45-48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/45

Mượn chất cồn, Lưu Diệu Văn trốn trong nhà vệ sinh khóc một trận mà chẳng hiểu vì sao. Sau khi ra ngoài, trên đường quay lại sảnh tiệc, hắn bắt gặp Lão Đinh đang cầm điện thoại, tựa vào hành lang bằng kính của tòa nhà tấc đất tấc vàng, cách khu trung tâm thành phố đúng một trăm mét tính theo mặt phẳng địa cầu mà ngẩn người.

Cà vạt của anh ta đã được nới lỏng, người cũng có vẻ đã ngấm men say, trông thấy Lưu Diệu Văn bước tới bèn vẫy tay cười với hắn.

Hai người đứng cạnh nhau, im lặng mà nhìn ra ngoài cửa kính. Lưu Diệu Văn bỗng thấy buồn cười, hình như từ lúc hắn vào công ty, cảnh tượng này cứ mỗi năm lại xuất hiện một lần, rất đúng giờ và ổn định.

Khi hắn vẫn còn là thực tập sinh, Lão Đinh từng bảo, hai người họ rất giống nhau. Mà Lưu Diệu Văn cũng không thể phủ nhận rằng, lý do khiến hắn có đủ dũng khí để trụ lại trong thành phố bao la cuộn trào sóng ngầm này, ngoại trừ tình yêu ra, còn có tấm gương như Lão Đinh mang lại sức mạnh cực lớn cho hắn.

"Diệu Văn." Lão Đinh cất điện thoại đi, nói với hắn, "Anh đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu."

Lưu Diệu Văn gật đầu, cuối cùng vẫn rất hiểu chuyện mà nhớ ra phải cảm ơn anh ta.

Lão Đinh nhìn cảnh sắc bên ngoài, trên gương mặt đã hiện lên nét mệt mỏi. Giữa màn đêm Bắc Kinh, ánh đèn trị giá hàng trăm triệu chiếu vào đôi mắt anh sáng ngời. Anh ta còn muốn nói thêm điều gì với Lưu Diệu Văn, nhưng cuối cùng chỉ vỗ vai hắn mấy cái.

Về đến sảnh tiệc, men say trong Lưu Diệu Văn lại dấy lên. Hắn cố giữ vững tinh thần, liếc mắt một cái đã trông thấy người đang ngồi trong góc với Tiểu Hạ, đội một chiếc mũ đánh cá hơi lệch, hẳn là vì lười sửa sang lại đầu tóc nên mới tiện tay lấy mũ chụp lên đầu.

Chẳng còn hơi đâu để ý xem vì sao người đến lại là Tống Á Hiên mà không phải Nghiêm Hạo Tường, Lưu Diệu Văn khẽ khàng cất bước, giả vờ như chẳng có chuyện gì mà từ từ tiến đến gần. Tiểu Hạ thấy hắn đã quay trở lại, bèn khoác balo lên, kêu rằng nhiệm vụ của mình tới đây coi như đã hoàn thành rồi, cũng đến lúc phải về nhà rồi.

Tống Á Hiên đỡ lấy Lưu Diệu Văn, bước vào thang máy xuống đại sảnh cùng Tiểu Hạ. Cậu ta chạy thẳng ra bến xe buýt luôn, còn Lưu Diệu Văn vẫn líu ríu bảo, sợ rằng lát nữa hắn lại muốn nôn, nhỡ đâu nôn ra xe taxi thì không hay, dù sao giao thông ở quanh khu này cũng rất phát triển, chẳng bằng cứ đi dạo loanh quanh phố phường một lát đã.

Tống Á Hiên bị hắn túm lấy, nhưng thực ra cũng chẳng phải gánh vác bao nhiêu sức nặng của con người này. Chẳng qua động tác này thật sự quá mức thân mật, vậy nên xung quanh anh toàn là mùi hương trên cơ thể của Lưu Diệu Văn, lẫn với mùi rượu nồng đậm và một chút hương tinh dầu trong nhà vệ sinh.

Lưu Diệu Văn hỏi sao anh lại đến đây, Tống Á Hiên thuận thế bắt lấy cổ tay hắn đang khoác trên cổ mình, đáp: "Chính em gọi điện thoại mà."

"Số của em..." Lưu Diệu Văn chết sững, "Chẳng phải là không gọi được à."

Tống Á Hiên không trả lời, lần theo bước chân của Lưu Diệu Văn, đi rất chậm nhưng cũng rất vững vàng.

Trong thành phố không thể thấy được sao, nhưng mấy năm gần đây công tác quản lí môi trường không tệ, ngẩng đầu lên vẫn có thể trông thấy một vài đốm sáng lập lòe tản mát. Rất lâu về trước họ từng thảo luận về vấn đề này, nhưng Tống Á Hiên lại bảo hắn rằng, đó chỉ là những vệ tinh nhân tạo, đều là sao giả mà thôi.

Nhà khoa học... không hiểu thế nào là lãng mạn, nhưng như vậy cũng tốt. Dù rằng em tặng anh hoa hồng trắng, anh lại tặng em Laoganma; em tình nguyện cho anh một mái ấm, mà anh lại chỉ nhớ nhung đống đồ ăn vặt với sữa tươi Vượng Tử chất thành thùng ở nhà em. Nhắc đến chuyện chia tay, rõ ràng hắn cũng có rất nhiều nỗi ấm ức, và càng cảm thấy không cam lòng gấp bội.

Hai mắt Lưu Diệu Văn bị gió thổi vào đau nhức nhối, có lẽ là vì tối qua ngủ không ngon, say rượu lại còn vừa mới khóc. Hắn chớp mấy cái thật mạnh, những giọt lệ tích trữ bên trong hốc mắt, chẳng biết là vì khô mắt hay buồn bã mà lập tức trào ra, rồi thuận theo tư thế ngẩng đầu của hắn, từ từ lẩn vào trong những sợi tóc mai.

"Nghe Tiểu Hạ bảo, em định đi Hàng Châu."

Tống Á Hiên bỗng nhiên cất tiếng, bàn tay phải đang nắm lấy cổ tay của Lưu Diệu Văn, vì lộ ra ngoài suốt một khoảng thời gian dài mà trở nên lạnh băng.

Lưu Diệu Văn buột miệng đáp rằng, là do công ty sắp xếp, có điều phải chờ qua Tết mới đi.

"Thế có còn quay lại nữa không." Giọng Tống Á Hiên khản đặc, đến khi Lưu Diệu Văn quay sang cố nhìn nét mặt anh thì anh lại lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác.

"Anh tưởng rằng em muốn đi à?"

Lưu Diệu Văn dứt khoát đứng lại, buông Tống Á Hiên ra.

Trên vỉa hè ven đường Trường An, dòng người, xe cộ, đèn đường, tạp âm, không khí khô ráo và gió mạnh, tất cả những thành phần quan trọng tạo nên thành phố này chồng chéo lên nhau, đan thành một tấm lưới cực lớn.

Tống Á Hiên ngước mắt nhìn lại hắn: "Em không đi ư?"

Lưu Diệu Văn không lên tiếng, trong màn đêm ồn ào mà lạnh lẽo, hắn mang theo sự kiềm chế hiếm có sau khi say rượu, gật đầu một cái vừa mạnh vừa nghiêm túc (cứ như thể cổ hắn mềm oặt vậy).

Hai hàng lông mày của Tống Á Hiên tức thì giãn ra, kèm theo sự nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cùng với sự mừng rỡ khấp khởi trong lòng, hệt như một con thú nhỏ vừa được người cứu vớt, sống sót sau kiếp nạn vậy.

Lưu Diệu Văn xoa đầu anh, hỏi anh rằng nếu câu trả lời của mình là muốn đi thì sao? Anh có biết trông bộ dạng anh lúc này, nếu lại nói mấy câu dọa dẫm như "sau khi chia tay sẽ cắt đứt quan hệ với em", em cũng chẳng tin nữa không.

Anh lộ tẩy rồi.

Tống Á Hiên tránh hắn, bảo rằng đó không phải lời dọa dẫm, lúc nói ra miệng anh thật sự nghĩ như thế. Hơn nữa cho dù tối nay anh có lộ tẩy cái gì, đến hôm sau tỉnh lại em cũng chẳng biết.

Lưu Diệu Văn không chịu thua, vừa tức vừa buồn cười, còn dám mạnh miệng bảo: "Thế thì chuyện em muốn đi cũng không phải giả đâu. Em thật sự muốn đi, nhà cũng không định thuê nữa, trên mặt bàn làm việc giờ vẫn còn nguyên lá thư từ chức đã soạn sẵn kia kìa."

Nói xong, hắn trông thấy sắc mặt đối phương tối sầm xuống, yết hầu chuyển động, vành mắt cũng lập tức đỏ bừng lên.

Lưu Diệu Văn túm lấy Tống Á Hiên, tiếp tục vừa đi vừa nói: "Anh sợ lắm à? Bạn trai cũ?"

Tống Á Hiên bị hắn kéo đi nên hơi loạng choạng, sau khi đứng vững rồi mới tiếp tục cất bước theo hắn một cách gượng gạo, rề rà đáp lại: "Khó nói lắm. Sợ, nhưng cũng không sợ."

Đầy vẻ nghiêm cẩn đặc trưng của một nhà khoa học.


/46

Tinh thần của "bạn trai cũ" có vẻ không tồi, chí ít xem chừng men say đã tan bớt hơn nửa. Tống Á Hiên dừng lại trước cửa một bến tàu điện ngầm, bảo rằng nếu Lưu Diệu Văn đã ổn rồi thì tốt nhất là đừng làm phiền người yêu cũ nữa, có thể kiên trì tự đi về nhà.

Nói xong anh cũng chẳng thèm quay đầu lại, chạy vọt vào cầu thang lên xuống ở bến tàu. Lưu Diệu Văn bị anh bỏ lại giữa đường, trông thấy người kia chạy đi cũng chẳng vội vàng đuổi theo, ngược lại còn thuận thế ngồi luôn xuống bậc thang. Vừa nhắm mắt lại, cái đầu bỗng trở nên nặng nề, chẳng mấy chốc đã không còn tí sức lực nào, chỉ hận không thể nằm thẳng cẳng là về đến nhà.

Chưa đầy mấy phút sau, hắn nghe thấy tiếng bước chân quay trở lại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tống Á Hiên xuất hiện trước mặt mình, anh cất tiếng hỏi: "Sao em vẫn chưa tỉnh táo thế?"

"Tỉnh rồi." Lưu Diệu Văn chỉ hé một mắt, nhưng vẫn cố chấp kéo lấy tay anh, "Chỉ là muốn ngồi thêm một lát thôi... Đêm qua em gặp ác mộng, hình như đến giờ vẫn chưa thoát ra được. Vừa trông thấy anh, giấc mơ đó lại càng chân thực hơn. Trong trái tim em có một chỗ, khó chịu như thể tắc nghẽn ở đó vậy."

Mười ngón tay đan vào nhau, dần dần tạo thành một tư thế hết sức mờ ám. Tống Á Hiên đã gọi xe rồi, kéo hắn đứng dậy, cùng nhau đợi ở đầu đường. Lưu Diệu Văn mệt kinh khủng, bấy giờ mới dám ngả người về phía anh, nhưng vừa ngả được một chút lại lập tức rụt về, bởi vì sợ cổ chân quá đỗi mảnh mai của Tống Á Hiên sẽ không thể chịu được sức nặng hơn một trăm cân của hai người đàn ông trưởng thành.

Tống Á Hiên cảm nhận được động tác của hắn, khẽ lẩm bẩm: "Cũng chẳng biết ngày mai em có còn nhớ gì không."

Lưu Diệu Văn thề rằng mình chắc chắn sẽ nhớ, nhưng đầu hắn lại gục xuống, nặng nề đặt lên vai Tống Á Hiên.

Xe đến rồi, Tống Á Hiên chật vật kéo hắn theo, nhét cái thân xác khổng lồ tận một mét tám mấy vào ghế sau rồi mới chui vào cùng.

Xung quanh bỗng trở nên ấm áp, Lưu Diệu Văn ôm lấy Tống Á Hiên, cái đầu không an phận cứ dụi hoài dụi mãi, cuối cùng hắn cũng tìm thấy một vị trí thoải mái để tựa vào, bèn bắt đầu nói nhảm. Tống Á Hiên liếc tài xế một cái, cũng may là người ta tận tụy với nghề, chẳng hơi đâu đi xem trò cười của gã say xỉn ở ghế sau.

Lưu Diệu Văn ôm anh thật chặt, ép hỏi: "Có phải anh mềm lòng rồi không?"

Tống Á Hiên không chịu trả lời.

"Anh đúng là một người rất dịu dàng."

Lưu Diệu Văn tự hỏi tự đáp, còn đe dọa anh: "Đừng có mà tha thứ cho em đấy. Chẳng phải là em không hiểu ư. Em còn chưa hiểu đâu... Anh không thấy à, mấy cô gái rất tốt rất tử tế trong phim, đều bị mấy thằng đàn ông ngốc nghếch giống như em phụ bạc cả đấy."

Tống Á Hiên bị hắn chọc cười, dí đầu hắn một cái bảo, anh biết ngay là em lại say rượu nói nhảm.


/47

Sáng sớm hôm sau, trời long đất lở.

Vì không kịp thời nôn hết ra, chất cồn còn sót lại trong dạ dày hắn bắt đầu sôi sục lên men, cảm giác như bị ai đó ngâm trong bể rượu cả đêm cho ngấm vị vậy.

Toàn bộ kí ức về tối hôm qua đều rất mơ hồ, có lẽ chỉ có đoạn từ lúc bắt đầu buổi tiệc đến màn talkshow của Tiểu Hạ là rõ ràng. Còn sau đó, hắn với tổ trưởng thi uống cùng đám người bên tổ B, chạy vào nhà vệ sinh nôn một lần, tiếp theo đến đoạn gọi xe về nhà cứ như thể bị tua nhanh gấp mấy lần một cách điên cuồng, chỉ còn lại ấn tượng đại khái và hỗn loạn mà thôi.

Nhưng quả thực hắn cũng không muốn nhớ lại rốt cuộc mình đã làm những gì sau khi say cho lắm, bởi dưới tình huống thông thường, hắn có thể giữ nguyên dáng vẻ trông vẫn khá "OK", nhưng trên thực tế lại toàn làm ra những chuyện ngốc nghếch.

Sự xúc tác của chất cồn khiến hắn trằn trọc không yên, vùi đầu vào chăn mà vẫn không sao ngủ được, khó chịu như một con cá lọt lưới, lăn lộn quẫy đạp trên đất cạn.

Mà vì đêm trước hôm say rượu hắn vốn đã thiếu ngủ, trạng thái này cứ thế tiếp diễn đến tận thứ hai đi làm. Lúc Tiểu Hạ trông thấy hắn, cả khuôn mặt hắn đều toát lên vẻ chẳng còn thiết tha gì cuộc đời này nữa, sống dở chết dở mà bật máy làm việc, hệt như vừa trao đổi linh hồn với ác quỷ vậy.

Tiểu Hạ cắn ống hút sữa đậu nành, nói với hắn: "Làm gì thế, chẳng phải lẽ ra hôm nay tôi nên gặp được một Lưu Diệu Văn phơi phới rạng ngời ư? Lưu Cường, sao lần nào cũng là cậu thế?"

Lưu Diệu Văn lườm cậu ta một cái, bảo: "Rạng ngời kiểu gì? Nếu không phải cậu bảo cậu dị ứng thì tôi cũng chẳng đến nỗi bị coi thành tấm bia sống."

"Này nhá, để báo đáp cậu, tôi đã nói hết với bạn trai..." Cậu ta liếc ngang ngó dọc, hạ thấp giọng nói, "Bạn trai cũ của cậu, những lời tốt đẹp đều nói sạch rồi. Chín mươi chín đóa hoa hồng, còn nói chuyện cậu định đi nữa."

Lưu Diệu Văn bảo tôi thật lòng cảm ơn cậu quá cơ, rồi lại hỏi cậu ta: "Sao cậu biết đó là bạn trai cũ của tôi? Hơn nữa... cậu đoán ra là tôi không đi nữa à?"

Lần trước người này đâu có thông minh đến thế.

Tiểu Hạ ăn xong chiếc bánh bao đậu đỏ, vò giấy gói của cửa hàng tiện lợi thành một cục rồi vứt vào thùng rác, vỗ vai Lưu Diệu Văn: "Nói ra sợ cậu không tin. Nhưng đôi mắt này của tôi, đã trông thấy quá nhiều thứ rồi."


/48

Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi với Tiểu Hạ, tâm trạng của Lưu Diệu Văn trở nên phức tạp hơn nhiều. Hắn ý thức được rằng, buổi tối hôm đó say rượu thật sự là một cơ hội rất tốt, nhưng hắn lại không biết đường nắm lấy, thậm chí còn chẳng nhớ gì về những chuyện đã xảy ra.

Bọn họ lại hôn nhau rồi ư? Hay là đều đã thổ lộ lời thật lòng? Hắn không tài nào nhớ ra nổi, chỉ nhớ rằng sau khi về đến nhà, bị ai đó vứt bịch lên giường, rồi cánh cửa chống trộm của nhà thuê đóng "rầm" một cái, đến lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau, trời đã sáng rồi.

Lưu Diệu Văn đăng một bài trong vòng bạn bè, nội dung là xin thu thập kí ức của hắn về buổi tối thứ bảy.

Tin tức vừa tung ra đã lập tức có hồi âm, đến giờ nghỉ trưa mở ra xem, hắn trông thấy một loạt bạn bè xếp hàng dài trả lời hắn, cầm đầu là anh Tiểu Mã và Nghiêm Hạo Tường, lại còn thống nhất cú pháp:

- Đáng xấu hổ.

Cùng với nút like to đùng và cũng là nút like duy nhất xuất hiện dưới bài đăng của hắn đến từ chính Tống Á Hiên.

Vì vậy hắn lập tức thử nhắn tin cho đối phương, trông thấy biểu tượng gửi tin thành công, kích động đến mức suýt thì nhảy nhót giữa văn phòng.

Trước hết Lưu Diệu Văn gửi một cái sticker mừng rỡ hoan hô cho anh, gửi xong lại chẳng biết nên nói gì, mãi đến tận chiều khi mặt trời đã khuất núi, hắn mới tìm được kẽ hở giữa bộn bề công việc, nhắn hỏi người ta một cách hèn mọn mà khẩn thiết:

- Thế là tối hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tống Á Hiên cũng gửi lại một cái sticker, đại khái là để thể hiện khí chất thần bí vừa lạnh lùng vừa khó nắm bắt của mình. Mà chính vào lúc Lưu Diệu Văn hết nhịn nổi chuẩn bị dẹp phắt trò vòng vo tam quốc đi, hắn trông thấy trên khung chat xuất hiện biểu tượng Tống Á Hiên đang nhập văn bản.

Tống Á Hiên trả lời hắn rằng:

- Mất mặt thì đúng là mất mặt thật.

- Có điều vẫn chưa làm lành đâu, đừng nghĩ nhiều.

-TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net