42-44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/42

Lưu Diệu Văn mất ngủ rồi, cuộn mình vào trong chăn cũng không ngủ được, nhắm mắt lại, trong đầu toàn hiện lên khung cảnh hắn và Tống Á Hiên ôm hôn nhau trong con ngõ tối tăm ấy.

Tình trạng này đặc biệt thường xuyên xuất hiện trên người mấy cậu nhóc vừa mới yêu đương, nhưng hắn đâu còn là cậu nhóc gì nữa, với cả... cũng đâu có yêu đương.

Lưu Diệu Văn mò lấy chiếc điện thoại đang cắm sạc ở trên tủ đầu giường, lại thử gọi thêm một cuộc cho Tống Á Hiên. Số máy không gọi được, hắn trùm chăn lên mặt, nằm ngửa trên giường mà kêu gào mấy tiếng, trong lòng uất nghẹn đến mức không tài nào chịu nổi.

Sáng sớm hôm sau, vết thương trên môi đã sắp khép lại rồi, nhưng đầu lưỡi vẫn sưng vù như thế, cảm giác ấy giống như trong miệng bỗng mọc thêm một nốt nhiệt cực lớn vậy, chỉ hơi chạm đến là đã đau chết đi được.

Những trải nghiệm trong suốt một tháng vừa qua khiến Lưu Diệu Văn lần đầu tiên cảm thấy cô đơn giữa thành phố rộng lớn này. Trên chuyến tàu điện ngầm lúc tám giờ rưỡi – tức giờ cao điểm buổi sáng, hắn trông thấy một đôi tình nhân ngồi trong góc đang tựa vào nhau. Chàng trai đang ngủ gật, tựa đầu lên vai cô gái, hai người nghe chung một đôi tai nghe, sợi dây trắng hơi dài quấn quít giữa hai cánh tay của bọn họ, đây chính là tình yêu ngọt ngào mà Tiểu Hạ hằng mong ước. Tốt đẹp biết bao.

Lưu Diệu Văn rất ngưỡng mộ, giờ đây trong đầu hắn lại hiện lên một vài đoạn hồi ức, nhưng những kí ức đó cũng chẳng có tác dụng gì, ngoại trừ đột nhiên khiến bạn rơi vào tình cảnh u sầu buồn bã (mà hắn thì đã quá quen thuộc với trạng thái này rồi).

Có lẽ là vì tối qua không được ngon giấc, Lưu Diệu Văn cảm thấy cả ngày hôm nay cơn buồn ngủ khiến cho hắn trông có vẻ rất ủ rũ. Sau khi sự kích thích được mang đến bởi nụ hôn nồng nhiệt kia qua đi, hắn không hề giống như những gì mình tưởng tượng, phấn chấn tinh thần, lao đến bên Tống Á Hiên như một chú công đực ra sức xòe đuôi, tranh thủ cơ hội gia tăng cảm giác tồn tại.

Ngược lại, hắn rất mệt. Hơn nữa hắn cho rằng, lúc này đối phương cũng có cảm giác giống hệt hắn.

Sau khi bước đến giai đoạn này của tình yêu, đều sẽ như vậy.

Rất nhiều lời sẽ không còn nói ra miệng nữa, hai người yêu nhau sâu đậm sẽ không còn thẳng thắn được như lúc ban đầu khi cảm giác "yêu thích" mới nảy mầm, chỉ hận không thể copy toàn bộ suy nghĩ của mình in ra một phần trao cho đối phương. Mà trận đấu tình yêu đầy phức tạp này, sẽ đạt đến cao trào sau khi xảy ra việc "chia tay". Đến nỗi chính việc "chia tay" cũng trở thành cái giá đau đớn phải trả cho sự không đủ thành thật của đôi bên.

Lưu Diệu Văn ý thức được điều này, để rồi đến khi nhớ lại buổi tối hôm qua, trong con ngõ sâu tràn ngập sự bất đắc dĩ kia, hắn lại một lần nữa cảm nhận được rằng, giữa hai người bọn họ vẫn tồn tại tình yêu, rào cản, và cả sự hoang mang lúng túng trước phương hướng phát triển của tình cảm trong tương lai, phát ra từ tận đáy lòng một cách chân thực nhất.

Kết thúc một ngày làm việc, trước khi rời khỏi công ty, việc cuối cùng mà Lưu Diệu Văn làm là đổi mật khẩu máy tình về như cũ. Hắn nhìn chằm chằm chiếc nút màu xanh trong giao diện cài đặt, một lúc lâu sau mới hạ quyết tâm nhấn vào "xác nhận". Điều này chính thức tuyên bố, việc hắn đơn phương cắt đứt quan hệ với nhân vật "Tống Á Hiên" trong suốt khoảng thời gian vừa qua, đã hoàn toàn kết thúc.

Vào chính cái ngày mà hắn buồn ngủ đến mức đầu óc quay cuồng, hắn đưa ra quyết định này, xem chừng có vẻ không phải một sự khởi đầu tích cực cho lắm, nhưng hắn vẫn tình nguyện lựa chọn ngày hôm nay. Bởi cũng chính vào cái ngày mà hắn bị công việc đày đọa, bị cơ thể liên lụy, bị cuộc sống ép buộc, vào cái ngày vừa không tốt đẹp lại chẳng đặc biệt này... Bộ não mệt mỏi vẫn không ngừng nhắc nhở hắn rằng:

Yêu anh, là chuyện hết sức quan trọng.

/43

Vốn dĩ định đi tàu điện ngầm về nhà, vậy mà vừa bước chân ra khỏi cửa công ty, hắn tự dưng lại vẫy tay gọi taxi, kêu người ta chạy đến trường Tống Á Hiên.

Tết đã đến gần, trong trường chỉ còn lác đác vài bóng người, đại đa số sinh viên đều đã về nhà cả rồi, trên con đường nhỏ vắng vẻ trong khu kí túc xá, chỉ còn lại những bụi cây eo hẹp đang xôn xao giữa cơn gió dữ, như thể muốn thổi bay tất thảy những thứ dư thừa trên thế gian này.

Lưu Diệu Văn đứng dưới ngọn đèn đường, nhắn tin cho Tống Á Hiên. Nội dung tin nhắn đại khái là: Không biết anh có trông thấy không, nhưng hiện tại em đang đứng trên con đường nhỏ, gió rất to, em rất nhớ anh.

Tin nhắn vừa được gửi đi, vài giây sau, bên cạnh khung thoại sáng lên một dấu tích màu xanh lá. Hắn trông thấy trên giao diện iMessage, trong khung thoại của đối phương không ngừng hiện lên dấu ba chấm đang nhấp nháy. Nhưng Lưu Diệu Văn đợi một hồi lâu mà tin nhắn ấy vẫn chẳng được người gõ gửi đi.

Hắn tựa vào cột đèn thở dài, gáy chạm phải cột sắt lạnh lẽo, nhiệt độ đó khiến người ta trở nên bình tĩnh hơn. Đột nhiên hắn rất nhớ khoảng thời gian trước đây, khi mà bản thân hắn cũng rất muốn từ bỏ. Tựa như có thể không chút sợ hãi mà để mặc cho tất cả kí ức đồng loạt nổ tung, khuấy đảo đến mức đầu óc hắn rối bời, rồi vào khoảnh khắc mọi thứ đều lắng xuống, lại cảm thấy như được giải thoát.

Tốt đẹp hơn nữa, đau khổ hơn nữa thì đã sao. Em từ bỏ rồi, em không chơi nữa, mặc kệ anh.

Chứ không phải như lúc này, có rất nhiều chuyện hắn không dám nghĩ tới, gió thổi mạnh đến mức đầu hắn đau nhói lên, vì vậy lại rút điện thoại ra nhắn thêm một tin:

- Lạnh quá.

Trừ tin nhắn mới nhất trong ngày hôm nay, giao diện nhắn tin vẫn dừng lại ở nửa tháng trước, một tuần kể từ sau lễ Giáng Sinh. Hôm đó, có lẽ là vì hắn say rồi, trong lúc mê man nhắn không biết bao nhiêu tin cho người ta, trong đó chẳng thiếu những lời lẽ như "Em khó chịu quá", "Anh thì có gì tốt cơ chứ" với "Em chịu đủ rồi". Tống Á Hiên không trả lời, nhưng chắc chắn đã đọc hết không sót cái nào rồi.

Nhắn những lời như vậy, bảo không hối hận thì chắc chắn là giả. Nhưng nếu bảo đó đều là lời nói lẫy thì tính ra cũng chẳng hoàn toàn là thật. Có phải chỉ trong lúc vừa mới có được và vừa mới mất đi, con người ta mới trở nên đặc biệt dũng cảm hay không. Hắn thật sự rất ghen tị với cái tính thẳng như ruột ngựa của mình hồi đó.

Phía cuối con đường vang lên tiếng bước chân đều đều theo nhịp điệu, lịch bịch lịch bịch, kèm theo tiếng túi ni lông mua đồ trong siêu thị bị gió thổi sột soạt.

Lưu Diệu Văn trông thấy Tống Á Hiên xách nguyên một túi đồ ăn to tướng chạy tới từ đằng xa, đến khi cách hắn khoảng hai ba mét thì dừng lại, chiếc túi ni lông chứa đầy đồ ăn vặt vẫn lắc lư mấy cái theo quán tính, nghe âm thanh có thể đoán được, bên trong chắc hẳn bao gồm mấy loại lương thực bổ sung hàng ngày mang tính chiến thuật như snack khoai tây và bánh quy vân vân.

"Sao em lại đến đây?"

Câu hỏi theo làn khói trắng thoát ra khỏi miệng, Tống Á Hiên vừa nói vừa thở, dưới ánh đèn đường, cái mũi bị gió thổi đông cứng, đỏ bừng lên hết sức chói mắt.

Lưu Diệu Văn tiến lại gần: "Hôm qua nhớ anh tới nỗi cả đêm mất ngủ, em cứ thắc mắc mãi, sao anh hôn em rồi lại bỏ chạy."

Tống Á Hiên không nói gì, cúi đầu nhìn đôi giày càng lúc càng đến gần của Lưu Diệu Văn.

"Hơn nữa rõ ràng lúc anh bỏ chạy, năm phút của em vẫn chưa dùng hết."

Tống Á Hiên lùi lại một bước, nói: "Thế thì cũng không được ôm nữa."

Anh im lặng một lát, có lẽ là vì cảm thấy ban nãy ý từ chối chưa đủ rõ ràng, bèn bổ sung thêm: "Kì lạ lắm."

Lưu Diệu Văn không nhịn được bật cười, xoa mái đầu vẫn đang cúi gằm của anh, nói: "Nghĩ cái gì thế? Em chỉ là... đến thăm trường chút thôi."

Vậy là hai người bắt đầu cất bước, xuyên qua con đường nhỏ và kí túc xá sinh viên, vòng về phía tòa nhà dành cho giảng viên nơi Tống Á Hiên ở. Lưu Diệu Văn đón lấy chiếc túi trong tay đối phương một cách hết sức tự nhiên, mở ra xem, quả nhiên vẫn là mấy món quen thuộc, trong lòng không khỏi cười nhạo anh —— Sao, đống "lương thực" vận chuyển từ nhà sang, mới bao lâu mà đã không đủ ăn rồi à?

Dường như Tống Á Hiên thấy được hắn đang nghĩ gì, co người vào trong áo khoác lớn, buồn bực nói: "Tiểu Trương Trương cũng ăn rất nhiều, có mấy gói snack khoai tây vị mới, anh còn chưa kịp thử cậu ta đã ăn hết rồi."

Lưu Diệu Văn "Ừm" một tiếng, không muốn để ý đến anh, nhưng trong lòng vẫn dấy lên vị giấm chua loét.

Cả hai đều tay dài chân dài, chẳng đi được mấy bước đã đến quảng trường nhỏ gần kí túc xá giáo viên. Tống Á Hiên bước chậm lại, cầm lấy túi đồ, lục lọi nửa ngày mới lôi được lọ Laoganma ra, đưa cho Lưu Diệu Văn.

"Vừa mua trong siêu thị, lúc lấy quên mất là chỗ ở hiện tại không nấu cơm được, em đem về nhà trộn mì ăn đi."

Lưu Diệu Văn nhận lấy, nhìn lọ ớt chưng đỏ lòm mà quê mùa, thầm nghĩ người này thật tình chẳng biết lãng mạn là gì.

/44

Có điều dù gì đây cũng là thứ đầu tiên Tống Á Hiên tặng hắn sau khi hai người họ chia tay. Làm tròn lên tính ra cũng có thể coi là tín vật định tình. Vậy nên Lưu Diệu Văn vừa về nhà đã lập tức nấu mì, sau khi kết hợp với ớt chưng, hương mì trộn thơm phưng phức khiến người ta chỉ muốn ăn ngay.

Đêm đó hắn nằm mơ, cảnh tượng hết sức chân thực, chẳng biết vì sao lại mơ về khoảng thời gian lúc hai người vừa mới chia xa. Hắn ngồi trong một quán cà phê náo nhiệt, khóc cạn cả nước mắt, Tống Á Hiên vẫn ở bên cạnh hắn, vừa ôm hắn an ủi, vừa bảo chia tay rồi cũng đâu phải là không được gặp mặt nữa.

Lưu Diệu Văn vặc lại: "Chính miệng anh bảo, đến cả bạn bè cũng không làm nổi nữa, anh độc ác thật đấy."

Tống Á Hiên vẫn cười, hỏi hắn, em thiếu người bạn như anh đến vậy cơ à?

Không phải thiếu bạn, mà là không có anh thì không được. Là không muốn làm bạn, nhưng cũng không muốn đến cả lý do để tìm anh cũng chẳng có.

Lưu Diệu Văn không có cách nào nói rõ cho anh biết, trong mơ thực sự là gấp chết đi được, khóc đến mức không thở nổi. Khi tỉnh lại, khóe mắt hẵng còn vương giọt lệ lăn dài, gối đầu cũng vẫn còn ướt, tất cả cảm xúc trong giấc mơ đều đang đọng lại bên trong cơ thể hắn. Hắn nằm trên giường, dùng mu bàn tay che mắt lại, ôm lấy gối của Tống Á Hiên mà hít một hơi thật sâu.

Chuyện đã qua một tháng rồi, vậy mà sao khi nhắc đến, vẫn còn đau như lúc ban đầu.

Giấc mơ này đeo bám dai dẳng, cứ nhắm mắt lại là tiếp tục kéo dài. Lưu Diệu Văn ngủ một giấc đến tận đầu giờ chiều, mang theo đôi mắt đỏ bừng vì khóc đến tham gia buổi tiệc cuối năm của công ty. Vừa ngồi vào chỗ đã nhận được tin nhắn của Nghiêm Hạo Tường, là thành tích chơi board game sáng nay, vận may của anh Tiểu Mã vẫn hệt như trước đây, chẳng có tí nào, còn Tống Á Hiên thì lại bỏ xa những người khác, liên tục độc chiếm vị trí đầu bảng trong các hạng mục kinh điển như tam quốc sát, cờ phi hành, cờ tỷ phú. Chiều nay còn một ván người sói nữa, gã quyết định nếu mình mà bốc trúng lá bài phù thủy thì ngay đêm đầu tiên sẽ hạ độc giết anh.

Lưu Diệu Văn đọc xong bật cười, trả lời Nghiêm Hạo Tường:

- Trứng sao chọi với đá được, đây là sự áp đảo về mặt IQ.

Nghiêm Hạo Tường gửi lại vài cái sticker đấm hắn, trong tiếng nhạc nền ồn ào và quá mức náo nhiệt của buổi tiệc cuối năm, đôi câu vài lời liên quan đến Tống Á Hiên lại trở thành miền đất hạnh phúc bên trong thế giới nội tâm của Lưu Diệu Văn.

Suốt cả buổi tiệc, ngoại trừ tiết mục rút thăm trúng thưởng của sếp ra, cũng chỉ có màn talkshow của Tiểu Hạ là được Lưu Diệu Văn chăm chú lắng nghe. Trong đó có gài không ít câu đùa liên quan đến hắn, khiến hắn ngồi dưới khán đài cũng cười như nắc nẻ.

Tất cả các tiết mục đều đã biểu diễn xong, cũng chỉ còn lại tiết mục uống rượu mà thôi. Tiểu Hạ ngồi cùng bàn với hắn, lấy cớ là mình dị ứng với cồn, vậy nên tất cả chỗ rượu mà vốn dĩ tên này phải uống đều được quy về cho người anh em cùng tổ với cậu ta là Lưu Diệu Văn.

Càng uống về sau, hắn đã không còn nếm được vị rượu nữa rồi, đến cả Whisky mà hắn ghét nhất cũng có thể coi như hồng trà đá, trực tiếp nốc cạn một ly, trong miệng chỉ còn đọng lại vị nhừa nhựa nồng đậm.

Buổi tiệc bắt đầu từ bốn giờ chiều, đến chín giờ tối hai lượt người đã uống say mèm. Ban đầu Lưu Diệu Văn còn có thể dựa vào chút ý chí mong manh của mình để giữ được sự tỉnh táo, về sau gục mất một lát, đến lúc ý thức quay trở lại thì tiệc đã tan rồi, chỉ còn lác đác vài đồng nghiệp đang phân tán ở nhiều chỗ khác nhau trong sảnh tiệc. Có người đang dốc nước mật ong có độ nguyên chất cực cao vào miệng hắn, trong miệng toàn là vị rượu, lẫn với vị mật ong vừa nóng vừa ngấy, nuốt xuống cổ có cảm giác như súp hầm thịt lợn vậy.

Lưu Diệu Văn bảo, hắn rất tỉnh táo, nhưng cứ bị líu lưỡi, nên mới nói không lưu loát.

Tiểu Hạ vỗ lưng hắn, nói: "Ban nãy tôi bảo đưa cậu về nhà, ai ngờ tự cậu lại gọi điện kêu bạn tới, chắc đợi thêm một lát nữa là anh ấy sẽ đến."

Lưu Diệu Văn hỏi vừa nãy hắn gọi cho ai, Tiểu Hạ nghĩ một lát rồi đáp, hình như là anh Tường.

Nghe thấy đáp án này, hắn yên tâm hơn hẳn. Chất cồn lại sộc lên, hắn bụm miệng, loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh nôn. Nôn xong một lần vẫn cảm thấy rất buồn nôn, hắn bèn ngồi lên nắp bồn cầu ngẫm nghĩ về cuộc đời, thực chất cũng chẳng ngẫm ra được cái gì, chỉ là quyết định từ này về sau, hắn không được động đến rượu bia nữa.

Nghĩ xong lại tự thấy buồn cười, hình như mỗi lần uống say đều nói như vậy, thế nhưng đến lần sau có tiệc rượu, lại vẫn cứ cắm đầu cắm cổ vào mà uống.

Con người ấy à, đều có những thói quen xấu không bỏ được.

Uống rượu là vậy, yêu đương, cũng là như vậy.

-TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net