Phần 1. Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHẦN 1

Người làm vườn Mexico

CHƯƠNG 2

CÔ DÂU BỊ SÁT HẠI

Jack Hardwick là một gã đổ đốn, cục mịch, hay hoài nghi với đôi mắt đẫm nước, kẻ luôn uống quá chén và nhìn hầu hết mọi sự trên đời như thể một trò đùa chúa chát. Hắn được hiếm người nhiệt tình chào đón và không sẵn lòng cổ vũ sự thật. Gurney chắc mẩm rằng nếu tất cả những động cơ đáng nghi của Hardwick đều bị tước đi thì hắn ta sẽ chẳng còn bất kì động cơ nào khác cả.

Nhưng Gurney cũng đánh giá hắn ta là một trong những thám tử thông minh và sáng suốt nhất mà anh từng cộng tác cùng. Nên khi anh áp điện thoại lên tai và nghe thấy chất giọng như giấy nhám không thể lẫn vào đâu được đó, nhiều cảm xúc phức tạp lan tỏa trong anh.

"Nhóc Davey!"

Gurney chau mày. Anh không phải cái kiểu đàn ông "nhóc Davey", không bao giờ, và anh cho đó lí do chính xác nhất để Hardwick chọn gọi anh với cái biệt danh đặc biệt đó.

"Tôi có thể làm gì cho anh, Jack?"

Cái điệu cười hô hố của gã đàn ông trở nên phiền phức và kém phù hợp hơn bao giờ hết. "Kể từ lúc chúng mình làm cái vụ của thằng Mellery, anh từng đùa về việc ngủ dậy từ lúc gà gáy ấy. Tôi vừa chợt nhớ ra nên gọi để xem có đúng là thế thật không ấy mà."

Luôn có một mớ những câu đùa cợt mà người ta phải chịu đựng trước khi Hardwick rủ lòng thương để mà nói vào vấn đề thực sự.

"Anh muốn gì hả Jack?"

"Anh có thực sự có một lũ gà sống nhăn, chạy nhông nhông cục ta cục tác rồi ị đầy ra ở cái trang trại đấy không, hay "dậy từ lúc gà gáy" chỉ là một cách nói dân gian thôi thế?"

"Anh muốn gì, Jack?"

"Vì cái quái gì mà tôi lại phải muốn cái gì đấy, hở? Một thằng bạn cũ không thể gọi cho thằng bạn cũ khác chỉ vì lâu rồi không gặp nhau à?"

"Xê cái của khỉ "bạn cũ" của anh đi, Jack, và nói cho tôi biết vì sao anh gọi tới."

Lại điệu cười hô hố. "Lạnh lùng quá đấy, Gurney, quá lạnh lùng."

"Nghe này. Tôi còn chưa được uống ly cà phê thứ hai. Anh không nói đến việc chính trong năm giây nữa, tôi sẽ cúp máy. Năm... bốn... ba... hai... một..."

"Một cô dâu trẻ bị sát hại trong chính đám cưới của cô ta. Tôi cho là anh sẽ thấy hứng thú."

"Sao tôi lại thấy hứng thú với chuyện đó được?"

"Khỉ gió, làm sao mà một thám tử kì cựu chuyên về các vụ giết người lại không hứng thú được? Tôi đã nói là cô ta bị "hành hung" à? Tôi nên nói là "bị chém" mới đúng. Hung khí là một con dao rựa."

"Thám tử kì cựu đã nghỉ hưu."

Một tràng cười hô hố kéo dài.

"Không đùa đâu, Jack. Tôi nghỉ hưu thật rồi."

"Nghỉ như cái lúc mà anh nhảy vào phá cái vụ Mellery ấy hả?"

"Đó là một đường rẽ nhất thời."

"Có thật thế không?"

"Nghe này, Jack..." Gurney mất dần sự kiên nhẫn.

"Thôi được rồi. Anh đang nghỉ hưu. Tôi hiểu. Giờ thì cho tôi hai phút để giải thích tình hình vụ này nhé."

"Jack, ôi vì Chúa lòng thành..."

"Hai phút phiền phức thôi mà. Hai. Anh bận massage mấy cái quả bóng golf hưu khỉ gió đến nỗi không chừa ra cho thằng đồng sự cũ của anh hai phút được chắc?"

Hình ảnh đó kéo theo một cái giật nhẹ trên mí mắt của Gurney. "Chúng ta chưa bao giờ là đồng sự cả."

"Làm thế quái nào mà anh có thể nói thế được nhỉ?"

"Chúng ta bắt cặp để giải quyết một vài vụ án cùng nhau. Chúng ta không phải là đồng sự."

Nếu anh cần phải hoàn toàn thành thật về điều đó, Gurney có thể sẽ phải thừa nhận rằng anh và Hardwick đã từng có, theo một cách nào đó, một mối quan hệ đặc biệt. Mười năm trước, khi đang làm việc với những phạm vi quyền hạn cách nhau hàng trăm dặm liên quan đến những khía cạnh khác nhau của cùng một vụ giết người, hai người đã độc lập tìm ra hai nửa cơ thể bị chặt đứt của nạn nhân. Phát hiện đầy duyên phận kiểu đó trong nghề thám tử có thể tạo nên, dù kì quặc, một liên kết rất chặt chẽ.

Hardwick hạ thấp giọng xuống như một bản ghi âm chân thành thống thiết: "Thế tôi có hai phút hay là không đây?"

Gurney đành bỏ cuộc: "Nói đi."

Hardwick lập tức lấy lại phần tính cách của một người-chào-hàng-ở -lễ-hội-bị-ung-thư-phổi theo phong cách diễn giả. " Anh hẳn nhiên là một người bận rộn, vậy nên hãy để tôi đi thẳng vào vấn đề nhé. Tôi đang định cho anh một ân huệ lớn đây." Hắn dừng lại. "An vẫn nghe đấy chứ?"

"Nói nhanh hơn đi."

"Thằng khỉ vô ơn! Thôi được rồi, tôi có cái này cho anh đây. Một vụ giết người giật gân xảy ra bốn tháng trước. Một đứa con gái nhà giàu hư hỏng cưới một tên bác sĩ tâm thần nóng bỏng nổi đình nổi đám. Một giờ sau, ngay chỗ quầy tiếp tân của lễ cưới được tổ chức tại dinh thự xa hoa của tay chuyên gia, gã làm vườn của anh ta bỗng hóa điên chém đầu cô dâu bằng một con dao rựa rồi bỏ chạy."

Anh có một vài kí ức mờ nhạt về việc nhìn thấy vài tiêu đề tin vắn vào khoảng thời gian đó có thể liên quan đến vụ việc này: TỪ HẠNH PHÚC TRỌN VẸN ĐẾN BỂ MÁU (Bliss to the Bloodbath) và TÂN NƯƠNG BỊ TRẢM (New bride butchered). Anh chờ Hardwick nói tiếp. Nhưng thay vào đó hắn ta lại xả một tràng ho gớm đến nỗi Gurney phải đưa chiếc điện thoại ra xa khỏi tai anh.

Rốt cuộc Hardwick lại hỏi, "Anh còn nghe không đấy?"

"Còn."

"Im như xác chết ấy. Anh nên tạo ra ít nhất cái tiếng bíp be bé mỗi 10 giây, để người ta còn biết là anh vẫn sống."

"Jack, rốt cuộc thì vì cái quái gì mà anh phải gọi cho tôi?"

"Tôi đang mời anh tham gia vào vụ này."

"Tôi không còn là cảnh sát nữa. Anh đang nói điều vô nghĩa đấy."

"Có thể là thính lực của anh đang kém đi cùng với tuổi già đấy. Anh là cái quái gì cơ, 48 hay 88? Nghe cho rõ đây. Đây là mới miếng ngon của vụ này cơ. Con gái của một trong những bác sĩ giải phẫu thần kinh giỏi nhất thế giới cưới một bác sĩ tâm thần nóng bỏng gây tranh cãi, một bác sĩ tâm thần được xuất hiện trong Oprah show, vì Chúa. Một giờ sau, giữa 200 vị khách, cô dâu bước vào trong túp lều của người làm vườn. Cô ta đã uống vài ly, muốn người làm vườn cùng tham dự tiệc cưới. Khi cô ta không quay trở ra, anh chồng mới cưới bảo ai đó đi tìm cô, nhưng cửa túp lều đã bị khóa và cô gái cũng không đáp lời. Sau đó thì anh chồng, quý ngài Scott Ashton nổi tiếng, tới và đập cửa và gọi tên cô ta. Không một lời đáp. Anh ta lấy chìa khóa, mở cửa, và thấy cô ngồi đó trong bộ váy cưới, với cái đầu đã lìa khỏi cổ - cửa sổ phía sau lều đang mở, gã làm vườn mất tăm. Chỉ một lát sau, tất cả cảnh sát trên toàn hạt đều vào cuộc. Trong trường hợp anh vẫn chưa hiểu rõ, đây toàn là những nhân vật cực kì quan trọng đấy. Vụ án được đưa đến văn phòng của bọn tôi ở BCI*, chủ yếu là đến phòng tôi. Khởi điểm rất đơn giản - tìm gã làm vườn loạn trí. Nhưng rồi mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp hơn. Hắn không phải gã làm vườn thông thường như anh thấy. Quý ngài Scott Ashton nổi tiếng gần như là đã chăm lo cho hắn. Hector Flores - tên thằng làm vườn - là một dân lao động Mexico không đăng kí giấy tờ. Ashton thuê hắn ta, sớm nhận ra rằng hắn là một kẻ thông minh, cực kì thông minh, nên Ashton bắt đầu kiểm tra hắn, thúc đẩy hắn, dạy dỗ hắn. Sau một khoảng thời gian tầm 2 đến 3 năm, Hector trở thành như thể là đồ đệ của bác sĩ chứ không chỉ thằng dọn lá. Gã gần như trở thành một thành viên của gia đình. Với tư cách mới đó, dường như hắn ta thậm chí còn ngoại tình với vợ của một trong các hàng xóm của Ashton. Một nhân vật thú vị, ngài Flores. Sau vụ giết người, hắn biến mất, cùng với mụ vợ của người hàng xóm. Dấu vết chắc chắn cuối cùng của gã Hector là con dao rựa đẫm máu mà hắn để lại cách đó 150 thước trong khu rừng."

*BCI: Bureau of Criminal Investigation/ Cục Điều tra Liên bang Hoa Kỳ

"Vậy vụ này đến đâu rồi?"

"Ngay ở chỗ đấy."

"Ý anh là sao?"

"Ngài đội trưởng tuyệt vời của tôi có quan điểm chắc chắn về vụ này - chắc anh nhớ Rod Rodriguez?"

Gurney nhớ lại người đàn ông đó với với một cái rùng mình. Mười tháng trước - sáu tháng trước thời điểm của vụ giết người mà Hardwick mới mô tả - Gurney đã bị lôi kéo một cách nửa chính thức vào một vụ điều tra kiểm soát bởi của một đơn vị thuộc Cục cảnh sát điều tra hình sự do Rodriguez cứng nhắc và tham vọng đứng đầu.

"Quan điểm của ông ta là chúng tôi nên thẩm vấn tất cả người Mexico trong vòng 20 dặm xung quanh án mạng và hăm dọa họ với đủ thứ khủng khiếp cho đến khi một trong số họ dẫn bọn tôi đến chỗ Hector Flores, và nó đã không hiệu quả, chúng tôi nên mở rộng bán kính ra đến 50 dặm. Đó là chỗ là mà ông ta muốn có được tất cả các nguồn tin - một trăm phần trăm."

"Anh không đồng tình với việc đó à?"

"Còn đầy những con đường khác đáng để khai thác. Có thể Hector không thực sự như hắn thể hiện ra. Tất cả chuyện này đều tạo thứ thứ cảm giác kì quặc đó."

"Thế chuyện gì đã xảy ra?"

"Tôi đã bảo Rodriguez là ông ta hoàn toàn là một cứt."

"Thật đấy hả?" Lần đầu tiên, Gurney cười.

"Ờ, thật. Nên tôi bị đá ra khỏi vụ án luôn. Và nó được đưa cho Blatt."

"Blatt!?" Cái tên có vị như một miệng đầy đồ ăn đã thiu. Anh nhớ về điều tra viên Arlo Blatt như là vị thám tử của BCI duy nhất đáng ghét hơn cả Rodriguez. Blatt mang trên mình cái loại thái độ mà giáo sư đại học ưa thích ngày xưa của Gurney đã miêu tả như một kẻ "được trang bị bằng sự ngu dốt và sẵn sàng ra trận."

Hardwick tiếp tục. "Thì Blatt đã làm chính xác những gì Rodriguez bảo hắn làm, và chẳng đi đến đâu cả. Bốn tháng đã trôi qua, và lúc này chúng ta còn biết được ít hơn cả ngày đầu. Nhưng tôi tin rằng anh đang tự hỏi, tất cả chuyện này thì làm ăn gì với Dave Gurney?"

"Câu hỏi đã lướt qua đầu tôi."

"Mẹ của cô dâu không hài lòng. Bà ta nghi ngờ việc điều tra đã không được làm đến nơi đến chốn. Bà ta không tin tưởng Rodriguez, bà nghĩ rằng Blatt là một thằng đần. Nhưng bà ta nghĩ anh là một thiên tài."

"Bà ấy nghĩ gì cơ?"

"Bà ấy đến chỗ tôi tuần trước - đúng 4 tháng kể từ ngày xảy ra án mạng, đặt vấn đề liệu tôi có thể quay trở lại với vụ án hay không, nếu tôi không thể, thì liệu tôi có thể làm việc đó mà không để ai biết hay không. Tôi bảo bà rằng việc đó sẽ không phải một cách tiếp cận thực tế, tay tôi đang vị trói chặt, và tôi vốn đã bước trên băng mỏng trước Cục rồi - tuy nhiên, tôi ngẫu nhiên lại có được cách liên hệ cá nhân với vị thám tử được khen thưởng nhiều nhất từng có trong lịch sử NYPD, mới nghỉ hưu, vẫn còn hừng hực sức lực và nhiệt huyết, người mà không thể vui vẻ hơn để cung cấp cho bà một cách tiếp cận khác hẳn cách của Rodriguez và Blatt. Để thêm phần long trọng, tôi đã vô tình có một bản sao của cái mẩu tin dễ thương viết về anh trên Tạp chí New York lúc phá vụ của thằng Santa "Ác Quỷ". Họ gọi anh là gì nhỉ - Siêu cảnh sát? Bà ấy hết sức ấn tượng."

Gurney nhăn mặt. Vô số cách đáp lời xung đột nhau trong đầu anh, từng cái từng cái cứ thay nhau hạ đọ ván những cái khác.

Hardwick như thể được cổ vũ bởi sự im lặng của anh. "Bà ấy mong gặp mặt anh. Ô, tôi đã nói chưa nhỉ? Bà đẹp muốn chết, gần bốn mươi rồi trông như chỉ khoảng ba mươi hai thôi ấy. Và bà ấy nói là chuyện tiền nong không cần lo lắng. Anh có thể thoải mái ra giá. Nghiêm túc đấy - 200 đô la một giờ cũng không thành vấn đề. Anh cũng không phải người làm việc vì những thứ tầm thường như tiền mà."

"Nói về động cơ đi, anh được gì từ vụ này?"

Cố gắng của Hardwick để tỏ ra vô can lại thành ra nghe như khôi hài. "Nhìn thấy công lý được thực thi chăng? Giúp đỡ một gia đình đang phải sống như địa ngục? Ý tôi là, mất đi một đứa con có thể là điều khủng khiếp nhất trên đời, phải không?"

Gurney cứng đờ. Sự gợi nhắc đến việc mất đi một đứa con vẫn còn cái quyền năng tạo nên một cơn chấn động nhẹ lên trái tim anh. Đã hơn mười lăm năm kể từ Danny, lúc ấy mới gần bốn tuổi, đã bước xuống đường lúc mà Gurney không để ý, nhưng nỗi đau thương mất mát, anh biết được, chẳng phải là một trải nghiệm mà bạn trải qua nó một lần duy nhất và rồi bạn sẽ "vượt qua" (giống như cái khẩu hiệu ngu xuẩn phổ biến vẫn thường nói "đã vượt qua"). Sự thật là, nó sẽ ập lên bạn như những đợt sóng cứ nối tiếp nhau - những đợt sóng chỉ bị chia cắt bởi những giai đoạn chết lặng, những giai đoạn của lãng quên và cả những giai đoạn của đời sống thường nhật.

"Anh vẫn còn đó chứ?"

Gurney lầm bầm.

Hardwick tiếp tục. "Tôi muốn làm những gì tôi có thể cho những người này. Với lại- "

"Với lại," Gurney cắt ngang, nói nhanh, buộc cảm xúc yếu đuối của mình nhường chỗ, "nếu tôi tham gia vào, mà tôi chẳng việc gì phải làm thế cả, điều đó sẽ có thể khiến Rodriguez điên lên, phải không? Và nếu mà tôi còn tìm ra cái gì đó, cái gì đó mới, cái gì đó quan trọng, nó có thể khiến ông ta và Blatt trông thực sự tệ, phải không? Đó có khi nào mới là những lí do hoàn hảo để anh làm việc này không?"

Hardwick lại hắng giọng một lần nữa. "Đó là một cách nhìn nhận khốn kiếp về chuyện này đấy. Thực tế là chúng ta có một bà mẹ bị mất con ở đây, người không hề cảm thấy hài lòng với công việc điều tra của phía cảnh sát - và tôi hoàn toàn thấu hiểu được, kể từ khi thằng cha Arlo Blatt kém tắm và đội của nó kích động từng người Mexico trong cả hạt này và chả tìm ra được cái gì hơn một cái bánh taco. Bà ấy tha thiết cần một thám tử thực sự. Nên tôi đang đẻ cái quả trứng vàng này vào ổ của anh đấy."

"Tuyệt đấy, Jack, nhưng tôi không còn trong ngành thanh tra nữa."

"Vì tình thương của Chúa, Davey, nói chuyện với bà ấy đi. Đó là tất cả những gì tôi nhờ anh làm. Chỉ nói chuyện với bà ấy. Bà ấy cô đơn, dễ bị tổn thương, xinh đẹp, với cả đống tiền để đốt. Và tận sâu thẳm, nhóc Davey, có gì hoang dại đâu đó sâu thẳm bên trong người phụ nữ này. Tôi đảm bảo đấy.

"Jack, điều cuối cùng mà tôi cần lúc này -".

"Rồi, rồi, rồi, anh đã kết hôn trong hạnh phúc, yêu đương nồng thắm với vợ anh, vân vân vân. Được rồi. Ổn thôi. Và có thể anh không để tâm đến cơ hội để cuối cùng cũng đươc lật mặt một cách toàn diện Rod Rodriguez cái bản chất thật tận cùng của lão là một thằng khốn nạn. Được thôi. Nhưng vụ này phức tạp đấy." Hắn ta đặt những ý nghĩa sâu xa vào câu từ, làm cho nó nghe như thể là quý giá nhất trong mọi tính chất. "Nó có nhiều tầng lớp, Davey. Nó là một củ hành tây khốn kiếp đấy."

"Nên là?"

"Anh là cái dao bóc hành tây bẩm sinh - và cũng là cái xịn nhất từ trước đến giờ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net