14.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm trước ngày Hạ Tuấn Lâm quay về Đức, Nghiêm Hạo Tường nhất quyết đòi thu dọn hành lý cho anh, ban đầu anh còn từ chối bảo không cần, đến cuối cùng chẳng đọ lại được, đành phải chiều theo ý hắn.

Mặc dù Hạ Tuấn Lâm đã chuyển vào ở khá lâu rồi, nhưng thực ra phần lớn thời gian bọn họ đều có cuộc sống của riêng mình, số lần Nghiêm Hạo Tường đặt chân vào phòng đối phương có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hắn bước một chân vào phòng —— Hạ Tuấn Lâm đang nhét quần áo mùa đông vào trong vali, anh về nhà khoảng chừng mười ngày, mang bao nhiêu áo khoác áo rét đều đã tính toán rõ ràng cả rồi.

Anh cũng chẳng khách sáo với Nghiêm Hạo Tường nữa, nói luôn những món nào cần phải thu dọn, những món nào cần cho vào túi đựng đồ, hai người vừa làm vừa trò chuyện câu được câu mất, cảm giác chẳng mấy chốc mà xong việc.

"Chính ra... bình thường không phải minh tinh các em đều có một người kiểu như trợ lí sinh hoạt à?"

Nghiêm Hạo Tường bỏ mấy món đồ vào túi hút chân không, cất tiếng hỏi.

Thắc mắc này đã quanh quẩn trong đầu hắn lâu lắm rồi. Kể từ khi hắn quen biết Hạ Tuấn Lâm, ngoại trừ một người quản lí mà anh thường hay liên hệ về công việc ra thì ngày thường trong cuộc sống, đến cả lái xe ra ngoài cũng là do anh tự lái, hoàn toàn không giống với những gì mà hắn từng tưởng tượng về ngôi sao, đi đâu cũng phải có trợ lí với vệ sĩ kè kè theo sau.

Nào ngờ Hạ Tuấn Lâm nghe xong còn chẳng thèm ngẩng đầu đã đáp luôn:

"Có chứ."

"Hơ? Tàng hình à..."

Đối phương đảo mắt một cái, vớ lấy gối ôm ném về phía hắn.

"Trước đây có đấy, thực ra bây giờ cũng vẫn có, chỉ là sau khi chuyển vào đây em không cho đi theo thôi."

Ban đầu Nghiêm Hạo Tường còn chưa hiểu, nghiền ngẫm thêm một lượt mới nhận ra hàm ý sâu xa bên trong câu nói của đối phương, kêu lên một tiếng rồi đổ vật ra thảm.

—— Hắn cảm thấy anh lại đang buông lời tình tứ.

Trước đây hắn cũng được coi là kinh nghiệm đầy mình, những lúc mặt dày nói lời sến sẩm nhường nào cũng không thành vấn đề, thế nhưng hiện tại lại hoàn toàn chẳng thể quay về trạng thái khi đó được nữa rồi. Rõ ràng cũng chẳng có gì, vậy mà lại khiến hắn ngại ngùng hết cỡ.

Hắn đưa một tay lên che mắt đầy khoa trương.

"Sao em lúc nào cũng..."

Còn chưa dứt lời, hắn đã cảm thấy ánh sáng xuyên qua kẽ ngón tay cũng bị che lấp mất, vừa bỏ tay ra đã trông thấy gương mặt của Hạ Tuấn Lâm ——

Ở ngay phía trên hắn.

Trong phòng Hạ Tuấn Lâm trải một lớp thảm, thông thường vào phòng đều phải cởi dép, vậy nên lúc thu dọn đồ đạc bọn họ cũng chẳng kiêng dè gì, nhiều món cứ gấp xong là đặt luôn trên thảm, sau một hồi, quần áo và quà cáp để anh mang về nhà đã bày đầy khắp nơi.

Gần đây Nghiêm Hạo Tường mới phát hiện, thì ra đối phương cũng chẳng hề gọn gàng ngăn nắp như lúc ban đầu hắn tưởng, tùy không đến mức lôi thôi lếch thếch trong cuộc sống, nhưng trên thực tế cũng thuộc dạng hết sức tùy ý.

—— Nghĩ cũng phải.

Nếu không thì hồi trước làm sao mà chịu được mình.

Nghiêm Hạo Tường nghĩ.

Lúc này chẳng biết Hạ Tuấn Lâm đã ghé lại gần tự bao giờ, một tay anh chống lên mặt thảm phía bên trái cạnh đầu hắn, tay còn lại thì chống bằng khuỷu tay, đè lên một nửa đống quần áo.

Khuôn mặt của hai người cách nhau chưa đầy mười lăm centimet, Nghiêm Hạo Tường gần như có thể đếm được từng sợi lông mi dài mảnh và mềm mại của đối phương.

Hạ Tuấn Lâm từ trên liếc xuống, nhẹ nhàng thổi một hơi vào mặt Nghiêm Hạo Tường, ngắn ngủi mà nhanh chóng lướt qua khiến chóp mũi hắn cảm thấy ngưa ngứa, sau đó mỉm cười nhìn hắn, hỏi:

"Em lúc nào cũng làm sao?"

Mẹ nó chứ.

Nghiêm Hạo Tường chấp nhận số phận mà chửi thầm một câu trong lòng, giơ tay kéo gáy Hạ Tuấn Lâm lại, vội vàng trao anh một nụ hôn da diết.

Hắn bị đẩy ra trước khi hơi thở của đối phương trở nên dồn dập.

"... Được rồi đấy, dậy đi."

Hạ Tuấn Lâm vỗ hắn một cái, nở nụ cười quen thuộc rồi ngồi thẳng người dậy, tiếp tục quay về với công việc sắp xếp đồ đạc.

—— Hạ Tuấn Lâm cũng quá... điêu luyện rồi thì phải...

Nghiêm Hạo Tường vừa chống tay ngồi dậy, vừa thầm nghĩ như vậy.

Trong đầu hắn hẵng còn vấn vương sự thân mật ban nãy, nhưng tay chân cũng đã bắt đầu chăm chỉ làm việc trở lại rồi.

Hắn tiền về phía tầng dưới tủ quần áo của Hạ Tuấn Lâm —— đó là nơi để áo sơ mi mà ban nãy anh đã nói với hắn, định lấy mấy cái trong đó chuyền qua cho đối phương.

Ha, lắm quần áo thật đấy.

Hắn bĩu môi.

Màu xanh tận vài cái, màu xám tận vài cái, màu đen tận vài cái, màu trắng nguyên một đống, còn đủ các thể loại khác nữa, kiểu dáng và phong cách đều có chút khác biệt —— dù sao hắn cũng chẳng nhận ra —— tóm lại là rất nhiều.

Đa phần đều mang những màu sắc trang trọng và thanh lịch —— hẳn là có liên quan đến kế hoạch công việc của Hạ Tuấn Lâm.

Hắn lật giở một hồi, bỗng nhiên liếc thấy một vạt màu đỏ.

Trong một thoáng hắn còn cảm thấy buồn cười vì phát hiện ra đối phương lại có áo thun màu đỏ tươi, bèn lôi phắt từ tầng dưới cùng ra chuẩn bị cười nhạo anh một phen ——

Hắn chết điếng tại chỗ.

Ngay khoảnh khắc sờ đến chất vải hắn đã có dự cảm vô cùng kì quặc, dường như có thứ gì đó đang phát ra tiếng kêu chói tai nhằm ngăn hắn lại.

—— Một chiếc áo cầu thủ cộc tay.

Với màu sắc và kiểu dáng mà hắn hết sức quen thuộc.

Là đồng phục của chương trình huấn luyện thanh thiếu niên Bayern.

Nghiêm Hạo Tường bị cơn đau bất ngờ ập đến tấn công mãnh liệt, khó lòng kìm nén được nỗi chua xót nghẹn ứ trong lồng ngực.

—— Sống mũi cay cay, vành mắt nóng bừng, hắn xuýt thì chẳng còn khống chế được âm thanh đang dần trở nên khản đặc của mình.

Số 16. Yan.

Hắn đã không còn dùng con số này từ lâu rồi.

Năm đó hắn mới tới Bayern, tất nhiên là không có tư cách để lựa chọn số áo mang ý nghĩa đặc biệt, người của câu lạc bộ hỏi hắn có ý kiến gì về vấn đề này không, hắn ấp úng nửa buổi, cuối cùng mới bật ra con số 16.

Sinh nhật của hắn.

Thực ra cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi.

—— Con số này từng xuất hiện trên người thủ môn, hậu vệ, và cả tiền đạo, nhưng không được tiếng tăm lẫy lừng như những con số 7, 9, 10, mà thực sự thuộc hàng vô danh tiểu tốt.

Vừa hay trong đội cũng chưa có số 16, người ta bèn cho hắn con số này luôn.

—— Hắn chẳng hề để bụng chút nào, hắn cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày mình sẽ trở thành cầu thủ hàng đầu, át chủ bài của đội như những số 7, 9, 10 kia, con số này chẳng qua cũng chỉ là một vị khách qua đường mờ nhạt nhất trong cuộc đời huy hoàng của hắn mà thôi —— thậm chí còn vì trong khoảng thời gian ấy không có thành tích nào đáng nhớ mà ấn tượng của hắn cũng đã trở nên cực kì mơ hồ rồi.

Sau khi rời khỏi Bayern, hắn nhận được áo số 9 trên sân vận động Emirates.

Từ đó về sau đều không hề thay đổi nữa —— hắn quả nhiên đã trở thành cầu thủ hàng đầu mang áo số 9, vĩnh viễn là át chủ bài của đội.

Hắn chẳng hề mặc lại áo số 16 thêm một lần nào.

Cũng giống như việc hắn sẽ chẳng bao giờ quay trở về Bayern – nơi đã từng là tín ngưỡng duy nhất ở thuở thiếu thời của hắn.

Chiếc áo cầu thủ này đã chuyện từ bảy năm trước rồi.

Mỗi năm đồng phục của chương trình huấn luyện thanh thiếu niên đều có kiểu dáng khác nhau —— hắn vốn tưởng rằng mình đã quên sạch những chuyện hồi đó —— thế nhưng vẫn có thể nhận ra đây là áo của năm nào ngay từ cái nhìn đầu tiên ——

"Anh đứng đó làm gì thế..."

Giọng nói của Hạ Tuấn Lâm vang lên từ sau lưng hắn —— hắn quay lưng về phía anh, từ hướng ấy không trông thấy được động tác của hắn.

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên hoảng loạn, hắn lúng ta lúng túng muốn gấp gọn chiếc áo lại đặt về chỗ cũ, giả vờ như chưa từng có bất cứ điều gì xảy ra ——

Thứ tình cảm cuộn trào mãnh liệt này đã vượt qua cả biên giới dương dương tự đắc của hắn, đi tới bước đường cảm thấy nặng nề và đau khổ thay cho đối phương.

Hắn thà rằng anh cứ tiếp tục là người trông có vẻ thản nhiên tự tại, thuận buồm xuôi gió như trước.

"Anh đã nhìn thấy rồi."

Hắn nghe thấy Hạ Tuấn Lâm nói.

Dường như hắn đang nghe thấy âm thanh bị xé toạc một cách thê lương.

"Đó là một chiếc trong đống áo cầu thủ hồi 17 tuổi của anh, không phải mặc vào lần đầu tiên ra sân hay lần đầu tiên ghi bàn, chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt hết."

"Khi đó em cũng thích Bayern, hồi nhỏ cũng từng mơ rằng sau này lớn lên sẽ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, thế nhưng cuối cùng lại chẳng thực hiện được, chuyển sang học biểu diễn, về sau làm diễn viên, cũng ít xem đá bóng hẳn đi."

"Em thích biểu diễn, thích nghề nghiệp của chính mình, nhưng cũng không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ anh – người đã trở thành ước mơ của em."

"Kể ra cũng lạ, em đã xem bóng đá từ lâu rồi, cũng coi như một người có mới nới cũ, từng yêu thích và sùng bái vô số cầu thủ, nhưng chưa bao giờ có ý định mua lại áo cầu thủ của người khác, có đúng một chiếc duy nhất này, lại còn là hỏi xin anh."

"Đây là bản đầu tiên đấy nhé —— với danh tiếng hiện tại của anh, giờ mà bán cho một fan hâm mộ nào đó trong nước, có khi phải được ối tiền ấy chứ..."

Vì sao Hạ Tuấn Lâm vẫn còn cười.

Rõ ràng anh đang buồn bã đến nhường vậy.

"Thế nhưng sao em có thể bán đi được. Em vẫn luôn thích anh, vẫn luôn yêu anh, em cũng từng nghĩ hay là thôi đi, em không cần nữa."

"Thế nhưng chẳng có cách nào cả."

Nghiêm Hạo Tường cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa.

Hắn rõ ràng vẫn luôn muốn đối phương thẳng thắn bày tỏ với mình, rõ ràng vẫn luôn bất mãn trước sự bình thản lặng yên của anh, vậy mà khi khoảnh khắc này thật sự ập tới, hắn lại cảm thấy trước mắt chỉ toàn một màu đỏ thẫm, những lời bộc bạch trần trụi ấy đau đớn hệt như đang cứa rách da thịt vậy.

Hắn không muốn Hạ Tuấn Lâm nói tiếp nữa.

Việc này đã vượt quá mức chịu đựng của hắn rồi.

Hắn lao về phía anh, ôm chặt lấy đối phương, rồi hôn lên hàng mi còn đang run rẩy của anh.

Trong đau khổ, hắn nghĩ.

Vì sao mãi mà vẫn chẳng nhớ ra được điều gì cơ chứ.


"Anh dịu dàng quá."

Nghiêm Hạo Tường nghe thấy Hạ Tuấn Lâm nỉ non bên tai hắn.

"Em không buồn đến thế đâu, huống gì đây cũng chẳng phải lỗi của anh."

Đối phương có vẻ thất thần trong giây lát: "Từ trước đến nay đều không phải lỗi của anh."

Sống mũi Nghiêm Hạo Tường chua xót đến mức xuýt thì nước mắt lưng tròng, hắn tựa cằm trên vai Hạ Tuấn Lâm, cảm nhận được tai mình đang áp sát vào gò má anh.

"Trước đây anh chắc chắn cực kì, cực kì thích em."

Hắn nghĩ, có lẽ trong quá khứ hắn thật sự yêu Hạ Tuấn Lâm đến tận xương tủy —— nếu không thì sao hiện tại lại khó chịu tới mức tưởng chừng như sắp chết đi thế này.

Hạ Tuấn Lâm ngây ra trong lòng hắn.

Ngắn ngủi vô cùng, gần như là chưa đầy một giây.

Sau đó lại nhanh chóng thả lỏng ra, ghé sát vào tai Nghiêm Hạo Tường, nhẹ nhàng cất tiếng:

"Phải đấy," Giọng nói của anh trầm ấm, ẩn giấu sự nghẹn ngào mà hắn chẳng thể nào phát hiện ra.

"Trước đây anh cực kì, cực kì thích em."


Nghiêm Hạo Tường đưa mắt nhìn thời gian —— chỉ còn mười mấy giây nữa là sang năm mới.

Tiếng pháo bên ngoài đã liên tục vang lên được một lúc rồi.

Hắn nhoài người ra bệ cửa sổ, trên tay vẫn đang cầm điện thoại.

Cả hắn và Hạ Tuấn Lâm đều im lặng.

Hai người họ đã trò chuyện một hồi lâu, sắp sửa kể sạch mọi chi tiết sinh hoạt trong suốt ba ngày vừa qua không được gặp mặt nhau rồi.

Tiếng pháo bên ngoài cứ nổ được một chốc lại ngừng, MC của chương trình "Đêm hội mùa xuân" trên TV cũng bắt đầu đếm ngược.

—— 5.

—— 4.

—— 3.

—— 2.

—— 1.

Toàn bộ pháo trúc bên ngoài dường như đều được châm ngòi cùng một lúc, phát ra tiếng nổ đì đùng đinh tai nhức óc, trong đó còn đan xen cả tiếng hoan hô của mọi người trên TV, giai điệu quen thuộc cũng đồng thời vang lên.

Sau một hồi im lặng, tất thảy mọi âm thanh cứ thế đột nhiên thu hết vào trong tai Nghiêm Hạo Tường.

Tống cựu nghênh tân.

Hắn trông thấy Hạ Tuấn Lâm ở phía bên kia màn hình bỗng nở một nụ cười.

"Chúc mừng năm mới!"

Hai người họ đồng thanh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net