Chương 32: Giá Họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám người phút chốc yên tĩnh.

Liễu phu nhân là người lên tiếng đầu tiên, bà hỏi: "Khương nhị tiểu thư, lời này là ý gì?"

Khương Lê cười cười, cầm trong tay đồ trang sức đầu đưa cho Liễu phu nhân, nhàn nhạt nói: "Ta bỏ ra bốn trăm lượng bạc, ở Cát Tường Lâu trong Yến Kinh mua một bộ hồng bảo thạch. Bộ hồng bảo thạch trong Cát Tường Lâu tổng cộng chỉ có ba bộ, bởi vì bảo thạch có phẩm chất cực tốt, sáng láng rực rỡ " Dừng một chút, Khương Lê tiếp tục nói hết câu, "Nhưng cái ta đang cầm trong tay, chế tác ẩu thả, màu sắc tối tăm, đừng nói là bốn trăm lượng bạc, bốn mươi lượng bạc cũng không được."

"Cô nương có ý là..." Đồng Nhi nhịn không được hỏi.

"Cho dù ta thực sự muốn nguyền rủa tam muội, cũng sẽ không dùng đồ kém chất lượng như vậy chứ" Khương Lê ngữ khí khinh miệt, "Đây không phải bộ trang sức đầu của ta, ai đó đã lấy đi bộ trang sức kia và thay thế bằng đồ kém chất lượng này."

Có người đã lấy bộ trang sức của nàng!

Mọi chuyện trong nháy mắt chuyển biến bất ngờ, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng một lát sau, họ lại rơi vào nghi ngờ khác.

Khương lão phu nhân nói: "Lê nha đầu, có người lấy đi bộ trang sức đầu của người, đây là có ý gì?"

Khương Lê quay đầu lại, hơi hơi mỉm cười với Khương lão phu nhân, nói: "Lão phu nhân, người yên tâm ta bây giờ sẽ cho biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra"

Khương lão phu nhân ngẩn ra, trước mặt khách khứa, Khương Lê gọi bà "Lão phu nhân" mà không phải "Tổ mẫu", thân thiết hay xa cách nghe liền rõ. Là đang trách móc bà, vì vừa rồi khi Khương Lê gặp khó khăn nhưng lại không đứng về phía Khương Lê?

Khương Ấu Dao cùng Quý Thục Nhiên trên mặt đều hiện lên sự kinh ngạc, mọi việc lẽ ra không nên phát triển như thế này. Quý Thục Nhiên trong lòng biến động, không hy vọng Khương Lê phá vỡ kế hoạch của nàng ta, liền nói: "Lê Nhi, bộ trang sức đá quý này sao có thể là giả, người có phải nhầm rồi không?"

"Không thể nào!" Người nói chính là Liễu phu nhân, bà nói chắc như đinh đóng cột: "Những thứ do Cát Tường Lâu làm ra không thể nào có chất lượng như vậy được. Mọi người đều là khách quen của Cát Tường Lâu, nhìn thử một lần sẽ biết." Liễu phu nhân mang bộ trang sức đầu đến cho các phu nhân xem, vài vị phu nhân cũng chạm vào, đều gật đầu.

Khẳng định lời Liễu phu nhân nói.

Quý Thục Nhiên cau mày, nàng ta nhìn Khương Lê, đột nhiên phát hiện, từ đầu đến giờ, khi phát hiện bộ trang sức đầu bị dao khắc, cho dù nhận được lời chỉ trích của mọi người hay những ánh mắt phán xét, đối mặt với những điều này Khương Lê chưa bao giờ nóng nảy.

Khương Lê không nghi hoặc, không tiếc hận, không áy náy, hay cố tình tỏ ra không hoảng loạn, không phẫn nộ, cũng không bất lực cùng tuyệt vọng.

Thậm chí còn đến bây giờ, khóe miệng Khương Lê còn mang theo một nụ cười ôn ôn nhu nhu, giống hệt như ban đầu.

Đã là lúc nào rồi, còn cười cái gì nữa, có cái gì mà buồn cười?

Quý Thục Nhiên nghĩ, trong lòng càng thấy không đúng, nàng ta thấy Khương Lê cúi đầu nhìn người trên mặt đất, theo bản năng, cũng nhìn theo ánh mắt của Khương Lê, phát hiện Hương Xảo đang quỳ trên mặt đất, trông sắp không chịu được nữa mà ngã xuống đất.

Hương Xảo phát run.

Khương Lê ngồi xổm xuống, đưa tay nâng Hương Xảo dậy, nàng nhìn về phía Hương Xảo ánh mắt thân thiết lại ôn nhu, ngữ khí vẫn hiền lành như trước.

Nàng nói: "Hương Xảo, là ngươi trộm bộ trang sức đầu đi?"

"Không, không phải." Hương Xảo một mực chắc chắn, "Nô tỳ không có làm việc này."

"Vậy chuyện này thật kỳ quái." Khương Lê khó hiểu lẩm bẩm tự hỏi, "Ngươi nói tận mắt nhìn thấy ta dùng dao khắc lên bộ trang sức đầu hồng bảo thạch, nhưng bộ trang sức rõ ràng là đã bị tráo, vậy thứ người nhìn thấy chẳng lẽ là... Quỷ sao?"

Hai chữ cuối cùng, Khương Lê nói vô cùng mềm nhẹ, đến tai Hương Xảo, lại cảm thấy như âm ty điện ngục, vô cùng quỷ dị.

"Tam tỷ, ngươi nói Hương Xảo lấy đồ trang sức của ngươi, có chứng cứ không?" Khương Ngọc Nga không cam lòng nói.

"Chứng cứ?" Khương Lê lại đứng lên, mỉm cười với Quý Thục Nhiên nói: "Mẫu thân là chủ mẫu đại phòng, vậy xin nhờ mẫu thân bây giờ lập tức phái người đi đến phòng của Hương Xảo lục soát, tìm kiếm độ trang sức đầu hồng bảo thạch, để mọi người, phu nhân, tỷ muội ở đây làm chứng. Xem xét cho Khương Lê, đã chứng minh được sự trong sạch của mình, xóa sạch tội danh."

Các vị khách nghe vậy có chút chột dạ.

Lời này của Khương Lê, là đang chỉ chích bọn họ vừa rồi chỉ đứng xem, cho mình là kẻ ngoài cuộc, không có bất kỳ lời phân trần nào đã xem Khương Lê là kẻ đầu têu.

Quý Thục Nhiên trên mặt mỉm cười, cắn chặt răng, nàng ta cũng không ngu, hiểu được hôm nay không thể tính kế Khương Lê thành công. Nàng ta kinh ngạc với Khương Lê, thế mà có thể đánh trả lại, một người ở Khương phủ không có quan hệ, không có tiền bạc lại có bản lĩnh chở mình. Nhưng nàng lại sợ Khương Lê còn có thủ đoạn khác, vô thức lại nhìn về phía Hương Xảo.

Nghe nói Khương Lê muốn đi lục soát phòng mình, Hương Xảo tức khắc nhẹ nhàng thở ra, Quý Thục Nhiên nhìn thấy hành động này, trong lòng giây lát liền tính toán. Đoán rằng Khương Lê có lục soát cũng không được gì, liền sai vài người, lục soát phòng Hương Xảo.

Toàn bộ chính đình lại rơi vào im lặng.

Khương Nguyên Bách lúc này rút cuộc cũng đã tỉnh táo lại, cảm giác bản thân đã làm sai. Hắn nhìn về phía Khương Lê, thấy nữ nhi mình đứng cách Khương Ấu Dao không xa, Khương Ấu Dao quần áo tinh xảo, trâm cài đầu lộng lẫy, Khương Lê lại thường phục đơn giản, nếu không phải bản thân có dáng dấp tươi sáng, hoa lệ, với kiểu ăn mặc này, thật đúng là nhìn như nha hoàn

Khương Nguyên Bách lại đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Khương Nguyên Bách trọng thể diện, bao che khuyết điểm của mình, Cho dù có tức giận, oán trách Khương Lê cũng không muốn Khương Lê ở trước mặt khách khứa làm mất thể diện của Khương phủ. Huống hồ vào lúc này thực sự cho thấy chuyện bộ trang sức kia có điểm mờ ám. Khương Nguyên Bách liền lại cảm thấy giọng điệu vừa rồi của mình đối với Khương Lê có chút gay gắt.

Mọi người trong lòng đang nghĩ cái gì, Khương Nguyên Bách hối hận, Quý Thục Nhiên và Khương Ấu Dao thất vọng, Khương Lê căn bản không để tâm. Nàng đứng ở trong đình, rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm Hương Xảo đang cố gắng giữ bình tĩnh, đột nhiên có chút buồn cười.

Quý Thục Nhiên cùng Khương Ấu Dao bày ra âm mưu gì, nàng đã sớm biết, chỉ là, việc nàng phải làm không đơn giản chỉ là chứng minh mình vô tội.

Ta không có tâm làm hại ngươi, nhưng ngươi lại rắp tâm làm hại ta. Những người của Quý Thục Nhiên trong Phương Phi Uyển, là một mối họa. Nàng đã rút ra được bài học từ trải nghiệm bi thảm ở kiếp trước mà đề phòng cẩn thận, nhổ cỏ tận gốc.

Chỉ chốc lát sau, những người được cử đi lục soát phòng Hương Xảo trở về, vì thể hiện sự công bằng, Khương lão phu nhân còn sai ma ma bên người cùng đi.

Trương ma ma dẫn người trở lại bên Khương lão phu nhân, nhìn thoáng qua Hương Xảo trên mặt đất, nói: "Hồi lão phu nhân, từ trong phòng Hương Xảo lục soát ra bộ trang sức hồng bảo thạch, không có vết đao, nên đây là thật sự."

Hương Xảo toàn thân mềm nhũn, lẩm bẩm nói: "Không thể nào."

Khương Ấu Dao cũng sửng sốt, Quý Thục Nhiên thấy nụ cười của Khương Lê càng ngày càng lớn, đột nhiên da đầu căng cứng.

Quả nhiên, Trương ma ma do dự một chút, rồi nói trước mặt khách khứa: "Bọn nô tỳ còn tìm được trong phòng Hương Xảo không ít trang sức quý giá, đó đều là quà của phu nhân đại phòng đưa cho nhị tiểu thư."

Khương Lê kinh ngạc, lần đầu tiên, trong giọng nói có sự tức giận, nhưng nếu cẩn thận nghe, sự tức giận này dường như phảng phất sự mỉa mai.

Nàng nói: "Thì ra là Hương Xảo tham lam của cải, vu oan giá hoạ người khác!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net