Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ngồi lâu rồi chân cứ tê

Dịch: Duật Lam



Mộc Vũ ngồi nói chuyện với Lí Tân ở văn phòng của ông một lát thì rảnh không nhịn được, khập khiễng đến phòng bệnh của Tần Khê, từ lúc một bên thận của Tần Khê bắt đầu suy kiệt đến hiện tại cả hai bên đều không khỏe đã nằm viện hơn một năm rồi.

Mộc Vũ không vào phòng bệnh của y, chỉ nhân lúc hộ sĩ vào đưa cơm thì đứng từ xa ngó vào một chút, nhóc đáng thương đó trên người gắn ống thở, nằm yên lặng trên giường bệnh, gương mặt giống bản thân đến tám phần không có tí sức sống nào. Mộc Vũ cứ nhìn đến lúc trước mắt tối dần đi, không muốn nhìn thêm nữa, xoay người liền đối mặt với ánh nhìn của Tần Hàn không biết đã đứng sau lưng cậu từ khi nào.

Thoáng ngạc nhiên xuất hiện trên gương mặt Mộc Vũ rất nhanh đã bị cảm xúc khác thay thế, cậu nở một nụ cười lấy lòng, nói: "Sếp Tần, trùng hợp ghê."

"Không trùng hợp," Tần Hàn lạnh lùng nhìn cậu, quay người đi mất.

Mộc Vũ nhún vai, khập khiễng bước theo, đến tận khi về phòng làm việc giành riêng cho mình, lúc quay người đóng cửa Tần Hàn mới chú ý đến chân của Mộc Vũ.

Mộc Vũ loạng choạng đi vào phòng, cũng không đợi Tần Hàn mở lời, tự mình ngồi xuống ghế sofa, duỗi thẳng chân bị thương.

"Chân bị sao đây?" Tần Hàn ngồi đối diện cậu, mở miệng hỏi.

"Sáng sớm nay không cẩn thận ngã," Mộc Vũ cười hì hì nhìn Tần Hàn: "Sếp Tần, anh đau lòng cho em à?"

Tần Hàn lạnh nhạt nhìn cậu, chuyển chủ đề: "Điều kiện của cậu tôi không đồng ý, có điều cậu nói đúng, tôi đúng thật là rất cần thận của cậu. Thế nên, cậu có thể đổi điều kiện khác, tuy nhiên," Tần Hàn ngừng một chốc: "Tôi khuyên cậu nên nghĩ cho kĩ, nếu như cậu còn muốn lăn lộn trong giới giải trí thì tốt nhất đừng chọc giận tôi."

"À," Mộc Vũ tỏ vẻ thất vọng, một lát sau cười đáp: "Em liền biết là sếp Tần sẽ không đồng ý. Thật ra tối qua em suy nghĩ rồi, điều kiện này của em đúng là rất quá đáng."

Tần Hàn không nói chuyện, thờ ơ nhìn cậu, muốn xem cậu đang tính giở trò gì.

Mộc Vũ ngưng cười, đột nhiên vô cùng nghiêm túc nhìn Tần Hàn: "Sếp Tần này, trước tiên em muốn hỏi anh một chuyện."

"Hỏi đi."

"Chúng ta quen biết nhau năm năm, em theo anh bốn năm, mặc dù chúng ta gặp nhau không nhiều, nhưng... anh... có thích em chút nào không?"

Tần Hàn ngây người trong chốc lát, sau đó nhìn cậu như đang kể chuyện cười, đáp lời: "Không."

"Ồ," Gương mặt Mộc Vũ cũng không thèm che giấu nét đau khổ, lâu sau mới cười, nói: "Em nói yêu cầu của em nhé, sếp Tần anh phải nghe rõ đấy."

Vừa nhìn thấy nét mặt của Mộc Vũ, Tần Hàn cảm thấy cậu đang dùng nụ cười để che lấp đi sự thất vọng của mình, nhưng nhìn lại Tần Hàn không thấy được chút đau buồn nào trên mặt Mộc Vũ nữa. Có điều, trong lòng hắn lại nảy lên cảm giác kì lại không biết do đâu.

Tần Hàn im lặng, ý để Mộc Vũ nói ra yêu cầu của mình.

"Mấy ngày trước em nhận một bộ phim điện ảnh, tên là "Người trong lòng", nửa năm sau chuẩn bị quay rồi, em là nam chính." Mộc Vũ cười nói: "Em rất thích kịch bản này."

"Sếp Tần, em rất thích anh, thích anh vô cùng, ngày từ lúc anh đưa em ra khỏi Hoàng Triều thì đã thích rồi."

Tần Hàn không hiểu chuyện gì, khẽ nhíu mày: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

"Em muốn tranh thủ một lần, xem em có thể theo đuổi được anh trước khi "Người trong lòng" công chiếu hay không," Nét mặt Mộc Vũ chân thành: "Sếp Tần, yêu cầu của em rất đơn giản, tính từ lúc em đổi thận cho Tần Khê, anh có thể ở cùng em hay không, giả vờ như... giả như em là bạn trai thật, lúc em quay phim thì thỉnh thoảng đến thăm? Tất nhiên, không phải là em muốn anh cứ giả vờ như thế mãi, nếu như đến tận trước khi "Người trong lòng" công chiếu mà anh vẫn chưa thích em chút nào, vậy thì em thề với anh," Mộc Vũ nói, làm dáng vẻ giơ tay ngang vành tai như trong phim ảnh: "Nếu như đến lúc đó anh vẫn không thích em, vậy thì cả đời này em đều không bám lấy anh nữa, cũng tuyệt đối không xuất hiện trước mắt anh. Nếu như em không làm được, thế thì chết không tử tế."

Nói thật lòng, Tần Hàn không nghĩ rằng yêu cầu của Mộc Vũ lại đơn giản đến thế, cái chuyện giả vờ làm người yêu này đối với Tần Hàn quá dễ dàng rồi. Mấy thứ gặp dịp thì chơi đối với kẻ như hắn đã trở nên vô cùng quen thuộc. Còn nữa, cái động tác Mộc Vũ đưa tay lên thề nhìn vào vừa buồn cười còn ấu trĩ, khiến Tần Hàn cảm thấy có chút hứng thú.

"Thế bộ phim kia phải quay bao lâu?"

"Tầm khoảng một năm, tính thêm thời gian hậu kì, chắc chưa đến hai năm thì sẽ chiếu."

"Được," Tần Hàn gật đầu: "Tôi đồng ý điều kiện này của cậu."

Mộc Vũ nhẹ nhõm thở ra, cười híp cả mắt, đơn thuần giống đứa trẻ được cho kẹo.

Hai người thương lượng xong, Mộc Vũ không đợi Tần Hàn nói đã vui vẻ phối hợp bác sĩ đi làm kiểm tra trước phẫu thuật, sức khỏe của Tần Khê không đợi được nữa. Một tuần sau đó phẫu thuật tiến hành thuận lợi, Tần Hàn đứng canh phía ngoài phòng phẫu thuật, ánh nhìn thỉnh thoảng hướng về phòng phẫu thuật lộ ra chút căng thẳng.

Qua một lúc lâu đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, Lí Tân mở cửa, tháo khẩu trang: "Phẫu thuật rất thuận lợi."

Tần Hàn thở dài một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm.

Mộc Vũ và Tần Khê là anh em ruột, Tần Khê là đứa trẻ được nhà họ Tần nhặt về nuôi.

Câu chuyện xưa này kể ra vừa máu chó lại đậm chất phim truyền hình. Hai mươi sáu năm trước, Mộc Vũ ba tuổi, Tần Khê còn chưa đầy một tuổi, bọn họ sinh ra trong một thôn rất nghèo. Trong lúc mẹ mang thai Tần Khê thì bố đi vào thành phố bị xe tông chết, chiếc xe gây tai nạn ở nơi huyện lị không có bất kì một chiếc camera giám sát nào chạy mất tăm. Mẹ Mộc Vũ chịu kích thích, sinh Tần Khê xong mất vì băng huyết, để lại Tần Khê gào góc đòi ăn cùng mới một củ cải nhỏ ba tuổi Mộc Vũ gì cũng không biết, hai đứa nhỏ bị vứt cho ông nội Mộc đã hơn sáu mươi.

Lúc mới sinh Tần Khê được chẩn đoán thận có vấn đề, muốn chữa trị e rằng phải tiêu tốn một số tiền rất lớn, ông cụ Mộc đứng trước cửa bệnh viện, một tay ôm đứa cháu ốm yếu khóc đến khản cả giọng Tần Khê, một tay dắt đứa cháu Mộc Vũ đi đường cũng bước chưa vững, thở dài một tiếng, những nếp nhăn trên gương mặt khắc đầy nét khổ đau. Cuối cùng đành phải bỏ lại cậu bé ở một cửa tiệm kem cách bệnh viện hai con phố, sau đó đưa Mộc Vũ về quê.

Trời xui đất khiến thế nào, vào ngày hôm ấy, Tần Hàn tan học đi qua cửa tiệm kem, nằng nặc đòi lái xe dẫn hắn xuống mua, sau đó tiện tay nhặt được luôn Tần Khê về nhà.

Mẹ của Tần Hàn sau khi sinh hắn xong thì không thể có con được nữa, Tần Hàn luôn muốn có một người em trai, bèn giữ Tần Khê lại. Từ nhỏ sức khỏe Tần Khê đã không tốt, luôn dùng bàn tay nho nhỏ nắm lấy vạt áo Tần Hàn gọi anh trai, Tần Hàn cũng rất thích cậu em nhặt về này.

Thích đến mức... vượt quá giới hạn.

Song, sức khỏe Tần Khê không ổn, hơn nữa, Tần Hàn cũng biết Tần Khê thích con gái, y có một người bạn gái yêu nhau đã ba năm, môn đăng hộ đối, tình cảm ổn định. Vì vậy Tần Hàn luôn đóng vai một người anh trai tốt, kiềm chế chính mình.

Gặp gỡ Mộc Vũ là chuyện ngoài ý muốn.

Năm năm trước Tần Hàn đến Hoàng Triều bàn việc làm ăn, cứu được Mộc Vũ bị người ta hạ thuốc, sau đó bị gương mặt giống Tần Khê đến tám phần ấy làm cho kinh ngạc.

Tần Hàn có lòng riêng, sau khi cứu Mộc Vũ thì cử người đi điều tra Mộc Vũ, lúc ấy Mộc Vũ chỉ là một diễn viên quần chúng, lăn lộn ở Hoành Điếm kiếm miếng ăn, không khác gì những diễn viên quần chúng khác, cậu khát vọng nổi tiếng, cũng khát vọng kiếm tiền.

Đồng thời cũng điều tra được Mộc Vũ và Tần Khê có lẽ có quan hệ với nhau, vừa đúng lúc bác sĩ của Tần Khê nói sức khỏe cậu ấy không tốt, khả năng trong vài năm tới cần thay thận, có thể bắt đầu tìm nguồn thận thích hợp từ bây giờ.

Giới giải trí loạn như thế, Mộc Vũ không phải lần đầu tiên mạo hiểm đi con đường này, nhưng lại là lần đầu tiên có người cứu cậu. Trong lòng cậu rất cảm kích, đồng thời cũng tự ti, sau khi tỉnh táo cậu nghe ngóng về người đã cứu mình mới biết được, khoảng cách giữa bọn họ quá lớn, giống như mây trên trời bùn dưới ao vậy, người ấy vốn chẳng cần đến cậu biết ơn.

Mộc Vũ không ngờ được rằng, chưa được bao lâu Tần Hàn đã tìm đến cậu, trực tiếp hỏi cậu có muốn nổi tiếng không ngay từ lúc cánh cửa vừa mở ra.

Mộc Vũ ngây người tại chỗ, đứng trong phòng làm việc xa hoa của Tần Hàn, ánh mặt lạnh lẽo của Tần Hàn đánh giá người mặc bộ đồ bày bán bên vỉa hè trước mắt, cậu lúng túng nghe hắn nói: "Chỉ cần cậu và tôi ở bên nhau, tôi có thể cho cậu tất cả những tài nguyên mà cậu muốn."

Tần Hàn nói sao làm vậy, có sự giúp đỡ của hắn, Mộc Vũ nổi tiếng trong chớp nhoáng, không thiếu tiền cũng không thiếu tài nguyên.

Bọn họ ở bên nhau làm những chuyện thân mật nhất giữa những người yêu nhau, Tần Hàn rất tốt với cậu, muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn tiền có tiền, chỉ trừ việc rất ít khi bầu bạn với cậu ra.

Có điều không sao cả, Mộc Vũ cảm thấy, cho dù có thế nào, cậu vẫn rất hạnh phúc.

Những năm ấy Mộc Vũ vững lòng tin tưởng rằng Tần Hàn yêu cậu, ít nhất thì cũng là thích.

Mà cậu chẳng có gì để báo đáp, chỉ có thể càng thêm thích hắn, yêu hắn.

Cho đến có một lần quay phim bị thương, ở bệnh viện vô tình gặp Tần Khê cùng ánh mắt Tần Hàn nhìn Tần Khê. Ngày đó Mộc Vũ cảm thấy như có người tàn nhẫn dùng gậy đập vào đầu cậu một nhát, đập đến đầu váng mắt hoa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net