Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ⓙⓨ

03.

-

Trương Trạch Vũ hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục trở về chỗ ngồi của mình, giúp Trương Cực tính nửa ngày vẫn chưa tính hết nợ của hôm nay.

Lúc sáng nói anh là Adonis của nhân gian, thế mà anh còn cười nữa, nghi lễ kéo cờ thì không cần nói, chắc chắn đã kéo đến một đống tình địch cho cậu, vừa nãy ở trước mặt cậu mà lại có thể hỏi Trương Tuấn Hào có ra ngoài ăn trưa với họ không.

Cậu từng nói rồi mà, Trương Cực người này thực sự rất quá đáng luôn.

Sao có thể chứ? Cho dù cậu ấy muốn đi, thì tớ cũng không thể nào cho Trương Tuấn Hào đi theo đâu, bộ cậu ấy không tự thấy mình phát sáng à?

Có điều cậu chỉ thầm phốt Trương Cực hai câu, lại quay đầu trừng Trương Cực một cái, chuẩn bị vào học.

Trương Cực bỗng nhiên bị trừng, nhỏ giọng hỏi một câu "Làm sao thế", đây là do cậu nhìn khẩu hình rồi kết luận được.

Cậu ngại nói những chuyện này ra miệng, giả cười với Trương Cực rồi chẳng làm gì nữa.

Tối qua Trương Tuấn Hào biết Tô Tân Hạo và Chu Chí Hâm hẹn riêng ra ngoài ăn cơm, liền nghĩ trưa nay chắc chắn mình sẽ không làm bóng đèn nữa.

Vốn dĩ còn muốn ở trước mặt Chu Chí Hâm, trêu vài câu rằng xem như Tô Tân Hạo đã chịu chủ động rồi, nhưng nghĩ lại cũng chả biết phải khai thông người này kiểu gì, thôi đừng chọc cậu ấy thì tốt hơn.

Trương Trạch Vũ vẫn khá là thích cảm giác đi chơi cùng Chu Chí Hâm, tuy rằng mới quen biết chưa đến một tháng, nhưng cậu cảm thấy hai người họ nói chuyện khá hợp, càng huống hồ đối phương còn là một anh đẹp trai ngốc nghếch.

——Vì thế cậu cực kỳ tán thưởng mắt nhìn người tuyệt vời của Tô Tân Hạo, nhưng đây cũng không phải lí do để mua nhiều kem đậu xanh như thế.

Cậu nhớ lại mình quen biết Trương Cực lâu vậy mà cũng chưa có hành vi gì vượt quy củ, tự nhiên liền thấy khó chịu, nét mặt rầu rĩ dựa đầu vào cánh tay Trương Tuấn Hào rồi ngơ ngác.

"Nghĩ gì thế hả?" Trương Tuấn Hào bị gối hơi khó chịu, co co cánh tay vào trong, vô thức nghiêng người nhìn Trương Cực.

Trương Trạch Vũ mở to mắt nói dối: "Tớ đang nghĩ đến đề toán."

Trương Tuấn Hào nhìn vở bài tập hóa đang mở toang trên mặt bàn của cậu, cảm thấy thật khó hiểu: "Cậu thấy có lỗi với giáo viên hóa không?"

Trương Trạch Vũ phản ứng lại, ngượng ngùng cười vài tiếng, vẫn dựa trên cánh tay của Trương Tuấn Hào, nhưng quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, khả năng nói nhảm chỉ tăng không giảm, mở miệng là có: "Tớ đây là thân ở doanh Tào lòng ở Hán."

(*) câu cuối ý chỉ "đang ở nơi này nhưng lòng lại nghĩ về thứ khác"; trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, nhân vật Quan Vũ được Tào Tháo giữ lại trong doanh trại nhưng dù vậy, trong lòng Quan Vũ luôn nghĩ về Lưu Bị ở nước Hán (trích dẫn có sai sót thì cmt mình sửa nha)

Hắn đẩy Trương Trạch Vũ một cái, người đó cuối cùng cũng ngồi thẳng lại, nghi hoặc nhìn hắn.

"Thân ở doanh Tào lòng ở Hán, vậy cậu đi tìm Trương Cực đi." Hắn nói.

Trương Trạch Vũ bị nhìn thấu tâm tư cũng không cảm thấy bối rối, mà còn bật lại hắn: "Cậu muốn chết à, cậu sợ Trương Cực không biết tớ thích cậu ấy phải không."

"......" Trương Tuấn Hào hiếm khi trầm mặc không nói chuyện, tuy rằng hắn không biết Trương Cực nghĩ gì, nhưng hắn cảm thấy cũng chả khác với những gì Trương Trạch Vũ nói cho lắm.

-

Chu Chí Hâm chọc chọc cơm trong bát, giương mắt nhìn Tô Tân Hạo, sau khi bị người đó bắt gặp mình đang ngẩng đầu nhìn trộm, ngược lại có hơi ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm.

Cậu nhớ lại hai tuần trước, vẫn là nhớ nhung lúc cả năm người đều ở đây, ít nhất sẽ không gượng gạo giống hai người họ bây giờ, chẳng nói câu nào, cậu nghĩ rằng vẫn phải nói gì đó.

Cậu nuốt cơm trong miệng xuống bụng, không nhẫn tâm phá vỡ sự trầm mặc lúc này, hỏi Tô Tân Hạo: "Làm sao vậy, đột nhiên gọi tớ ra đây ăn cơm là có chuyện gì sao?"

Tô Tân Hạo cười đến hai mắt cong veo: "Tớ muốn ăn riêng một bữa với cậu không được sao?"

Chu Chí Hâm xém chút mắc nghẹn, đỏ mặt "ồ" một tiếng, tim đập thình thịch, đập nhanh đến quá đáng.

"Vậy sao cậu không gọi Trương Cực cùng ra đây?" Cậu tiếp tục hỏi.

"......" Tô Tân Hạo bị sự thẳng thắng của cậu hỏi đến cứng họng, muốn nói với cậu rằng bản chất của hai chuyện 'gọi cậu ra đây' và 'gọi Trương Cực ra' thì sao mà giống nhau được, "Chuyện này liên quan gì đến Trương Cực?"

Nếu ngày nào đó y thật sự lâm vào cảnh đi ăn cơm cùng Trương Cực, khả năng cao cũng là vì tương tư thôi.

Y vốn tưởng Chu Chí Hâm ít nhiều cũng hiểu một chút sự chủ động của mình, nhưng bây giờ xem ra hình như trước giờ thẳng thắng như thế đều uổng phí rồi.

Y ngốc nghếch cười cười với Chu Chí Hâm, chớp chớp mắt cố gắng nghĩ xem giải thích kiểu gì, buộc miệng lại nói thành: "Có lẽ... cậu không giống bọn họ."

Có gì mà không giống đâu, mọi người ai cũng rất đẹp trai mà, đều có hai con mắt một cái mũi một cái miệng, trong lòng Tô Tân Hạo muốn tát sự chủ động kỳ quái lúc nãy của mình một bạt tai.

Chu Chí Hâm thấy Tô Tân Hạo nở nụ cười, cậu cũng theo đó mà cong môi.

Trời đất ơi, sao lại có người đẹp trai đến thế!? Gương mặt này đôi mắt này cái mũi này cái miệng này mái tóc này, trước khi sinh ra đã được Nữ Oa Nương Nương đắp vàng lên phải không? Tô Tân Hạo nghĩ thầm.

"Cậu muốn uống trà sữa không?" Tô Tân Hạo ăn xong thì hỏi cậu.

Chu Chí Hâm lắc lắc đầu, muốn nói rằng chỉ đơn giản là cùng y ăn bữa cơm thôi mà, không cần khách sáo quá đâu.

Nhưng buổi chiều khi Tô Tân Hạo về lớp vẫn là mời cậu một chai nước.

"Cậu thích vị bưởi sao?" Tô Tân Hạo hỏi cậu.

Chu Chí Hâm gật gật đầu, uống một ngụm rồi bặm bặm môi, sau đó cảm thấy không ổn cho lắm, nói: "Đều thích hết, có điều thích vị bưởi nhất."

Tô Tân Hạo sáng tỏ gật gật đầu, nhớ lại chuyện mấy hôm trước lấy danh nghĩa mua cho Chu Chí Hâm mà mời rất nhiều người ăn kem đậu xanh, hơi ngượng ngùng chớp đôi mắt lấp lánh hỏi y: "Vậy cậu thích ăn kem đậu xanh hôm bữa không?"

Chu Chí Hâm rất nhanh đã trả lời: "Thích chứ."

-

Trương Cực cảm thấy gần đây mình càng ngày càng thích ăn giấm rồi, dù vẫn chưa xác nhận quan hệ với Trương Trạch Vũ, nhưng khi thấy Trương Trạch Vũ lôi kéo ôm ấp với người khác mà không giữ khoảng cách, trong lòng cũng vô thức phiền muộn theo.

Anh thấy bây giờ Trương Trạch Vũ ôm điện thoại mà không nhìn đường, chả biết đang nói chuyện với ai nữa, trên mặt còn kèm theo ý cười, anh đoán đối phương không phải Tô Tân Hạo thì là Trương Tuấn Hào, nghĩ đến đây trong lòng liền thấy khó chịu.

"Cẩn thận chút." Anh kéo Trương Trạch Vũ lại, nhảy đèn đỏ rồi mà cứ đi thẳng về trước, giọng điệu hơi sốt ruột.

Trương Trạch Vũ tông vào người anh, chóp mũi chạm vào mặt Trương Cực, tựa vào hơi gần nhau, cậu đau đến kêu lên, nhét điện thoại vào túi quần, xoa xoa mũi mình.

Gần quá đấy.

Lúc đụng vào nhau lông mi của cậu còn quét lên má Trương Cực, còn có hô hấp nóng hổi quá mức, cậu cảm thấy nhiệt độ còn cao hơn nhiều so với nắng gắt cuối thu trong hai ngày gần đây.

"Đau lắm đó!" Cậu giận dữ giẫm chân, không phục trừng Trương Cực một cái, "Cậu muốn làm gì thế!"

Trương Cực không biết nói gì, mềm giọng như đang dỗ con nít, kiên nhẫn nói với cậu: "Tớ chỉ đang nhắc nhở cậu thôi."

Trương Trạch Vũ vẫn giận dỗi "ồ" một tiếng, không quá hài lòng: "Vậy lần sau cậu nhẹ một chút có được không...."

Trương Cực nâng tay lên, đầu ngón cái xoa xoa sống mũi của cậu, có hơi nhột, Trương Trạch Vũ vô thức lùi về sau một bước.

Còn chưa kịp tiến hành động tác tiếp theo, Trương Cực lại cúi đầu, nhẹ nhàng thổi thổi lên mặt cậu: "Thổi này, được rồi, không đau nữa."

Giọng nói hay quá đi mất.

Đây là suy nghĩ đầu tiên vụt qua trong lòng Trương Trạch Vũ.

Cậu giương mắt thấy mái tóc vì mồ hôi mà ẩm ướt bám trên trán của Trương Cực, đôi mắt hạnh đang nhìn cậu hình như còn sáng ngời nữa.

Trương Trạch Vũ bị anh ghẹo đến mặt mũi đỏ ửng, đáng ghét, Trương Cực người này sao bây giờ giỏi thả thính thế hả!

Cậu gấp gáp suy nghĩ, trong lòng vô thức cho rằng nguyên nhân của vấn đề kiểu này là do mấy chiêu mà Tô Tân Hạo dùng để theo đuổi Chu Chí Hâm.

Xem ra sau này cậu phải giấu Trương Cực kỹ hơn rồi, né mấy đứa kia xa một chút.

Trương Cực nhìn gương mặt đỏ ửng của Trương Trạch Vũ, cười cười, lại quan tâm hỏi cậu: "Còn đau không?"

Trương Trạch Vũ không nói chuyện, chỉ lắc lắc đầu như cái trống lắc tay, nhìn về trước thấy đếm ngược giờ 321 đã trôi qua, đèn đỏ nhảy sang đèn xanh, cậu kéo lấy cánh tay của Trương Cực.

"Mau qua đường thôi! Trời hè sắp nóng chết người rồi có biết không." Trương Trạch Vũ bực bội nhỏ giọng càm ràm.

Trương Cực bị cậu kéo đi, đợi Trương Trạch Vũ buông tay mới đổi vị trí với cậu, để Trương Trạch Vũ đi bên trong, đề phòng bị đụng phải.

"Cậu lại muốn làm gì?"

"Cậu đi bên trong." Trương Cực giải thích với cậu.

-

Trương Tuấn Hào lúc chiều mang cho họ hai hộp kem đậu xanh đặt lên mặt bàn.

Trên bàn Trương Trạch Vũ là vị đào trắng, vỏ hộp hồng hồng còn có giọt nước nhỏ xuống mặt bàn, cầm lên thì một vòng giọt nước trên bàn càng thêm rõ rệt.

Khi cậu quay lại lớp, vô cùng ngạc nhiên nhìn Trương Tuấn Hào một cái.

Trương Tuấn Hào chỉnh huy hiệu trước ngực, thấy dáng vẻ này của Trương Trạch Vũ thì hơi cạn lời, vẫn là giải thích: "Tớ cho Chu Chí Hâm Tô Tân Hạo bọn họ rồi, cậu không cần cảm động quá."

Chuyện gì thế, Trương Trạch Vũ thấy ánh mắt của hắn càng bất ổn rồi.

"Cậu yên tâm, phần của Trương Cực cũng đưa rồi."

Cậu quay đầu phát hiện trên bàn Trương Cực có một hộp tròn màu xanh lam nho nhỏ, cậu đoán là vị khác, có lẽ là vị Vani, lát nữa cậu phải qua đó ăn ké một ngụm của Trương Cực thử xem.

Trương Trạch Vũ ăn một ngụm, vị đào trắng mát lạnh tràn ra khoang miệng.

"Cậu một cái tớ một cái, mát lòng mát dạ vì Hào ca!"

Giọng nói của cậu có hơi lớn, nhất thời khá nhiều người trong lớp đều tập trung nhìn về bọn họ.

Trương Cực ngồi không xa phía sau nghe thế, bàn tay đang cầm bút đột ngột ngưng lại.

👉Tiểu kịch trường: Vì sao Trương Cực chỉ có thể ăn giấm vào buổi trưa?

ⓙⓨ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net