Phần 1. Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHẦN 1

Người làm vườn Mexico

CHƯƠNG 3

NHỮNG QUỸ ĐẠO HÌNH ELIP

Khi Gurney cuối cùng cũng nhận ra Madeleine ở chỗ cửa phòng làm việc, anh không chắc cô đã đứng đó bao lâu rồi, và cũng chẳng rõ chính anh đã đứng bao lâu bên ô cửa sổ phòng làm việc trông ra cánh đồng phía sau chạy về phía dãy đồi phủ đầy cây sau ngôi nhà. Để cứu lấy cuộc đời mình, anh đã không thể miêu tả cảnh nền thường thấy của cánh đồng cúc hoàng anh vàng rực, thảm cỏ nâu cháy và cúc tây dại xanh biển mà anh đang nhìn chăm chú, nhưng anh lại có thể gần như nhắc lại từng lời mà Hardwick đã nói qua điện thoại.

"Sao rồi?" nói Madelein.

"Sao gì cơ?" anh lặp lại, như thể anh chưa hiểu câu hỏi của cô.

Cô nở nụ cười mất kiên nhẫn.

"Đó là Jack Hardwick." Anh đã định hỏi xem liệu cô có nhớ Jack Hardwick, đội trưởng đội điều tra trong vụ Mellery là ai không, nhưng ánh nhìn trong đôi mắt cô cho anh biết rằng câu hỏi là không cần thiết. Đó là ánh nhìn mà cô vẫn thường mang mỗi khi một cái tên được nhắc đến có liên quan đến một chuỗi những vụ giết người khủng khiếp.

Cô nhìn anh nhằm nhằm, chờ đợi, không chớp mắt lấy một lần.

"Anh ta cần lời khuyên của anh."

Cô vẫn chờ đợi.

"Anh ta mong anh nói chuyện với mẹ của cô gái đã bị giết. Cô ấy bị sát hại vào đúng ngày cưới của cô." Anh định nói về việc cô gái đã bị giết thế nào, mô tả những chi tiết kỳ lạ, nhưng chợt nhận ra rằng đó có thể sẽ là một sai lầm.

Madeleine gật đầu khẽ đến mức gần như không thể nhìn thấy.

"Em ổn chứ?" anh hỏi.

"Em đang tự hỏi là nó sẽ mất bao lâu."

"Bao lâu...?"

"Để cho anh, có thể tìm ra một... tình huống khác cần đến sự chú ý của anh."

"Tất cả những gì anh làm sẽ chỉ là nói chuyện với bà ấy."

"Phải rồi. Sau đó, sau một cuộc nói chuyện thân mật dài dòng, anh sẽ đi đến kết luận là chẳng có gì đặc biệt thú vị về một người phụ nữ bị giết trong ngày cưới của cô ta, rồi anh sẽ ngáp dài và bỏ đi. Có phải đó là cách anh nghĩ về chuyện này không?"

Giọng anh nghẹn đi theo phản xạ. "Anh chưa biết đủ nhiều để có thể nghĩ về nó theo cách đặc biệt nào cả."

Cô trao cho anh nụ cười hoài nghi đã được cấp bằng sáng chế. "Em phải đi đây," cô nói. Thế rồi, như thể nhận ra câu hỏi trong mắt anh, cô thêm vào, "Phòng khám, nhớ chứ? Gặp lại anh ở đây tối nay." Và cô đi mất.

Lúc đầu anh chỉ đứng nhìn trân trối vào ô cửa trống không. Rồi anh nghĩ rằng anh nên đuổi theo cô, anh đã cất bước đi, nhưng chỉ được đến nửa căn bếp, anh dừng lại, và tự hỏi anh sẽ nói gì đây, không có ý tưởng nào cả, rồi anh lại nghĩ dù sao thì vẫn nên đuổi theo cô, ra đến cửa hông đi ra vườn. Nhưng đến khi mà anh đi ra được đến trước cửa ngôi nhà, thì xe của cô đã tới được nửa con đường chia đôi cánh đồng phía dưới dẫn xuống khu đất trồng trọt gồ ghề. Anh tự hỏi liệu cô có nhìn thấy anh qua kính chiếu hậu không, tự hỏi rằng liệu điều đó có tạo ra sự khác biệt rằng anh đã thực sự đuổi theo cô hay không.

Trong nhiều tháng gần đây anh đã tưởng rằng mọi việc đang diễn ra tương đối tốt đẹp. Cảm xúc trần trụi vào lúc cuối của cơn ác mộng Mellery đã dần phát triển thành một trạng thái bình yên không hoàn hảo. Anh và Madeleine cứ trượt dần, một cách trơn tru, từ từ, gần như vô ý thức vào trong những khuôn mẫu hành vi yêu thương hoặc ít nhất là bao dung, tựa như những quỹ đạo elip. Trong khi anh tiếp tục thi thoảng mang những bài giảng đến học viện cảnh sát, cô nhận một vị trí bán thời gian ở phòng khám tâm lý địa phương, nhập liệu và đánh giá. Đó là một một công việc mà những kĩ năng và kinh nghiệm làm Nhân viên y tế xã hội được cấp phép* (Licensed clinical social worker) của cô là hoàn toàn thừa sức, nhưng dường như có đem lại một cảm giác cân bằng cho cuộc hôn nhân của họ, một cách để giảm bớt áp lực từ những kì vọng không thực tế về nhau. Hay đó chỉ là một mộng tưởng?

Mộng tưởng. Thứ thuốc giảm đau mà ai cũng dùng.

Anh đứng giữa lớp cỏ bện, khô héo và nhìn theo xe cô biến mất sau kho thóc vào con đường hẹp dưới thị trấn. Bàn chân lạnh ngắt. Anh nhìn xuống và nhận ra rằng anh đã ra ngoài chỉ với tất không, và giờ chúng đang ngấm đẫm lớp sương buổi sớm. Khi mà anh định quay người đi lại vào trong nhà, một chuyển động ở chỗ kho thóc thu hút ánh mắt anh.

Một con sói đồng cỏ đơn độc hiện ra từ trong khu rừng và đang băng ngang qua khu đất quang giữa kho thóc và cái ao. Nửa đường, con vật dừng lại, quay đầu nó về phía Gurney, và nghiên cứu anh trong khoảng 10 giây. Đó là một cái nhìn sắc bén, Gurney nghĩ. Một cái nhìn đầy toan tính thuần túy và vô cảm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net