Chương 30: Không Ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hương Xảo đột nhiên lên tiếng, khiến cho mọi người đều thất kinh.

Người phản ứng kịch liệt nhất cũng không phải Khương Lê, mà là Đồng Nhi. Đồng Nhi lập tức đứng trước mặt Khương Lê, giống như là gà mẹ bảo vệ gà con, nàng bảo vệ Khương Lê ở phía sau, lớn tiếng phản bác "Nói hươu nói vượn! Ngậm máu phun người! Cô nương nhà ta chưa từng làm ra loại chuyện này, Hương Xảo ta thấy lương tâm của người bị chó tha rồi, thật không ngờ người lại nói xấu cô nương ta như thế"

Hương Xảo cũng không nhìn Đồng Nhi, ngược lại là hướng về phía Khương lão phu nhân lại "cốp cốp" liên tiếp dập đầu mấy cái, khóc ròng nói: "nô tỳ không dám nói dối, nếu có nửa câu xảo trá, sẽ bị thiên lôi đánh xuống!"

"Ngươi!" Đồng Nhi tức giận nói không ra lời, Hương Xảo thế mà dám thề độc, có thể thấy được là đến mạng cũng không cần.

Mà khi Hương Xảo câu nói này, tội danh của Khương Lê như là ván đã đóng thuyền, không thể giải quyết được nữa.

Khương Ngọc Nga lại giễu cợt mở miệng: "Nhị tỷ, trên người ngươi một món trang sức cũng không có lại có thể mua cho tam tỷ bộ trang sức đầu hồng bảo thạch thật đúng là ra tay hào phóng. Chuyện này đương nhiên là vì tình tỷ muội sâu sắc mới có thể làm được như thế, ngươi trở về kinh chưa đến một tháng, thật không nghĩ tới mối quan hệ với tam tỷ lại tốt đến vậy nha."

Ý của lời này chính là, Khương Lê không thích Khương Ấu Dao, như thế nào mà trong lễ cập kê lại có thể tốt bụng mà bỏ ra một số tiền lớn để mua cho Khương Ấu Dao bộ lễ vật quý giá như vậy. Rõ ràng là có động tay động chân.

Khương Ấu Dao ngẩng đầu, vành mắt nàng bởi vì ủy khuất mà đỏ bừng, còn cầm khăn lau đi nước mắt ở khóe mắt, bi thương mở miệng nói: "Nhị tỷ, ngươi hồi phủ, ta hết sức vui mừng, thật không nghĩ đến, ngươi trong lòng đối với ta vẫn có oán hận"

"Lê Nhi." Quý Thục Nhiên người nãy giờ một mực cũng không lên tiếng nay cũng đi lên trước, nàng ta đem Khương Ấu Dao ôm vào trong ngực, đau lòng vỗ vỗ cánh tay Khương Ấu Dao, rồi mới nhìn Hướng Khương Lê: " Con nếu có cái gì bất mãn đối với ta thì có thể tìm ta. Ta coi mình là mẫu thân của con, chăm sóc con trong mọi việc, đối xử thành tâm với con, ta cũng không yêu cầu điều gì xa vời với con, chỉ mong con có thể vì phụ thân, mà một nhà có thể hòa thuận sống chung với nhau. Chỉ vậy thôi, nhưng Ấu Dao là muội muội ruột của con, sao con có thể tàn nhẫn đến mức nguyền rủa nàng, chẳng lẽ...... Con thực sự không nhớ huyết thống thâm tình sao?" Nói đến chỗ này, dường như là do thương tâm đến cực điểm, mà ôm Khương Ấu Dao không khỏi rơi lệ.

Hai mẹ con mảnh mai đáng thương, trong nhất thời ngược lại đã khởi lên được sự đồng cảm của không ít người, nhất là câu cuối Quý Thục Nhiên nói, này là để cho người ta liên tưởng đến Khương Lê từng làm hại Quý Thục Nhiên mất đi một đứa bé. những phụ nhân có mặt ở đây đều mềm lòng, người nào có hài tử, lại càng thiên vị Quý Thục Nhiên hơn. Có người xì xào bàn tán nói: "Khó trách mẹ kế không dễ làm, một tiểu thư như vậy đến thánh nhân cũng phải khó xử."

Khương lão phu nhân mặt trầm như nước, lễ cập kê tốt đẹp giờ đây lại hóa thành một trò hề, hôm nay toàn bộ mặt mũi Khương Gia xem như đã bị Khương Lê đem ra làm cho mất hết, bà trách cứ nhìn Hướng Khương Nguyên Bách, nếu là Khương Nguyên Bách đem chuyện hậu viện của mình xử lý tốt đẹp, làm sao bây giờ lại xảy ra chuyện phiền toái được.

Khương Nguyên Bách nhìn qua Khương Lê ánh mắt cũng có mấy phần tức giận, Quý Thục Nhiên chỉ nói một câu đã khơi gợi lên lòng áy náy của ông. Chung quy là Khương Lê ngang bướng, làm hại Quý Thục Nhiên mất đi một đứa bé, đó cũng là hài tử của Khương Nguyên Bách ông. Hôm nay Khương Lê lại làm ra chuyện ác độc như này, một chút tình cảm thân tình trong những ngày này do thấy Khương Lê giống mình, cũng lập tức tan thành mây khói.

Khương Nguyên Bách nói: "Liệt nữ*, còn không quỳ xuống?" Trong lòng hắn thất vọng đến đầu óc choáng váng, nhưng cũng không ngừng lo lắng về hậu quả, nếu như Khương Lê thật sự quỳ xuống, như thế này, cũng coi như tiếng xấu sẽ được lan truyền đến tất cả quý nhân thành Yến kinh. Coi như sau này còn ở tại Khương nhà, nhưng cũng vĩnh viễn không thể ngẩng đầu trước mặt các quý nhân tại Yến Kinh, càng không nói đến chuyện cưới gả.

*Liệt nữ (劣女): loại nữ nhi xấu tính xấu nết

Khương Ấu Dao trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, Liễu phu nhân gấp gáp, đang muốn mở miệng, lại thấy Khương Lê nhướng mày lên, hỏi ngược lại: "Vì sao lại quỳ?"

Ai cũng không ngờ tới Khương Lê vậy mà lại mạnh miệng ngay trước mặt mọi người, đến Khương Nguyên Bách cũng ngẩn ngơ, Lư thị hơi kinh ngạc, Dương thị nắm chặt tay Liễu Khương Ngọc Nga, chỉ sợ Khương Ngọc Nga lại nói nhảm cái gì nữa.

"Ngươi lòng dạ bất chính, nguyền rủa đích muội, ta thân là phụ thân của ngươi, nhất định phải quản giáo ngươi thật tốt, quỳ xuống!" Khương Nguyên Bách cả giận nói.

Khương Lê nhìn ông, phun ra hai chữ: "Không quỳ."

Này là nhất định đối chọi đến cùng.

Đồng Nhi sợ đến cả người đều phát run, vẫn kiên định cản trước Khương Lê.

Không đợi Khương Nguyên Bách kịp nói, Khương Lê lại mở miệng: "Con phạm sai lầm, phụ thân muốn quản giáo con, đây là chuyện đương nhiên. Nhưng mà phụ thân, trước khi con chính miệng thừa nhận mình làm sai, điều người phải làm, đầu tiên chính là tin tưởng con, trợ giúp con, mà không phải giúp đỡ người khác hãm hại con, dạy dỗ con?"

Lời nói của Khương Lê rất không khách khí, xung quanh khách khứa trên mặt có chút không biết làm sao. Ai dám nói như vậy với một người đường đường là thủ phụ đương triều, tuy rằng Khương Nguyên Bách suốt ngày mỉm cười, điệu bộ làm người hòa giải trên triều đình, nhưng không ai thật sự cho rằng Khương Nguyên Bách là một quả hồng mềm.

"Ngươi còn ngụy biện?" Khương Nguyên Bách tức giận toàn thân phát run.

"Lê Nhi, Hương Xảo nói tận mắt nhìn thấy, ngươi đến bây giờ còn không thừa nhận chuyện này là ngươi làm sao?" Quý Thục Nhiên nói: "Phụ thân con mặc dù tức giận, nhưng con vẫn là nhi nữ ruột thịt của người, con tốt nhất nên thừa nhận, nói lời xin lỗi, chuyện này cũng sẽ không đề cập đến nữa."

Quý Thục Nhiên nói hết sức rộng lượng.

Khương Lê có chút buồn cười, thừa nhận sai lầm, nói lời xin lỗi, chuyện này cũng không nhắc lại sao?

Tất nhiên là không rồi, một khi thừa nhận tội danh vô căn cứ này, danh tiếng tính tình ác độc của Khương Lê nàng liền vĩnh viễn không bao giờ xoay chuyển được. Tâm tư này thật nham hiểm.

Mặc dù chính nàng cũng không để ý những danh tiếng giả dối này, thế nhưng Khương Nhị tiểu thư chân chính, cô nương đáng thương kia sẽ không nghĩ như thế.

Khương Lê nói: "Làm là làm, không làm là không làm, ta cũng không phải người có tính tính tốt gì mà để bản thân thành người chịu tội thay, để ai cũng có thể hắt nước bẩn vào người. Hôm nay ở chỗ này ta nói rằng, vết dao trên bộ trang sức đầu kia không phải ta làm, các vị ở đây, ai tin ta?"

Đám người nhìn nàng.

Nữ hài tử nói chuyện ôn ôn nhu nhu, hòa hòa khí khí, mặt mũi thanh tú đẹp đẽ, uyển chuyển hàm xúc. Tuy nhiên, có một sự bướng bỉnh và ngoan cường khó tả, trong con mắt phảng phất giống như có dòng suối chảy qua, thấy được sự quật cường không thể rung chuyển.

Không một người nói chuyện.

Những khách mời kia đều đem ánh mắt nhìn đi nơi khác, này cũng không sao. Nói cho cùng hôm nay cũng chỉ là việc nhà của Khương gia, Khương lão phu nhân nhìn chằm chằm Khương Lê, không biết đang suy nghĩ gì. Khương Nguyên Bách ánh mắt tràn đầy tức giận cùng thương tiếc, Khương Ấu Dao cùng Quý Thục Nhiên ôm nhau, thương tâm mà rơi lệ.

Xa hơn nữa, Khương Bính Cát căm thù nhìn nàng. Khương Ngọc Yến ngoan ngoãn, Khương Ngọc Nga đắc ý. Dương thị ánh mắt né tránh, Lư thị như đang xem kịch hay. Khương Nguyên Bình cười híp mắt đứng ngoài cuộc, Khương Nguyên Hưng cúi đầu làm như không nhìn thấy.

Mà Khương Cảnh Hữu cùng Khương Cảnh Duệ, giờ phút này tụ lại một chỗ xì xào bàn tán, tựa hồ không nghe được Khương Lê nói.

Thật là không nghe được sao? Bất quá là đang tự bảo về mình thôi.

Khương Lê nhìn từng người một, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ là trong nụ cười kia, lại mang theo chút mỉa mai.

Một Khương phủ to lớn, máu mủ tình thâm, thân thiết, không ai đứng về phía nàng, tin tưởng nàng, hoàn toàn không một ai.

Khương Nhị tiểu thư thật đáng thương, Khương Lê trong lòng thở dài, nhưng cũng không biết cái thở dài này, rốt cuộc là dành cho Khương nhị tiểu thư, hay cho chính nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net