Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ngồi lâu rồi chân cứ tê

Dịch: Duật Lam


Mộc Vũ ngồi trên sofa cạnh cửa sổ tầng hai, nhìn ra cơn mưa lớn ào ào trên đường, đã nửa đêm rồi, cậu không mở đèn, nghe tiếng mưa tí tách thật lâu thật lâu, lâu đến khi chiếc điện thoại đặt trên bàn vang lên, cậu mới đột ngột quay đầu cầm điện thoại nhìn giống như hồn vừa tìm về lại vậy.

Không phải là cuộc điện thoại mà cậu chờ mong.

Nhưng điện thoại liên tục kêu làm người ta thấy phiền, Mộc Vũ ấn nút nghe.

"7 giờ ngày mai có hoạt động, 6 giờ tôi đến nhà cậu đón cậu."

Giọng Chung Khánh phát ra từ đầu bên kia, cho dù anh ta có gắng sức đè cho giọng nói bình thường, Mộc Vũ vẫn có thể nghe ra được chút không kiên nhẫn.

"Không cần đâu, anh còn phải dẫn dắt người khác," Mộc Vũ nhẹ giọng nói: "Tự tôi lái xe đi."

"Tự cậu có thể hả?" Chung Khánh như thở phào một hơi, lại có chút không yên tâm hỏi lại: "Tuy rằng độ hot đã giảm xuống, nhưng cơ hội không dễ gì có được từ chuyện này vẫn khiến bọn chó săn bám riết hòng moi diễn biến tiếp theo đấy."

"Tôi ổn cả." Mộc Vũ không vui, "Anh yên tâm đi, đúng 7 giờ tôi sẽ đến."

Chung Khách phàn nàn thêm mấy câu rồi mới ngắt máy, Mộc Vũ nắm điện thoại, hất dép lê ra, ôm chân ngồi trên sofa.

Mưa vẫn đang rơi như không có dấu hiệu dừng lại, đã qua một ngày rồi, bây giờ mới là đầu tháng năm, Mộc Vũ còn đang chuẩn bị đón mùa hè, vậy mà chẳng nhìn được mấy ngày nắng đẹp, trong ấn tượng của cậu toàn là mưa dầm, ẩm ướt khó chịu, khiến lòng cũng mệt mỏi rầu rĩ theo.

Sau cùng vẫn chẳng thể nhịn được, cúi đầu mở khóa điện thoại, ấn gọi cho dãy số đã thuộc nằm lòng kia.

Lần đầu tiên kêu được một chút liền bị tắt mất.

Trong bóng tối, ánh sáng điện thoại chiếu lên gương mặt trắng bệch của Mộc Vũ hiện lên có chút u ám, Mộc Vũ ngây ngừng trong giây lát, lại lấy dũng khí gọi thêm lần nữa.

Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho việc tiếp tục bị từ chối, vậy nên đến tận khi tiếng chuông vang lên hồi lâu cũng được kết nối Mộc Vũ vẫn đang ngây người.

"Nói đi." Giọng của người đàn ông ở đầu dây bên kia rất dễ nghe, trầm thấp lại từ tính.

Mộc Vũ tham lam lắng nghe, lại sợ hắn thấy phiền phức ngắt máy trước, cẩn thận dè dặt, nhỏ tiếng đáp lại, cậu cũng không phát hiện giọng nói của mình hơi run: "Em... Anh... Cuối cùng anh cũng nghe máy rồi."

"Cậu có việc gì." Giọng Tần Hàn rất lạnh nhạt.

Mộc Vũ mở miệng, sau cùng cong khóe miệng nở một nụ cười khổ khó khăn: "Em đồng ý hiến thận."

Lúc này Tần Hàn đang cầm điện thoại ngồi trên sofa, trước mặt hắn còn xếp tài liệu chưa xử lí xong, câu trả lời này của Mộc Vũ nằm trong dự đoán của hắn, vì thế nét mặt của hắn cũng không có thay đổi gì: "Nói điều kiện của cậu đi, giúp cậu dẹp chuyện kim chủ?"

"Chuyện đó thì không cần đâu, dù sao bọn họ nói cũng chẳng sai, vốn dĩ anh chính là kim chủ của em." Mộc Vũ điều chỉnh tâm trạng, nói: "Đồng ý với em một việc khác đi."

"Được." Tần Hàn rất thẳng thừng: "Cậu nói đi."

"Kết hôn với em." Mộc Vũ nói xong, tay phải nắm chặt lấy điện thoại đợi Tần Hàn đáp lại.

"Mộc Vũ, cậu cho rằng một quả thận của cậu đáng giá mấy đồng?" Không nghe ra được trong giọng nói của Tần Hàn là cảm xúc gì, nhưng Mộc Vũ có thể tưởng tượng được nét mặt hắn lúc này, là sắp bùng nổ đến nơi nhỉ? Bỗng nhiên Mộc Vũ hơi muốn cười.

"Ít nhất có thể cứu chữa cho mạng của Tần Khê." Mộc Vũ đặt cằm trên đầu gối, nhẹ giọng nói: "Mạng của Tần Khê đối với anh mà nói, rất đáng tiền nhỉ? Sếp Tần, anh cũng biết đấy, em nghèo đến sợ rồi, cùng một mẹ ra mà so Tần Khê lại không có cái số tốt như y, em vẫn luôn đố kị y, chẳng dễ dàng gì mới bấu được vào sếp Tần chen chân kiếm chút tiền trong giới giải trí, bây giờ cũng đền sạch rồi. Còn may trời không phụ lòng em, em cũng chằng có yêu cầu gì khác, chỉ muốn dùng một quả thận đổi lấy nửa đời sau yên ổn. Sao nào, sếp Tần vẫn không đồng ý ư?"

Tần Hàn nghe Mộc Vũ nói xong nhưng lời này im lặng lúc lâu mới mở lời: "Tôi nghĩ đã, gặp nhau thì cho câu cậu trả lời."

Bàn tay nắm chặt điện thoại của Mộc Vũ thả lòng dần: "Cảm ơn sếp Tần nhé, ngày mai lúc 11 giờ em quay xong chường trình, hi vọng đến lúc đó sếp Tần qua đón em, bệnh của em trai em ngày càng nghiêm trọng rồi, nói thật kẻ làm anh trai như em cũng không nhẫn tâm, phẫu thuật thay thận sớm ngày nào hay ngày đó. Sếp Tần nói xem có đúng không?"

Tần Hàn cúp máy.

Mộc Vũ nghe tiếng tút tút trong điện thoại, ném điện thoại lên thảm trải sản, ôm lấy đầu mình tiếp tục ngồi trên sofa từ từ đợi trời sáng.

Rạng sáng năm giờ, mưa ngoài cửa sổ vẫn chưa tạnh nhưng tầng mây mù dày đặc đã hé ra chút khe hở lộ ra ánh sáng, Mộc Vũ ngẩng đầu, cằm vẫn đặt nguyên trên đầu gối, ánh mắt ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa mới máy móc đứng dậy. Cậu nhớ đến chuyện sáng ngày hôm nay vẫn còn có hoạt động, chỉ là ngồi cả một buổi tối chân tê rần, vừa tỉnh dậy đã bịch một cái ngã trên đất, thảm hơn còn lật cả chiếc bàn thủy tinh bên cạnh, góc bàn tròn đập va đập mạnh vào vị trí xương bánh chè đùi phải của Mộc Vũ, làm cậu đau đến nhăn nhó mặt mày.

Mộc Vũ nằm sấp trên sàn, lâu sau mới lấy lại tinh thần, nâng người ngồi dậy, xắn ống quần thể thao lên, nhìn thấy chỗ xương bánh chè sưng lên bằng nửa nắm đấm, tim tím, còn hơi đau.

Mộc Vũ mắng một tiếng, không dám gập chân phải lại, vịn vào ghế sofa đứng dậy, khập khiễng đi đến phòng tắm.

Tắm rửa thay đồ như người tàn tật xong, nhìn thoáng qua gương mặt trắng xanh giống quỷ trong gương, Mộc Vũ lại đi về hướng phòng ngủ dặm thêm ít phấn, nghĩ chốc lát, cầm lấy điện thoại gọi một cuộc cho Chung Khánh.

"Anh vẫn nên kêu người qua đón tôi đi." Mộc Vũ duỗi thẳng chân trên sofa, lười biếng nói: "Vừa ngã một phát, không lái xe được."

Chung Khách bị Mộc Vũ chọc cho tức đến nghẹn: "Cậu... Thôi, đợi đấy, tôi đến đón cậu."

Mười lăm phút sau điện thoại của Chung Khánh lại gọi đến.

"Tôi ở dưới tầng, cậu xuống đi."

"Lên đỡ tôi đi."

"Ngã nghiêm trọng lắm hả?" Nghe giọng điệu Chung Khánh rõ ràng là chẳng muốn đi.

"Ngã không nghiêm trọng thì gọi anh làm gì?" Mộc Vũ nổi nóng: "Nhanh cái chân lên đi." Nói xong liền hung hăng cúp máy.

Chung Khánh lẩm bẩm mấy câu tinh hoa đất trời, đập cửa xe lên tầng, cửa nhà Mộc Vũ không khóa, Chung Khánh mở cửa bước vào trông thấy Mộc Vũ thẳng cẳng ngồi trên sofa. Chung Khánh đến giày cũng lười đổi, trực tiếp đi qua, đánh giá cậu một lượt: "Ngã đập chỗ nào?"

Mộc Vũ hếch cằm: "Đầu gối."

Chung Khánh khom lưng muốn nhìn: "Xương cốt không sao chứ?"

Mộc Vũ đập bàn tay đang muốn vén ống quần của mình ra: "Không cần nhìn đâu, sưng lên rồi, không gãy được, đứng không việc gì," nghĩ một lái lại nói thêm: "Xương có lẽ không sao, nếu không tôi cũng chẳng đứng dậy được." Nói xong cũng chả quan tâm Chung Khánh đồng ý hay không, vịn vai anh ta đứng dậy: "Đi, đỡ tôi xuống tầng."

Chung Khánh phiền đến độ chỉ muốn hất phăng ra cho cậu tự ngã phát nữa, nhưng nhớ đến việc chính cần làm, kẻ làm công ăn lương như Chung Khánh chỉ có thể nuốt cơn tức lại, đỡ Mộc Vũ đi xuống.

Sau khi tốn sức nhét Mộc Vũ vào ghế sau xong, Chung Khánh mở cửa về lại ghế lái, nhìn thấy nét mặt đau đớn của cậu qua kính chiếu hậu không giống như giả vờ.

"Sao lại bị thế, hôm qua vẫn còn ổn, cậu có biết hoạt động hôm nay với cậu mà nói khó khăn thế nào không, có đến mấy tiết mục trò chơi đấy." Chung Khánh phàn nàn.

"Gọi cho nhà sản xuất của bọn họ đi," Mộc Vũ không hề để tâm: "Để bọn họ bỏ mấy tiết mục trò chơi của tôi đi là được rồi còn gì, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý," Mộc Vũ cười: "Bây giờ có ai không biết Tần Hàn là kim chủ của tôi, bọn họ dám đắc tội không?"

Chung Khánh không ưa nhất chính là dáng vẻ ôm được đùi to thì cậy sủng không coi ai ra gì này của Mộc Vũ, khiến anh ta thấy kinh thường, nhưng lại chẳng làm gì được.

"Cậu đừng có quên," Chung Khánh khởi động xe: "Độ hot của việc sếp Tần bao dưỡng cậu còn chưa giảm đâu, cậu còn làm trò thế này, cẩn thận bị phong sát."

"Sẽ không đâu," Mộc Vũ dựa ra ghế xe, như đã có tính toán trong lòng, hàm súc nói: "Có sếp Tần ở đây, không ai dám."

Chung Khánh cười lạnh một tiếng: "Mộc Vũ, cái tầng lớp của mấy người sếp Tần như thế nào tôi cậu đều hiểu rõ, tôi khuyên cậu đừng quá xem trọng chính mình."

Cẩn thận rớt đến thảm không nỡ nhìn.

Chỉ là nửa câu sau Chung Khánh không nói ra miệng.

Mộc Vũ ngồi ở ghế sau quả nhiêm im lặng rồi, Chung Khánh cho rằng cậu đang suy ngẫm về câu nói của mình, có phải thấy cũng có tí đạo lí không? Ai mà biết trong lúc còn đang mừng thầm, Mộc Vũ đột nhiên lên tiếng.

"Chung Khánh, tôi với anh cược đi." Mộc Vũ giơ hai ngón tay thon dài đặt ngang trán, híp mắt: "Tôi cược hai năm sau Tần Hàn không rời khỏi tôi được."

"Hừ," Lần này Chung Khánh bị sự tự tin không biết đẻ từ đâu ra của Mộc Vũ chọc cười, liếc mắt nhìn cậu một cái, dè bỉu trong lòng, đúng thật là không biết trời cao đất rộng là gì, cho rằng sếp Tần ngủ với cậu ta mấy lần thì yêu cậu ta rồi à? Tuy rằng gương mặt này của Mộc Vũ không tồi, nhưng ở trong cái giới này, thứ không thiếu nhất chính là mặt đẹp dáng ngon, Chung Khánh vui sướng nhìn Mộc Vũ tự đào hố chôn mình: "Cược gì?"

"Thời gian khai máy "Người trong lòng" đã quyết định chưa?" Mộc Vũ bỗng nhiên hỏi.

Chung Khánh ngây người, không hiểu Mộc Vũ hỏi vấn đề này làm gì, trả lời: "Quyết định rồi, ba tháng sau, sao đột nhiên hỏi cái này?"

"Cược doanh thu của "Người trong lòng" đi, nếu tôi thua thì thu nhập đều cho anh, một phần tôi cũng không cần."

"Được," Chung Khánh nhướn mày: "Cậu nói thế nào thì là vậy." Anh ta cũng không coi là thật.

"Nếu tôi thắng thì sao?" Mộc Vũ cười: "Không thể có mình tôi đặt cược được, thế không công bằng lắm đâu."

"Tôi..."

Chung Khánh vừa mở miệng, Mộc Vũ đã ngắt lời anh ta: "Nếu anh thua thì thay tôi về thăm quê một chuyến, thay tôi thắp cho ông nội mình nén hương."

Chung Khánh nghĩ, cái này thì tính là đặt cược gì chứ, xem ra Mộc Vũ đúng là rảnh đến đau trứng, thế mà mình còn tốn thời gian cùng cậu ta lảm nhảm.

"Được được được."

Mộc Vũ nhận được câu trả lời vừa ý, nhắm mắt lại không nói nữa.

Lái xe đưa Mộc Vũ đến hiện trường ghi hình xong, Chung Khánh bèn đi tìm người bên sản xuất, nói với họ tình huống của Mộc Vũ, không thể tham gia tiết mục trò chơi. Người kia vốn dĩ không vui vẻ gì, như thế thì kịch bản ban đầu cũng chẳng thể dùng nữa, tự dưng tăng thêm lượng công việc, giọng điệu nói chuyện của gã cũng không tốt mấy, Chung Khánh thấy cũng phiền, nói một câu đây là ý của sếp Tần, sắc mặt người phụ trách thay đổi trong chớp mắt, chỉ nói không sao cả, tiết mục trò chơi bên họ sẽ có sắp xếp khác.

Chung Khánh đã sớm quen, sau khi giải quyết ổn thỏa thì nói một câu kết thúc sẽ đến đón cậu với Mộc Vũ rồi rời đi, Mộc Vũ lười nhìn anh ta: "Không cần, sếp Tần sẽ đến đón tôi."

Chung Khánh khó chịu nhìn dáng vẻ kẻ xấu ra oai của cậu, chán ghét rời đi.

Kể ra thì cậu chàng Mộc Vũ này cũng là một hiện tượng kì dị trong giới giải trí.

Nói cậu kĩ thuật diễn tốt, phim rác chất thành đống, mà nói cậu kĩ thuật diễn kém, điện ảnh cậu tham gia cũng có nhiều tuyệt tác, cậu thậm chí còn từng nhận giải diễn viên phụ xuất sắc nhất. Nhưng những vai diễn cậu nhận được sự công nhận lại chẳng có cái nào là người bình thường, không phải kẻ thần kinh điên dại thì là người điên mất trí, vai diễn nào cũng đều giống y như đúc, không sai một li. Có điều, chỉ cần cậu diễn vai người bình thường, cả bộ phim đi tong, kể cả truyền hình lẫn điện ảnh.

Đã thế cậu còn chẳng thiếu tài nguyên, cậu hai mươi tư tuổi mới ra mắt, ra mắt được năm năm, vai chính truyền hình diễn được mấy bộ, chỉ tiếc bởi vì diễn là người bình thường, toàn bộ đều biến thành phim rác; điện ảnh nhận vai thì chẳng có lấy một bộ vai chính, nhưng đều là nhưng vai diễn vô cùng khó lột tả, thế mà biến thành điểm sáng. Sự tồn tại của cậu như thế liền trở thành một sự tồn tại đặc biệt trong giới giải trí, người yêu kẻ ghét cậu chia nhau mỗi bên chiếm một nửa.

Chẳng qua mấy năm gần đây, Mộc Vũ bị người ta bới móc ra giở thói ngôi sao, tố chất kém, học lực thấp, thích chửi mắng người vân vân các thể loại khiến người ta phản cảm, lại còn chuyện này chuyện kia chứng cứ rõ ràng, khiến cho mọi người không có được cái nhìn tốt về cậu. Mà vào đầu năm nay, có phóng viên tiết lộ Mộc Vũ cậy sau lưng có người chống đỡ, không chỉ giành vai diễn của người khác mà còn đánh người, làm các loại việc hung ác như ức hiếp người mới trong giới giải trí, tiếp đó liền bị lộ ra việc được sếp tổng Tần Hàn của tập đoàn Tần thị bao dưỡng từ lúc ra mắt đến nay.

Tuy rằng bây giờ đã hợp pháp cho hôn nhân đồng tính, mọi người cũng không còn phân biệt đối xử với tình yêu đồng tính nữa, nhưng chuyện bao dưỡng vẫn khiến người ta cảm thấy vô liêm sỉ, hơn thế, đây lại còn là Mộc Vũ vốn đã bị mặc định là người có vấn đề về nhân phẩm.

Bởi lẽ đó chuyện này vừa nổ ra, cho dù Mộc Vũ có Tần Hàn chống lưng phía sau, nhưng những nhãn hàng cậu làm đại diễn cũng hủy hợp đồng cả đống, sau khi bồi thường số tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ, Mộc Vũ ngồi không ở nhà hết nửa năm không công việc gì, cho đến mấy ngày trước đạo diễn "Người trong lòng" đột nhiên tìm đến cậu.

Quay xong chương trình trở lại phòng nghỉ ngơi, cho dù bị cắt bỏ tiết mục trò chơi, nhưng Mộc Vũ vẫn đứng cùng mất tiếng đồng hồ, đầu gối sớm đã không chịu nổi nữa, thêm cả việc phải giữ tinh thần tỉnh táo để đối phó với mấy câu hỏi không có ý tốt đến từ MC, quay xong một chương trình Mộc Vũ không chỉ người mệt mà tinh thần cũng mệt theo.

Thở dài một tiếng, Mộc Vũ ngả người lên sofa, nhìn trần nhà ngây người.

Trợ lí gõ cửa đi vào, nói với Mộc Vũ: "Anh Vũ, bên ngoài có xe, nói là đến đón anh."

"Ừ," Mộc Vũ vẫy tay với trợ lí Vương Tiểu Ngụy của mình, Vương Tiểu Ngụy lập tức tiến lên đỡ Mộc Vũ ngồi dậy: "Anh Vũ, đầu gối của anh có phải nghiêm trọng hơn rồi không? Hay là đến bệnh viện xem sao."

Ánh mắt Mộc Vũ nhìn vào góc mặt chân thành của Vương Tiểu Ngụy, có thể cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói cậu nhóc, Mộc Vũ nở một nụ cười ôn hòa hiếm thấy: "Không sao, về nghỉ ngơi hai hôm là ổn, cậu đỡ anh ra ngoài, mấy ngày này coi như cho cậu nghỉ phép, ở nhà đợi điện thoại của anh. Mấy tháng tới anh sẽ không nhận việc nữa, cho đến khi "Người trong lòng" bắt đầu quay." Vừa nói Mộc Vũ vừa gõ điện thoại chuyển cho Vương Tiểu Ngụy một khoản tiền, híp mắt nhìn cậu nhóc cười: "Nghỉ phép có lương, còn không cảm ơn anh à."

"Cảm ơn anh!" Vương Tiểu Ngụy vô cùng vui mừng, Mộc Vũ vừa chuyển xong, điện thoại trong tay cậu nhóc liền rung lên. Theo Mộc Vũ nhiều năm như thế, Vương Tiểu Ngụy biết cậu là một người rất hào phóng, từ tiền lương mỗi tháng cậu phát cho cũng có thể thấy, Vương Tiểu Ngụy lại càng cẩn thận đỡ cậu xuống tầng.

Không quan tâm người khác đánh giá Mộc Vũ thế nào, trong mắt kẻ thành thật là Vương Tiểu Ngụy, Mộc Vũ trừ bỏ thi thoảng tính tình hơi nóng, thật lòng chính là một ông chủ rất tốt.

Mộc Vũ đi đến trước con Audi đen, lái xe Lâm Khôn đi xuống mở cửa xe cho Mộc Vũ, Mộc Vũ ngồi vào nhìn một lượt, biết ngay sẽ không thấy Tần Hàn.

Thật ra ngay từ lúc nhìn thấy chiếc xe Audi Mộc Vũ đã biết rồi, đây không phải lần đầu tiên Tần Hàn để người đến đón cậu. Trong gara của Tần Hàn có rất nhiều xe, nhưng hắn thường lái nhất là Maybach, dùng Audi để đón cậu. Mộc Vũ tựa đầu sát ghế xe, muốn điệu thấp chút, tốt nhất là không để ai phát hiện.

"Buổi sáng sếp Tần có một cuộc họp quan trọng," Lâm Khôn vừa lái xe vừa giải thích: "Tôi đón ngài Mộc về nhà trước."

"Đến bệnh viện," Mộc Vũ lên tiếng: "Bệnh viện Tần Khê đang ở ấy, đầu gối tôi bị thương rồi."

Lâm Khôn gật đầu, gửi tin nhắn cho Tần Hàn, sau khi nhận được câu trả lời thì chuyển hướng xe.

Bệnh viện Tần Khê nằm là bệnh viện tư nhân của tập đoàn Tần thị, tính bảo mật rất tốt, đồng thời cũng vô cùng yên tĩnh, rất thích hợp dưỡng bệnh. Mộc Vũ sau khi xuống xe liền cảm ơn rồi từ chối sự giúp đỡ của Lâm Khôn, khập khiễng đi vào bệnh viện, quen đường quen lối ấn thang máy lên tầng cao nhất, đi vào văn phòng phó viện trưởng.

"Có phải có kết quả kiểm tra rồi hay không," Mộc Vũ nhấc chân ngồi trên sofa, lười biếng hỏi người bác sĩ trung niên ngồi bên kia bàn: "Sức khỏe tôi thế nào, có phù hợp hiến thận không."

"Trước mắt không có vấn đề gì," phó viện trưởng Lí Tân là một người đàn ông trung niên phong nhã, khoác áo blouse trắng dáng vẻ nghiêm túc: "Nhưng kết quả kiểm tra cho thấy thận trái của cậu có dấu hiệu viêm, tuy nhiên không quá nghiêm trọng."

"Thế thì lấy bên phải cho y, dù gì hai cái của y đều suy kiệt rồi, tôi bỏ bên nào chả như nhau. Đã đồng ý với người ta, vậy thì lấy cái tốt hơn đi." Mộc Vũ tự giễu: "Mấy người mau chóng sắp xếp phẫu thuật thôi."

Lí Tân đặt đơn kiểm tra xuống, nhìn cậu: "Tôi nghe sếp Tần nói cậu còn chưa đồng ý hiến thận."

"Hôm nay đồng ý rồi," Mộc Vũ cười một cách kì lạ: "Tôi còn không đồng ý, Tần Khê sắp không sống nổi nữa, sếp Tần không bình tĩnh như vẻ ngoài đâu."

Lí Tân nhún vai, từ chối đưa ý kiến: "Đầu gối làm sao đấy?"

"Ngã một cái, chú xem xem," nét mặt Mộc Vũ khổ sở: "Tôi làm người què nguyên buổi sáng rồi."

Lí Tân lắc đầu, đi từ phía bên kia bàn làm việc đến gần, vén gấu quần Mộc Vũ lên bắt đầu kiểm tra, Mộc Vũ cũng chẳng chú ý hình tượng nằm vật ra sofa, dáng vẻ vô ý nói: "Thận trái tôi bị viêm đừng nói với sếp Tần."

Lí Tân khựng lại giây lát, gật đầu: "Tôi biết, cậu yên tâm đi."

Mộc Vũ vuốt mặt, ngồi dậy: "Cảm ơn."

Lí Tân giúp Mộc Vũ bôi thuốc xong thì đứng dậy rót cậu một cốc nước ấm: "Không cần cảm ơn, tôi nhận tiền làm việc."

Mộc Vũ cười khì khì, bưng nước một hơi uống cạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net