Chương 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ⓙⓨ

02.

-

Lúc trưa vừa tan học, Trương Trạch Vũ cười đến mắt cong veo, kéo Trương Tuấn Hào còn đang lề mề thu dọn balo, nhấc tay lên chỉ chỉ hướng bên ngoài cửa lớp, sau đó nói một câu: "Đi! Hôm nay Cực công tử mời mấy cậu ăn cơm!"

Trương Tuấn Hào nhìn dáng vẻ hưng phấn như Trương Cực chưa từng mời ăn cơm của cậu, cười lạnh một tiếng, cười đùa tiếp lời: "Không biết còn tưởng cậu mời bọn tớ ăn đó."

Trương Cực không nói chuyện, vừa nãy thấy Trương Trạch Vũ khoác vai kéo Trương Tuấn Hào qua thì tâm trạng không tốt cho lắm, nhớ đến ăn bữa cơm còn phải đưa theo Tô Tân Hạo kia, mặt lại tối sầm thêm chút, nhíu nhíu mày.

Khi ba người họ ra khỏi cổng trường, Tô Tân Hạo đang đứng tựa vào gốc cây có bóng râm, tay phải còn cầm tờ rơi do lớp bổ túc phát quạt lấy gió, tay trái đút vào túi áo, đeo tai nghe ngơ ngác nhìn về phía nào đó. 

Trương Trạch Vũ vươn tay về hướng của Trương Tuấn Hào, vẻ mặt cười tít mắt giới thiệu Trương Tuấn Hào cho Tô Tân Hạo.

"Bạn cùng bàn tớ, là tên nhóc quen biết với Chu Chí Hâm mà tớ kể đó."

"Tên nhóc quen biết Chu Chí Hâm" cảm thấy lời nói của Trương Trạch Vũ không đáng tin cho lắm, nhưng vẫn tự mình giới thiệu với Tô Tân Hạo: "Tớ là Trương Tuấn Hào." Nói xong còn lễ phép cười cười với y.

Tô Tân Hạo nhìn Trương Tuấn Hào như nhìn thần tiên hạ phàm vậy, kéo qua hỏi này hỏi nọ, có điều phần lớn đều là việc có liên quan đến Chu Chí Hâm, nét mặt của Trương Tuấn Hào rất khó tin, trả lời hết những câu có thể trả lời được.

Trương Trạch Vũ chậm rãi đi theo đằng sau, vươn tay câu lấy cổ Trương Cực, dù chiều cao chưa đủ. Vốn dĩ cậu không dễ gì mới cao gần bằng Trương Cực, nhưng hai năm nay cậu ấy lại lén lút lớn hơn mình một chút.

Trương Cực quá vô lý rồi đó.

Bây giờ cậu còn phải nhón mũi chân, ghé qua đó bắt đầu thấp giọng kề tai nói nhỏ.

"Tớ có một cảm giác con trai tớ sắp nở mày nở mặt rồi." Trương Trạch Vũ nói.

Trương Cực gật gật đầu: "Hình như hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt, cười tít mắt suốt cả buổi." 

Trương Trạch Vũ không phủ nhận, lại nhón chân lên nói vài câu với Trương Cực.

Hình như cậu luôn biết được rất nhiều chuyện thú vị, Trương Cực nghe cậu kể xong. Vành tai cũng ngứa ngáy, không biết là vô tình hay cố ý, môi của cậu còn chạm phải nữa.

Hô hấp hơi dồn dập, không biết nên tiếp lời gì, quay đầu sang thấy môi của Trương Trạch Vũ chỉ cách cằm của anh vài cm, đầu óc hơi chập mạnh, trước khi Trương Trạch Vũ cảm thấy bất ổn thì vành tai đã đỏ bừng.

Trương Trạch Vũ buồn cười sờ sờ vành tai Trương Cực, dùng ngón tay nhéo nhéo: "Tai cậu đỏ quá nè."

Cậu luôn thấy thú vị khi trêu Trương Cực, một người bình thường hay kèm theo nụ cười, lúc này lại bị cậu trêu đỏ mặt đỏ mũi. Cậu không biết, chỉ cảm thấy lúc này trong ánh mắt của Trương Cực có một loại cảm xúc kỳ quái, cậu nhìn không hiểu cho lắm.

"Cậu cố tình mà." Trương Cực bất lực thở dài.

Trương Trạch Vũ cười "ừ" một tiếng, giọng điệu nghịch ngợm cùng biểu cảm Cậu có thể làm gì tớ, Trương Cực bị cậu chọc cười.

-

Trương Trạch Vũ ôm Vân Đóa trong lòng, giương mắt nhìn nhìn Trương Cực, không biết nói gì mà chỉ lo cười ngây ngô, cơm hấp được đặt xuống trước mặt mới nỡ đặt con cún xuống đất.

"Cẩn thận phỏng." Trương Cực mềm giọng nhắc nhở một câu.

Trương Trạch Vũ rửa tay rồi gật gật đầu, nghe thấy Trương Tuấn Hào và Tô Tân Hạo nói chuyện rất vui vẻ.

"Lúc cậu ấy vừa chuyển đến, cô chú còn tặng bánh hoa quế cho nhà tớ ăn nữa."

Tô Tân Hạo hơi ngưỡng mộ nhìn Trương Tuấn Hào một cái, vừa muốn nói lại bị Trương Trạch Vũ cắt ngang: "Được rồi đó, đừng hầu cậu ấy như báu vật nữa."

Trương Cực bổ thêm nhát: "Chơi cờ caro với  Trương Trạch Vũ mà cũng thua liên tục được."

Trương Trạch Vũ cười "ừ" một tiếng, âm cuối kéo dài dài, sau mấy giây mới phản ứng lại câu này có điều bất ổn.

——Chơi cờ caro với Trương Trạch Vũ mà cũng thua được là có ý gì?

Cậu trừng Trương Cực đang quay đầu sang một cái, dùng đũa gắp một ít mì ống của anh, sau khi nuốt xuống mới nói với Trương Cực: "Tớ cũng muốn ăn bánh hoa quế."

Trương Cực có hơi cạn lời, thấy cậu còn chưa ăn được mấy miếng cơm hấp đã lải nhải đòi ăn bánh hoa quế, mở miệng nói chuyện: "Ăn hết cơm hấp của cậu đi đã."

Trương Trạch Vũ lại làm nũng với anh: "Nhưng tớ muốn ăn mà......"

Trương Cực bất lực đáp một câu Tối nay tan học mời cậu ăn, thấy Trương Trạch Vũ cuối cùng cũng nở nụ cười.

Trương Cực cũng cười cười theo cậu.

"Khu nhà số 3 bên Phủ Đồng Nguyệt, cứ đi từ cổng Nam trường chúng ta, qua đường thì sẽ nhìn thấy nhà tụi tớ rồi, gần lắm." Trương Tuấn Hào nói.

Trương Trạch Vũ nhìn Trương Cực và Tô Tân Hạo một cái, cậu còn chưa từng đến Phủ Đồng Nguyệt với Trương Cực nữa, lên cấp ba họ mới biết Tô Tân Hạo cũng sống ở Thanh Hòa Uyển, cách nhau khá là gần, có điều cậu và Trương Cực từ nhỏ đã cùng nhau lớn khôn, chẳng có tiếp xúc gì với Tô Tân Hạo.

Trương Cực nghe thấy Tô Tân Hạo ngồi đối diện lải nhải oán trách một tiếng: "Aiyo sao nhà tụi tớ lại ở Thanh Hòa Uyển chứ, cũng chẳng được gặp Chu Chí Hâm."

Trương Trạch Vũ cười y không có triển vọng: "Thanh Hòa Uyển tốt biết mấy, ngày nào tớ cũng có thể gặp Trương Cực——"

Trương Cực thấy Trương Trạch Vũ dựa vào cánh tay mình cười cười với mình, anh lại đưa tay véo véo cái má phúng phính của cậu, vẫn khá là mềm mịn.

Tô Tân Hạo lười để tâm đến cậu, muốn hỏi Tại sao Trương Trạch Vũ không trực tiếp nói rõ với Trương Cực luôn đi, muốn hỏi Cậu chỉ ngắm cho no mắt thì có thể hốt được về hay là có thể trường thọ, nhưng Trương Cực ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào Trương Trạch Vũ, trên mặt còn kèm theo nụ cười cưng chiều, y liền thêm ngại không hỏi được.

Một người bằng lòng đánh một kẻ sẵn lòng chịu, thật kỳ cục.

Y lại nhìn Trương Tuấn Hào đang nghiêm túc ăn cơm bên cạnh một cái, hai mắt sáng lấp lánh hỏi hắn: "Tối hôm nay tớ có thể đi cổng Nam với mấy cậu không?"

Trương Tuấn Hào nuốt cơm trong miệng xuống bụng, gật gật đầu, lại bổ sung một câu: "Nhưng tối nay tớ không đi cùng Chu Chí Hâm."

Tô Tân Hạo: "......"

Trương Trạch Vũ không nhìn nổi nữa: "Cậu đi cổng Nam chẳng phải sẽ vòng một đường lớn sao? Trời nóng như vậy."

Trương Cực sau đó cũng phụ họa thêm một câu: "Rảnh quá khùng."

Hay cho đôi phu xướng phu tùy.

(*) cải biên từ câu phu xướng phụ tùy (chồng tung vợ hứng), đây là chồng tung chồng hứng

-

"Này? Chu Chí Hâm." Tô Tân Hạo trở về lớp thấy Chu Chí Hâm đang uống nước, liền gọi một tiếng.

Chu Chí Hâm vội đặt bình nước xuống, miệng vẫn ngậm phồng lên, khóe môi còn bám nước, mềm giọng nói một câu: "Làm sao thế?"

Tô Tân Hạo tìm chủ đề: "Cậu cũng quen Trương Tuấn Hào hả?"

Chu Chí Hâm kỳ quái nhìn y một cái, lại gật gật đầu, xoay bút trong tay vài vòng, cũng đáp một câu: "Cậu ấy sống dưới tầng nhà tớ." 

Tô Tân Hạo ra vẻ như vừa mới biết, sờ sờ mũi, tự thấy hơi gượng gạo, muốn gọi cậu tan học về chung, nhưng y sợ mình chủ động quá sẽ dọa Chu Chí Hâm, hậm hực trở về chỗ ngồi.

Nói không gặp được là giả, đều là học sinh ngoại trú chung một tòa nhà, thời gian vào học tan học cũng không chênh lệch bao nhiêu, sao Trương Tuấn Hào có thể không thấy Chu Chí Hâm được, nhưng hắn không có tính cách hướng ngoại như Trương Trạch Vũ, tùy ý nói vài câu là có thể chọc cười người khác.

Tối nay lúc thấy Chu Chí Hâm đi phía trước, hắn chạy đến vài bước chào hỏi với cậu.

Có điều không biết phải nói gì với Chu Chí Hâm, chỉ đành cùng nói về Tô Tân Hạo.

"Hôm nay Tô Tân Hạo đến tìm cậu rồi à?"

Chu Chí Hâm gật gật đầu, nghi hoặc hỏi hắn: "Cậu với Tô Tân Hạo có chuyện gì muốn nói với tớ sao?"

Trương Tuấn Hào vẫy vẫy tay, nói không có không có, cảm thấy lúc này có hơi giấu đầu hở đuôi, liền ho khan vài tiếng.

"Sao có thể chứ." Trương Tuấn Hào thở ra một hơi, học theo giọng điệu ra vẻ ung dung của Trương Trạch Vũ, "Tớ có chuyện thì chắc chắn sẽ nói với cậu mà."

Trương Tuấn Hào nói xong thì cảm thấy mình vẫn nên làm một Moore vui vẻ thì sẽ thực tế hơn.

Chu Chí Hâm "Ồ" một tiếng, nhất thời cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ đành ngậm miệng cùng đi về phía tòa nhà mình ở.

Cậu lại nghe Trương Tuấn Hào hỏi mình: "Tô Tân Hạo cậu ấy nói gì với cậu rồi hả?"

Chu Chí Hâm lắc lắc đầu, không hiểu rốt cục hôm nay Trương Tuấn Hào và Tô Tân có chuyện gì nữa, nói xong một nửa rồi cố ý nhử cậu hay gì thế.

Trương Trạch Vũ vừa kết thúc tiết tự học buổi tối thì bám lấy Trương Cực bảo anh mua bánh hoa quế cho mình, nói vài lời làm nũng đáng yêu, tim của Trương Cực đập rất nhanh, ma sai quỷ khiến vươn tay xoa xoa đầu cậu.

"Ngoan, không nhõng nhẽo nữa."

Trương Trạch Vũ hứ một tiếng.

"Vậy cậu có mua không hả, tớ đói quá, cậu không mua thì tối mai tớ sẽ về nhà cùng Tô Tân Hạo đó."

Trương Cực chịu thua cậu, nâng khóe môi lên cười, gật gật đầu nói được.

"Cậu thử xem, ngọt lắm."

Trương Trạch Vũ cắn một ngụm, hai mắt dường như sáng ngời dưới ngọn đèn đường, sau đó lại rất hài lòng híp mắt như chú mèo con, đưa bánh hoa quế mà mình vừa cắn một ngụm đến trước mặt Trương Cực.

Trương Cực vô thức há miệng, đợi Trương Trạch Vũ đút bánh hoa quế vào trong miệng mình.

Có lẽ là nhờ hiệu quả mùi vị từ trong miệng của Trương Trạch Vũ, nên Trương Cực cảm thấy bánh hoa quế khá là ngọt.

Anh nghe thấy Trương Trạch Vũ ôm điện thoại hét lớn một tiếng: "Trời đất Trương Tuấn Hào có triển vọng rồi."

Trương Cực khó hiểu, sáp đến nhìn thử.

【Nếu không có gì bất ngờ thì sau này Chu Chí Hâm sẽ cùng chúng ta ăn trưa.】

Trương Cực đá đá viên sỏi dưới chân, buồn bực suy nghĩ, sau này Chu Chí Hâm sẽ cùng ăn trưa thì có liên quan gì đến Trương Trạch Vũ à—— thêm một người có nghĩa là anh lại phải nói ít vài câu với Trương Trạch Vũ rồi.

Anh thấy Trương Trạch Vũ ôm điện thoại gõ chữ mà cũng vui đến vểnh cả tóc lên, niềm vui mà mắt thường cũng thấy được, trong lòng hơi hơi bất mãn.

Nhưng chuyện kiểu này nên nói với Tô Tân Hạo trước không phải sao, tìm Trương Trạch Vũ để làm gì.

Anh lại gắp một miếng bánh hoa quế đang bê trong tay và bỏ vào miệng.

Không ngon gì hết, còn chẳng ngọt bằng miếng Trương Trạch Vũ đút nữa.

Trương Trạch Vũ thấy dáng vẻ không vui của Trương Cực, nhất thời không biết mình lại dây gì vào anh rồi, còn khoái chí nói với anh sau này Chu Chí Hâm sẽ ăn trưa cùng chúng ta.

Ấm nào không mở nhắc ấm đó.

(*) Ấm nào không mở nhắc ấm đó: ám chỉ giữa người với người thì không nên đề cập đến vấn đề riêng tư của nhau, nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói.

Cậu thấy Trương Cực lại không nói gì, tính tìm chủ đề thì thấy hai ông bà lão nhà nào đó cùng ra ngoài tản bộ, sáp đến đó chào hỏi.

Trương Trạch Vũ quan hệ rộng, bên đường có chó mực chạy đến cũng có thể biết do nhà nào nuôi và tên là gì.

Cậu dẻo miệng hỏi chuyện, vài câu đã dỗ cho ông bà lão mát lòng mát dạ.

Trương Cực đứng bên cạnh không chen vào được, lễ phép cười với ông bà, ánh mắt liền chăm chú nhìn vào con người đang nói đông nói tây như đứa trẻ ba tuổi ở trước mặt.

Anh không hiểu cho lắm, sao Trương Trạch Vũ đối xử với tất cả mọi người đều là dáng vẻ lanh lợi, nhưng với anh thì cứ một mực giả ngốc làm nũng.

Anh nhớ lại biểu cảm đáng yêu của Trương Trạch Vũ khi làm nũng với anh lúc tối tan học——Bất kể nói gì, hình như vẫn khá là hữu dụng.

-

Trương Trạch Vũ cảm thấy, lúc ngủ muộn dậy sớm mỗi ngày, lúc ốn nhiều sức lực mới giải được đề bài và cả lúc bạn bè vui đùa với nhau, thời gian dường như đều trôi qua rất nhanh.

Sáng sớm, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ cùng Trương Cực đi vào trường, nhìn thấy từng hàng từng hàng "đậu xanh" lớp 10 mới nhận ra rằng hiện giờ họ đã khai giảng được hai tuần, học sinh mới cũng bắt đầu học quân sự rồi. 

(*) hàng đậu xanh: học sinh mặc đồ quân sự màu xanh xếp hàng

Cậu nhớ lại Trương Cực năm lớp 10 cũng vô cùng hút mắt, chiều cao và nhan sắc vượt trội nên không chú ý đến anh cũng rất khó, khoảng thời gian học quân sự có khá nhiều người thảo luận về anh. Cậu có hơi khó chịu, nhưng cũng chỉ đành mỉm cười nhìn Trương Cực.

Cậu không giấu được tâm tư, dụi dụi mắt cho tỉnh táo rồi cười trêu Trương Cực một câu: "Tớ lại nhớ đến "nhan sắc đỉnh chóp" của lớp 10-3 chúng ta."

(*) nhan sắc đỉnh chóp (颜值天花板): biệt danh của Trương Cực trong fic

Trương Cực nhíu mày, Trương Trạch Vũ nói như thế anh cũng không phản bác được gì, nghe thấy Trương Trạch Vũ lại tiếp tục thổi phồng anh như năm đó: "Còn có gì mà,  Adonis của nhân gian——"

Trương Cực không lên tiếng, nhớ lại hồi đó lúc tan học, mình bị người khác chặn lại tỏ tình nên lơ là Trương Trạch Vũ, khi đó hai người họ đã kỳ quái chiến tranh lạnh tận mấy ngày.

Khóe miệng anh kéo lên, Tiểu Bảo của anh thực sự rất để tâm đến mình.

Trương Trạch Vũ không thích đợt khai giảng mỗi năm, lúc này Trương Cực sẽ phải bận rất nhiều việc, vì cậu không thích tham gia hoạt động nên chủ nhiệm lớp liền giao hết mọi chuyện lên người Trương Cực, đồng thời cũng thấy rất là hợp tình hợp lý.

——Ví dụ lúc hoan nghênh học sinh mới, anh sẽ phát biểu trong nghi lễ kéo cờ với tư cách học sinh đại diện, đây là một trong những lúc cậu ghét nhất, cậu không chịu được ánh nắng buổi sáng của đầu tháng chín, phơi thêm một giây cũng cảm thấy cả người khó chịu.

Hơn nữa bữa sáng hôm nay cậu còn chưa kịp ăn, khi Trương Cực phát biểu, cậu tranh thủ lúc thầy chủ nhiệm đang bàn bạc với chủ nhiệm lớp kế bên, lén lút cắn một miếng bánh mì, có hơi nhụt chí.

Chậc, thật là thu ong hút bướm.

Được thôi, lại phải giúp "nhan sắc đỉnh chóp" của lớp mình tìm lý do rồi.

Lúc Trương Cực về lớp thì nghe thấy Trương Trạch Vũ nói với mình: "Chu Chí Hâm nói trưa nay sẽ ăn cơm cùng Tô Tân Hạo."

Trương Cực sáng tỏ gật gật đầu, nhớ lại trưa hôm qua Tô Tân Hạo thấy biểu cảm "hận sắt không thể rèn thành thép" của anh, hình như đã hiểu ra gì đó.

"Vậy còn Trương Tuấn Hào?" Trương Cực hỏi cậu.

Trương Trạch Vũ mím mím môi, hơi bất mãn cất tiếng: "Cậu cứ nhắc cậu ấy làm gì."

——Chắc do cậu ấy sáng quá đó, Trương Cực nghĩ.

ⓙⓨ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net