng chiếm phần lớn trong hầu hết các mối quan hệ này, mà những mối tình như vậy thông thường đều rất ngắn ngủi, lần dài nhất chẳng qua cũng chỉ được vài tháng mà thôi.

Mặc dù hắn cũng không rõ bên trong đó rốt cuộc có mối liên hệ tất yếu nào hay không, thế nhưng có một điều mà hắn cảm thấy bản thân vô cùng chắc chắn.

—— Hắn muốn gìn giữ một mối quan hệ lâu dài với Hạ Tuấn Lâm.

Ý nghĩ này bất tri bất giác gây ảnh hưởng đến hắn, khiến mỗi bước đi của hắn đều trở nên cẩn trọng hơn trong vô thức.

Hắn để tâm, và có ý muốn giữ gìn mối quan hệ này —— đây là trải nghiệm mà hắn chưa từng có trong suốt hơn hai mươi năm sống trên đời.

Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên lại cảm thấy có chút vui sướng.

Nghiêm Hạo Tường phóng xe như bay đến nhà của bố mẹ mình.

Hắn vốn là người Quảng Châu, gia đình cũng khá giả, sau khi thành danh thu nhập lại cao ngất ngưởng, bèn mua một căn nhà tử tế hơn cho người thân.

Quan hệ giữa hắn và mọi người trong gia đình không đến nỗi tệ, nhưng cũng chẳng phải dạng khi không suốt ngày chạy về thăm nhà.

—— Từ nhỏ hắn đã cực kì tự lập, phương pháp giáo dục của bố mẹ hắn cũng hết sức buông thả. Bọn họ có cuộc sống của riêng mình, từ bé đã chẳng đặt bất cứ gánh nặng gì lên vai hắn, mặc dù cũng coi như khá quan tâm chăm sóc, nhưng sớm đã để hắn tự mình đưa ra quyết định trong rất nhiều việc rồi.

Hắn thích đá bóng, còn chưa thành niên đã ra nước ngoài kiếm cơm bằng nghề này, đối với người khác có lẽ đây chẳng phải chuyện dễ dàng gì, nhưng hắn vô cùng kiên định, một lòng muốn theo đuổi con đường ấy, thế nên cũng chẳng gặp nhiều ngăn cản đến từ phía gia đình.

Thái độ của người thân đối với hắn lúc nào cũng là —— nếu thích thì cứ thỏa sức mà làm đi.

Trước đây bố hắn cũng có sự nghiệp của riêng mình, điều hành một công ty lớn, về sau phủi tay không làm nữa, bèn đi du lịch quanh năm cùng mẹ hắn. Họ từng đặt chân đến vô số quốc gia, có lúc sẽ liên hệ với hắn, thi thoảng về nước cũng sẽ đến xem hắn thi đấu, nhưng vẫn luôn giống như hồi nhỏ vậy, chẳng bao giờ can thiệp vào bất cứ quyết định nào của hắn.

—— Bọn họ coi hắn và bản thân họ đều là những cá thể độc lập, mọi sự tiếp xúc đều được duy trì trên cơ sở đôi bên đều cảm thấy thoải mái.

Năm nay hai người ở lại trong nước, bèn hỏi hắn có muốn về nhà cùng nhau đón giao thừa hay không.

Cũng đã lâu rồi hắn không gặp người thân, vậy nên quyết định quay về một chuyến.

Mẹ Nghiêm Hạo Tường bước ra mở cửa cho hắn, còn liếc về phía sau hắn một cái, xác nhận rằng chỉ có mỗi con trai mình rồi mới đóng cửa lại, cất tiếng một cách đầy nghi hoặc:

"Mẹ còn tưởng con sẽ dẫn Tiểu Hạ về."

Nghiêm Hạo Tường ngây ra một lát, đã lâu không gặp nên hắn cần chút thời gian để làm quen với những phát ngôn gây sốc của mẹ mình, bất chợt cảm thấy có chút ngại ngùng.

Người nhà hắn có lẽ đã sớm biết chuyện của hắn và Hạ Tuấn Lâm rồi, dù gì cách đây không lâu vẫn còn ầm ĩ thế cơ mà, hẳn là chẳng còn ai chưa tỏ tường nữa đâu. Huống gì người chị gái nhạt nhẽo của hắn cũng đã từng gọi điện thoại cho hắn, giọng điệu đầy vẻ hóng hớt, tấm tắc khen lạ, đồng thời chốt hạ một câu xanh rờn "Chị đã bảo mày là gay kín rồi mà".

Lúc này chị hắn cũng bật dậy khỏi sô pha, chạy xồng xộc đến trước mặt hắn.

"Hạ Tuấn Lâm đâu? Cậu ấy không về cùng mày à?"

Nghiêm Hạo Tường bĩu môi:

"Em ấy về Đức rồi, để đón giao thừa với bố mẹ em ấy."

"Tiếc quá đi mất, chị còn từng thích cậu ấy đấy." Chị hắn đảo mắt một cái, "Ai ngờ không làm anh rể mày mà lại thành em dâu chị mất rồi, chị muốn gặp xem người thật thế nào cơ."

Nghiêm Hạo Tường đã quen với tính cách của chị mình, cũng chẳng thèm để tâm mà đi thẳng vào trong phòng chào bố.

—— Nào ngờ đến cả bố hắn cũng hỏi vì sao Hạ Tuấn Lâm lại không về cùng, hắn đành phải giải thích thêm một lần nữa.

Còn chưa kịp ngồi xuống, hắn đã lại nghe thấy tiếng chị gọi mình vang lên ở bên ngoài.

"Mau mau mau, vào nấu cơm đi thằng kia, bố mẹ nghỉ ngơi đi ạ, nó nấu ăn ngon lắm, giỏi hơn hai người nhiều."

Trước đây chị hắn từng được nếm thử tay nghề của em trai mình, từ đó cứ thấy là khen, chỉ cần có mặt hắn là nhất quyết không để cho người khác xuống bếp.

Vốn dĩ Nghiêm Hạo Tường cũng định như vậy, bèn chạy vào bếp giành lấy nồi niêu xoong chảo, dao thớt muôi xẻng từ tay bố mình, bắt đầu lạch cạch nấu nướng.

Tay chân hắn nhanh nhẹn, chỉ một hai tiếng sau một nhà bốn người đã sum vầy bên bàn ăn.

Lúc tán gẫu trong bữa ăn, chị hắn tỏ vẻ cực kì có hứng thú với đời sống tình cảm của hắn, cứ hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, có những chuyện hắn nói được nhưng cũng có những chuyện không thể tiết lộ, cứ lúc nào không trả lời được là lại ậm ờ cho qua. Suốt cả buổi hắn cũng chẳng dám nhắc đến việc mình bị mất trí nhớ, chỉ sợ bố mẹ biết chuyện rồi lại lo lắng.

Hai vị phụ huynh dường như cũng nhận ra hắn không muốn bàn luận nhiều về việc này, vậy nên cũng chẳng hỏi kĩ, mãi đến cuối bữa mẹ hắn mới ngập ngừng hỏi một câu:

"Con với Tiểu Hạ... nghiêm túc đấy à?"

Gương mặt Nghiêm Hạo Tường nóng bừng lên, việc thừa nhận trước mặt người nhà khiến hắn cảm thấy bối rối đến lạ, vậy nhưng vẫn gật đầu, đáp lại một tiếng.

"Con thích là được, cũng đỡ hơn suốt ngày đổi hết người này đến người khác." Mẹ hắn mỉm cười, nói.

Cho dù cuộc sống có tự lập đến đâu, thì trong lòng vẫn luôn quan tâm tới nhau.

Trái tim Nghiêm Hạo Tường dường như xuất hiện một lỗ hổng, chất lỏng ấm áp chậm rãi trào ra từ bên trong đó.

Hắn chợt thấy cảm động vô cùng, nhưng chẳng biết phải bày tỏ ra sao, chỉ có thể đứng dậy ôm chầm lấy mẹ mình, bà cũng vuốt tay dọc theo sống lưng hắn —— một động tác an ủi hết sức dịu dàng.

Ăn cơm xong, cả nhà quây quần bên nhau cùng kể lại những chuyện xảy ra xung quanh mình trong năm vừa qua, vừa kể vừa bật TV xem chương trình "Đêm hội mùa xuân".

Năm nào cũng tràn ngập sắc đỏ rực rỡ tưng bừng, bình thường hắn không hay xem những chương trình đêm hội như thế này, vậy mà hôm nay lại cảm thấy cũng khá thú vị, xem đến phần hay ho bèn muốn chia sẻ với Hạ Tuấn Lâm.

Hắn nhẩm tính một hồi, lúc này bên chỗ đối phương hẳn đang là buổi chiều, không biết liệu hôm nay nhà anh có canh giờ xem "Đêm hội mùa xuân" không. Trong lòng hắn thầm nhủ đối phương đã lâu lắm rồi không được gặp người thân, có lẽ sẽ muốn dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, thế nhưng khi phản ứng lại thì tin nhắn WeChat đã được gửi đi tự bao giờ rồi.

"Em đang làm gì thế?"

Vốn dĩ hắn cảm thấy hiện tại đối phương không trông thấy cũng là điều bình thường, nào ngờ chẳng bao lâu sau đã nhận được lời hồi đáp.

"Xem 'Đêm hội mùa xuân' á, anh có xem không?"

Hắn bật cười, chỉ cần đọc tin nhắn trả lời cũng có thể tưởng tượng ra được giọng nói của anh.

Hai người lại trò chuyện câu được câu mất thêm một hồi, đa phần đều là về những tiết mục trong đêm hội, có cái thú vị cũng có cái tẻ nhạt, thế nhưng thảo luận với đối phương về chủ đề này lại có cảm giác đặc biệt vui vẻ.

Việc gõ chữ dần dần không còn thỏa mãn được họ nữa, Nghiêm Hạo Tường sợ làm phiền đến người nhà, bèn chạy về phòng mình gọi điện cho Hạ Tuấn Lâm.

Để rồi sau đó lại biến thành video call.

Gương mặt của Hạ Tuấn Lâm xuất hiện trên màn hình điện thoại của hắn, hiện tại ở Berlin hẳn là đang lạnh lắm, anh đứng ở ngoài trời, mặc một chiếc áo lông vũ màu đen dày cộm, trên cổ còn quàng thêm một chiếc khăn len đỏ, gần như che khuất một nửa khuôn mặt bên dưới của anh.

Đối phương reo lên với hắn:

"Nhìn này Nghiêm Hạo Tường, bên chỗ em có tuyết rơi rồi."

Năm nào mùa đông ở Berlin cũng rất lạnh, tuyết rơi một cái là sẽ ngập đến tận đầu gối, mặt hồ phải đóng băng dày đến sáu chục phân.

Hạ Tuấn Lâm chỉnh chế độ video thành camera sau, mùa đông Berlin liền hiện ra trên màn hình của Nghiêm Hạo Tường.

Phong cảnh tuyệt đẹp.

Trước đây hắn chỉ nhớ rằng mùa đông Berlin lạnh chết đi được, nhưng cũng đẹp vô ngần, theo cách nói của sách Ngữ văn tiểu học thì là tuyết bay lả tả, trắng xóa đất trời.

"Anh không muốn ngắm Berlin, anh chỉ muốn nhìn em thôi."

Vậy mà hắn lại nói như thế.

Những lời này bình thường hắn cảm thấy mình có chết cũng chẳng tài nào nói ra miệng được, thế nhưng lúc này, trong vài tiếng đồng hồ cuối cùng của năm nay, hắn nghe thấy giọng nói hào hứng phấn khởi của đối phương, lại có cảm giác bản thân trở nên hết sức dịu dàng.

Hắn nghe thấy đầu bên kia bỗng chốc im bặt, đoán chắc rằng đối phương nhất định là đang cảm thấy ngại ngùng, quả nhiên một lát sau giọng nói của Hạ Tuấn Lâm mới vang lên:

"Lát nữa... lát nữa em sẽ chỉnh về như cũ, tự dưng anh lại nói những lời sến sẩm như vậy, em cần phải bình tĩnh lại đã."

Đối phương bày tỏ sự ngại ngùng của mình một cách vô cùng trực tiếp, khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy động lòng, ban nãy còn cho rằng kiểu gì mình có thể thẳng thắn mạnh dạn, mà giờ lại hoàn toàn mất sạch lòng kiên định.

Bọn họ cứ như vậy trò chuyện câu được câu mất, thỉnh thoảng Hạ Tuấn Lâm lại phải vào nhà làm chút việc này việc kia, nhưng cuộc gọi video của hai người vẫn không hề đứt đoạn.

Đôi lúc nhắc đến một vài chủ đề thú vị, cả hai đều sẽ cất tiếng cười to, Nghiêm Hạo Tường nhìn khuôn mặt lạnh đến mức đỏ bừng đang lấp ló đằng sau khăn mũ của Hạ Tuấn Lâm, trong lòng cảm thấy yên bình, đầu ngón tay lại nóng rực, lồng ngực căng tràn làm dấy lên cảm giác choáng váng tựa như vận mệnh an bài.

Một ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn.

Mình chỉ cần hiện tại và tương lai mà thôi.

Hắn nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net