Chương 31: Giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một mảnh yên tĩnh, đột nhiên có một âm thanh giòn tan vang lên, vô cùng vang dội, là nha đầu Đồng Nhi đang đứng chắn trước Khương Lê

Đồng Nhi lớn tiếng nói: "Nô tỳ tin tưởng cô nương!"

Khương Lê ngẩn ra, còn chưa nói chuyện, liền nghe thấy một giọng nữ khác vang lên, có người nói: "Ta cũng tin tưởng Khương nhị tiểu thư không có làm việc này."

Khương Lê quay đầu nhìn lại, là Liễu phu nhân nàng từng gặp mặt một lần ở trên núi Thanh Thành, Liễu phu nhân thấy Khương Lê nhìn về phía mình, liền nhìn Khương Lê mỉm cười trấn an. Liễu phu nhân nói: "Suy cho cùng cái gọi là nhân chứng bây giờ, cũng chỉ là dựa vào lời nói một chiều của nha hoàn này." Bà nhìn thoáng qua Hương Xảo đang co rúm lại ở dưới chân, tiếp tục nói: "Nha hoàn này có thể nói Khương nhị tiểu thư đã làm việc này, Khương nhị tiểu thư cũng có thể nói chính mình không làm việc này, chẳng qua là mỗi người đều đang cố chấp với lời nói của mình mà thôi. Khương đại nhân thân là nội các thủ phụ, thay vì tin nữ nhi của mình, lại tin tưởng một nha hoàn không quen thân, hành sự như vậy, chỉ sợ người trong triều sẽ không tin phục."

Đây là rõ ràng vì Khương Lê ra mặt.

Khương Nguyên Bách cũng sửng sốt chốt lát, Thừa Đức lãng - Liễu Nguyên Phong cùng Quý gia có mâu thuẫn, nhưng cùng Khương gia lại yên ổn không có việc gì. Lúc này Liễu phu nhân lại không ngần ngại đắc tội Khương gia, vì Khương Lê mà nói chuyện.

Khương Lê trong lòng cảm thấy một dòng nước ấm.

Nàng cùng Tiết Hoài Viễn từ nhỏ sinh sống ở Đồng Hương, Tiết Hoài Viễn là Huyện thừa, phụ trách không ít vụ án, bình thường cũng không kiêng kị để nàng biết. Nàng hiểu được thế gian hiểm ác, nhưng vẫn bị cảm động trước lòng tốt của người khác. Ở Khương gia lạnh băng này, hiện giờ, nàng không đơn độc, có một Đồng Nhi trung thành và tận tâm, còn có một Liễu phu nhân ra tay tương trợ, thế là quá đủ để bù đắp cho cảm giác u ám ở đây.

Khương Ngọc Nga thấy Quý Thục Nhiên cùng Khương Ấu Dao không tiện mở miệng, chuyện này tự nhiên lại rơi xuống đầu nàng, liền không nặng không nhẹ mà nói: "Bên nào cũng cho là mình đúng, thế nhưng Khương Lê trước kia không phải là chưa từng làm ra loại chuyện như này, nên nàng quả thực có khả năng làm nha!"

Đúng vậy, trước đây Khương Lê hãm hại đích mẫu sảy thai, hiện tại lại nguyền rủa đích muội, sao lại không có khả năng?

Mọi người đều tin tưởng vào những gì họ nhìn thấy.

Khương Lê tâm địa ác độc, tính tình thô bạo, khắc nghiệt, vô ơn, mọi người đều biết nàng là một con sói mắt trắng không có giáo dục.

Người như vậy, làm ra chuyện này, là chuyện bình thường, tự nhiên.

Trong trường hợp không có bằng chứng khác, cho dù không thể chứng minh nàng làm ra chuyện này, thì tội danh này cũng sẽ bị đổ lên đầu nàng..

Liễu phu nhân cau mày, nhận ra được điểm này. Nhưng việc này xảy ra đột nhiên, từ đầu đã thật sự rất khó để tìm ra chứng cứ chuyện này không phải Khương Lê làm.

Thấy việc này vô phương cứu chữa, Khương Lê mới chậm rãi mở miệng, nàng hỏi: "Hương Xảo, ta hỏi lại một lần nữa, ngươi tận mắt nhìn thấy, ta từng dao từng dao khắc lên bộ trang sức đầu kia?"

Hương Xảo ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt bình tĩnh của Khương Lê, không biết vì sao trong lòng run lên. Nàng lấy lại bình tĩnh, căng da đầu nói: "Nô tỳ là tận mắt nhìn thấy, nhị tiểu thư nói hận phu nhân cùng tam tiểu thư, cho rằng tam tiểu cướp đi sự sủng ái của lão gia, muốn nguyền rủa tam tiểu thư..."

Mọi người ồ lên, có người nói: "Quả nhiên như thế, thật là ác độc..."

Khương Nguyên Bách sắc mặt càng khó coi, Khương Ấu Dao cùng Quý Thục Nhiên khóc càng lớn hơn nữa. Quý Trần thị hắng giọng nói, nói: "Khương đại nhân, chuyện này ngươi nhất định phải đưa ra được lời giải thíchi. Ấu Dao trên người cũng chảy một nửa dòng máu của Quý gia, việc này nếu không làm cho rõ ràng, chúng ta sẽ tiến cung, cùng Lệ tần nương nương nói rõ lí lẽ!"

Lại trắng trợn tạo áp lực cho Khương Nguyên Bách.

Quý Trần thị đe dọa, cũng không làm Khương Lê sợ hãi. Nàng chỉ là nhẹ giọng nói: "Hương Xảo là nha hoàn mẫu thân ban cho ta, nếu Hương Xảo nói dối..."

"Không có khả năng." Quý Thục Nhiên lắc đầu, "Hương Xảo là nha hoàn ta nhìn lớn lên, nhân phẩm tính tình đều đáng tin cậy, lại chịu khó làm việc. Nếu không phải Lê Nhi mới hồi phủ nên thiếu nha hoàn, ta vốn định đã giữ lại Hương Xảo "

Đồng Nhi nhịn không được cười lạnh một tiếng, nhân phẩm tính tình tốt, chịu khó làm việc? Có quỷ mới tin!

Khương Lê cúi đầu nhìn về phía Hương Xảo, Hương Xảo vẫn quỳ rạp ở dưới chân, nàng cúi đầu, cảm nhận được trên đầu mình là ánh mắt phán xét của Khương Lê, một cảm giác ớn lạnh dần dần chạy dọc sống lưng.

Vốn đây là việc tuyệt đối không có sơ hở, nhưng vào giờ phút này trong lòng Hương Xảo, lại đột nhiên xẹt qua một tia bất an. Nỗi bất an này càng lúc càng lớn làm nàng trong lòng đột nhiên sinh ra suy nghĩ muốn bỏ cuộc. Tất nhiên điều này là không thể, nàng chỉ có thể tiếp tục diễn vở kịch này.

"Ta cũng cảm thấy Hương Xảo thực tốt, mấy ngày nay ở bên ta, vẫn luôn cùng ta nói chuyện phiếm, giải buồn, nhờ phúc nàng, cuộc sống sau khi hồi phủ của ta không còn nhàm chán. Cho nên bây giờ khi nàng phản bội ta, ta mới cảm thấy vô cùng thương tâm." Khương Lê nói.

Hương Xảo vội vàng nói: "Nhị tiểu thư, không phải nô tỳ phản bội người, mà là nô tỳ... Nô tỳ thật sự không thể nhìn người phạm sai lầm như thế này, ta thực sự không thể làm trái lương tâm của chính mình được"

"Lương tâm?" Khương Lê nhẹ giọng hỏi lại, đột nhiên cười, nàng nói: "Ngươi có sao?"

Hương Xảo trong lòng càng ngày càng bất an, nàng chỉ nói: "Nô tỳ không biết bản thân làm gì..."

"Ta cũng không biết bản thân làm gì mà ngươi lại muốn phản bội ta."

"Đủ rồi, nhị nha đầu," Khương lão phu nhân rốt cuộc mở miệng, "Ngươi cuối cùng là muốn nói cái gì?"

Khương Lê thu hồi ánh mắt khỏi Hương Xảo, nhìn bốn phía, chậm rãi nói: "Nếu tất cả mọi người đều không tin ta, ta nhất định phải tìm ra bằng chứng chứng minh mình không làm việc này, nếu không trời đất không dung, mẹ đẻ ta trên trời có linh thiêng cũng sẽ đau lòng."

Khương Nguyên Bách nghe vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Khương Lê đưa tay, bước tới chỗ nha hoàn Kim Hoa đang ở bên cạnh Khương Ấu Dao.

Nha hoàn này ban đầu chính người đã lấy bộ hồng bảo thạch này ra khỏi tráp.

Khương Lê đi đến bên cạnh nàng, một lần nữa cầm lấy bộ trang sức đầu trong tráp lên. Dưới ánh mặt trời đá quý rạng rỡ sáng lên, huyết sắc lưu chuyển, vốn nên sáng long lanh, lại bởi vì từ trên xuống dưới đều là những vết khắc chằng chịt, trở nên vô cùng thảm hại, xấu xí.

Bộ trang sức đầu bị Khương Lê cầm trên tay, Quý Thục Nhiên đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, còn chưa kịp mở miệng, Khương Lê đã lên tiếng trước.

Nàng nói: "Món trang sức này chính là chứng cứ."

Tay nàng vuốt ve, dịu dàng bình tĩnh, khóe môi vẫn luôn tươi cười trong sáng, nay lại giống như giễu cợt.

"Món trang sức đầu này là giả." Nàng cúi đầu nhìn xuống, "Đây không phải món trang sức của ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net