Chương 33: Vân Song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một hòn đá làm dậy sóng cả mặt hồ, các khách mời lập tức bàn tán. Còn tưởng rằng là nhị tiểu thư quý phủ chán ghét tam tiểu thư, tỷ muội bất hòa, nên Khương Lê mới làm chuyện độc ác là nguyền rủa Khương Ấu Dao. Không đoán được cuối cùng, lại là nha hoàn bên người thấy tiền sáng mắt, vu oan giá hoạ.

Như vậy sự việc đã trở nên đơn giản, là nha hoàn bên người Khương Lê, Hương Xảo tay chân không sạch sẽ, muốn trộm lễ gặp mặt của Khương Lê tặng Khương Ấu Dao, rồi lại sợ việc làm của mình bị bại lộ cũng như tra ra được là mình làm, nên dứt khoát tìm một món đồ trang sức khác có chất lượng kém hơn mà đánh tráo.

Hương Xảo liều mạng lắc đầu, ôm chân Khương Lê nói: "Không phải, không phải! Những đồ trang sức đó đều là nhị tiểu thư ban cho nô tỳ! Không phải nô tỳ trộm, nhị tiểu thư, xin hãy nói cho nô tỳ một câu!"

Những trang sức trâm, cài đầu quả thực không phải Hương Xảo trộm, nhưng Khương Lê cũng sẽ không thừa nhận.

Khương Lê chỉ nhìn nàng, vô cùng thương tiếc mở miệng: "Hương Xảo, ta đối đãi với ngươi không tệ, ngươi vì sao làm vậy với ta? Hơn nữa, bản thân ta tiền bạc cũng không dư dả, tất cả bạc cũng dùng vào việc mua bộ trang sức đầu kia cho tam muội, chỉ còn dư lại số trang sức này. Những đồ trang sức này không hề rẻ, ta thưởng cho ngươi một hai cái cũng được, nhưng mang tất cả đều thưởng cho ngươi, khắp Yến Kinh này tìm được người hào phóng như vậy, chỉ sợ không có mấy người đâu!"

Khách khứa xung quanh đều gật đầu, đúng là thế, hạ nhân làm tốt công việc, ban thưởng một chút cũng không có gì là sai. Nhưng tiền cũng không phải tự nhiên mà có, hào phóng đến mức đem toàn bộ tráp trang sức thưởng cho hạ nhân, trừ phi là mất trí rồi. Huống hồ Khương nhị tiểu thư vừa rồi có nói tất cả số bạc đều được dùng để mua lễ vật tặng Khương tam tiểu thư trong lễ cập kê, nên số trang sức còn lại càng không thể tùy tiện ban tặng, ai lại đủ tự tin làm như vậy chứ.

Hương Xảo ngơ ngẩn nhìn Khương Lê, vẻ mặt của Khương Lê chân thành, không có chút giả vờ nào, khiến Hương Xảo gần như không còn phân biệt được gì.

Nàng chỉ lo quan tâm tráp bảo vật của Khương Lê, Khương Lê thoải mái, hào phóng ban thưởng, nàng cũng vui vẻ nhiệt tình nhận lấy. nhưng lại không ngờ tới, việc chủ tử ban tặng nhiều đồ vật như vậy cho hạ nhân, vốn là một việc vô cùng bất bình thường. Nàng chỉ nghĩ Khương Lê là đồ nhà quê không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, không nghĩ rằng việc vui vẻ nhận đồ, lại biến thành thứ đòi mạng.

Quý Thục Nhiên bảo nàng ra tay với lễ cập kê của Khương Lê, nhưng Hương Xảo gần đây được cho ăn no, lá gan cũng lớn hơn, thấy món trang sức kia thì động tâm tư. Cũng tình cờ nghe được nha hoàn nói chuyện trong sân về một thợ kim hoàn chuyên làm đồ giả. Nàng liền tìm tới, bỏ ra một số tiền nhỏ, để làm một bộ trang sức đá quý giống hệt.

Ngoài sự khác biệt về chất lượng, thì bề ngoài không có gì sai sót. Hương Xảo nghĩ, một khi Khương Lê bị kết tội. Khương gia sẽ trừng trị Khương Lê, món trang sức kia đương nhiên sẽ bị xử lý, vấn đề này liền kết thúc.

Cứ như vậy, việc hãm hại Khương Lê mà Quý Thục Nhiên giao đã hoàn thành, bản thân cũng có được một bộ trang sức miễn phí.

Hương Xảo không nghĩ tới chính là, Khương Lê trong hoàn cảnh hoảng loạn như vậy, liếc nhìn một cái còn có thể phát hiện món trang sức đầu này không đúng, mà bộ trang sức kia Khương Lê cũng chỉ mới nhìn qua một lần mà thôi, như thế nào mà có thể phân biệt được. Càng không ngờ là, bộ trang sức hồng bảo thạch lại xuất hiện trong phòng của mình.

Nàng rõ ràng mang bộ trang sức đặt vào tráp rồi chôn ở nơi an toàn rồi mà!

Là ai làm? Hương Xảo ngẩng đầu nhìn, chạm phải ánh mắt Khương Lê, trong lòng rùng mình một cái.

Hay là Khương Lê đã sớm biết mình muốn làm gì, nên vẫn luôn bình tĩnh mà quan sát, bây giờ ngẫm lại, những đồ châu báu đó không phải vì hào phóng mà ban thưởng, mà là để đến bây giờ, nó được dùng để chứng minh bản thân nàng là một tên trộm.

Khương Lê từ khi đó đã bí mật bắt đầu âm mưu!

Nàng nào phải là đồ nhà quê không hiểu chuyện, nàng cái gì cũng biết, lại còn giả vờ hoàn toàn không biết gì cả!

Hương Xảo trong lòng dâng lên sự tuyệt vọng, nàng đã làm rối tung chuyện của Quý Thục Nhiên, Quý Thục Nhiên đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha nàng.

Đúng vào lúc này, Khương Lê lại lên tiếng, nàng nói: "Chỉ là ta còn có một chuyện không rõ, Hương Xảo, ngươi cũng đã tráo đổi độ trang sức của ta, lấy đồ giả kém chất lượng này đối phó với Tam muội, Tam muội nhận được, cũng chỉ nghĩ ta không có nhiều tiền bạc, nhưng ngươi vì sao phải bất chấp làm việc nguy hiểm, cố ý khắc dao lên bộ trang sức rồi vu khống ta, hại ta thiếu chút nữa đã bị cha mẹ ghét bỏ." Khương Lê dẫn dắt từng bước, "Ta nghĩ tới nghĩ lui, ngươi cũng không có lý do gì để làm chuyện này, có phải là, có người ở sau lưng ngươi sai khiến?"

Một câu cuối cùng kia vừa nói ra, biểu cảm các khách mời đều trở nên vi diệu.

Phía sau có người? Mối quan hệ mẹ kế con chồng rắc rối phức tạp của Khương gia tức khắc bị phơi bày. Quý Thục Nhiên trong lòng nhảy dựng, hận không thể đem Khương Lê xé xác, nàng hơi hơi nghiêng người, lén nhìn Hương Xảo cảnh cáo.

Hương Xảo sợ hãi cực kỳ, cắn chặt răng, tim đập thình thịch, nhìn Khương Lê khóc nói: "Nhị tiểu thư, rõ ràng là người bảo nô tỳ làm việc này, người nói tam tiểu thư không xứng dùng món trang sức này, rồi bảo nô tỳ tìm một bộ giống như vậy rồi khắc dao lên.

"Thật là toàn lời dối trá." Khương Lê thở dài lắc đầu, đứng thẳng, nhìn xuống nàng: "Ngươi vừa mới nói cái gì nay lại muốn đổi ý rồi, nói đối cũng không biết nói sao. Huống hồ, ngươi cũng không giải thích được sao lại trộm tráp trang sức."

Khương Lê lại nhìn về phía Quý Thục Nhiên nói: "Mẫu thân ban cho ta nha hoàn này, nói nàng tính tình tốt, siêng năng, ngày thường ta cũng không dám lạnh nhạt nàng, không ngờ là nha đầu này lại tay chân không sạch sẽ, còn dám đổ tội cho chủ , mẫu thân, lần này người nhìn nhầm người rồi."

Quý Thục Nhiên chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, giống như bị ai đó tát cho một cái. Mới vừa rồi nàng còn thề làm chứng cho nhân cách của Hương Xảo trước mặt toàn thể khách mời, giờ phút này cũng không thể thu hồi được lời nói của mình.

Quý Thục Nhiên miễn cưỡng cười nói: "Đều là lỗi của mẫu thân, mẫu thân...không biết nhìn người, làm hại con phải chịu oan ức."

Đường đường là chủ mẫu đương gia làm sao lại không biết nhìn người, lại để một kẻ đáng giận như vậy ở cạnh kế nữ của mình, những vị phu nhân trước đó còn đồng tình với Quý Thục Nhiên lập tức trong lòng chất động.

Quý Thục Nhiên nhìn được toàn cảnh sắc mặt của khách mời, trong lòng tức giận cực kỳ, lúc này mới hiểu được ý đồ của Khương Lê, Khương Lê là đang muốn dựa vào việc này đem Hương Xảo trả về, nhổ cái đinh nàng ta để trong Phương Phi Uyển đi.

Khương Lê trong lòng cười, Quý Thục Nhiên cho rằng nàng chỉ là nhổ một cái đinh Hương Xảo thôi sao? Không, nàng cũng không có nhiều thời gian để lãng phí tâm tư vào những chuyện vặt vãnh ở Khương gia, có một số việc, xử lý sạch sẽ trong một lần, sẽ giúp tránh được rất nhiều phiền toái.

"Mẫu thân cũng không phải hoàn toàn không biết nhìn người." Khương Lê cười nói, "Chuyện lần này cùng may nhờ mẫu thân đưa cho ta một nha hoàn khác là Vân Song, nếu không có Vân Song nhắc nhở, ta cũng không biết Hương Xảo phản bội chủ." Nàng liếc mắt một cái liền chuẩn xác nhìn về phía Vân Song đang đứng sau đám người, chân thành nói: "Lần này, đa tạ Vân Song."

Hương Xảo trên mặt đất sửng sốt, trong nháy mắt nghĩ ra rất nhiều chuyện, nhưng miệng nàng đã bị bà tử lấy vải bịt kín, không nói được.

Vân Song đang nấp sau đám người ngây dại ra, Quý Thục Nhiên nhìn về phía nàng, làm nàng cảm thấy trong lòng rét run.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net