Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ngồi lâu rồi chân cứ tê

Dịch: Duật Lam



Mộc Vũ nằm viện một thời gian dài, cho đến khi vết thương lành hẳn mới ra viện, phòng bệnh của cậu ở bên cạnh Tần Khê, sau khi Tần Hàn đến thăm Tần Khê luôn đến chỗ cậu ngồi một lát, tâm trạng Mộc Vũ dường như cũng không tệ, luôn cười híp mắt nhìn về Tần Hàn, đôi lúc còn kể những chuyện cười mình đọc được trên mạng cho Tần Hàn nghe, tựa như Tần Hàn mới là người nằm trên giường bệnh.

Tần Hàn không thấy phiền phức nhưng cũng chẳng nhẫn nại lắm, thường ngồi một lát rồi nói công ty có việc liền rời đi. Có một lần Tần Hàn muốn đi, Mộc Vũ đáng thương nắm lấy tay áo hắn, bĩu môi như đang làm nũng, nói: "Tần Hàn, ở cạnh em thêm chút đi, anh không ở bên em nhiều vào thì hai năm sau sẽ chẳng gặp được em nữa đâu."

Có lẽ Mộc Vũ bỏ một bên thận xong nhìn rất yếu ớt, có lẽ làn da cậu vốn đã trắng nay càng thêm nhợt nhạt, khi ấy Tần Hàn bỗng nhiên cảm thấy như Mộc Vũ sắp biến mất vậy, lòng hắn hẫng một nhịp, dừng bước, nhìn cậu một lát, sau đó vươn tay muốn nắm lấy tay cậu.

Mộc Vũ đột nhiên rút tay lại, lè lưỡi tinh nghịch: "Đùa anh thôi, nhanh đi đi, ngày mai lại đến thăm em."

Hai tháng sau Mộc Vũ ra viện về nhà, còn Tần Khê vẫn phải nằm viện đợi hồi phục như trước, song cũng may ở đó có nhân viên chăm sóc và bạn gái cậu ấy, Tần Hàn không phải lo lắng nhiều.

Tần Hàn tuân thủ lời hứa, dọn đến nhà Mộc Vũ ở cùng cậu, diễn vai giả làm người yêu.

Còn hơn hai tháng nữa là phải vào tổ phim, khoảng thời gian này Mộc Vũ ở nhà vừa dưỡng sức luyện kịch bản... vừa chăm sóc Tần Hàn.

Mộc Vũ thích nấu nướng, thậm chí cậu còn đăng kí cả một lớp dạy nấu ăn, sau đó nhân những lúc Tần Hàn bận rộn làm rồi mang đến cho hắn.

Tần Hàn uống canh trong bình giữ nhiệt, giương mắt liếc nhìn Mộc Vũ, phát hiện cậu đang nằm trên sofa cầm kịch bản xem chăm chú, thời tiết ngày càng nóng, Mộc Vũ không thích đi tất, cởi giày lộ ra bàn chân trắng trắng lắc qua lắc lại. Tần Hàn nhìn bàn chân đang lắc kia, cảm thấy càng uống càng khát, dứt khoát đặt bình giữ nhiệt xuống, đi đến bên cạnh cậu.

"Kịch bản gì vậy, đưa tôi xem thử."

Mộc Vũ nghe thấy tiếng, bị dọa giật mình, đóng kịch bản lại nhìn hắn, ra vẻ thần bí nói: "Không đưa, bây giờ xem thì có ý nghĩa gì chứ, sau này anh đến rạp chiếu phim xem đi."

Tần Hàn cười cười, lòng hắn vốn chẳng đặt ở chỗ kịch bản, lòng hắn đang đặt trên cái người cầm kịch bản kìa.

Mộc Vũ nhìn thấy dục vọng trong ánh mắt Tần Hàn, ngoan ngoãn đặt kịch bản qua một bên, quỳ trên sofa ôm lấy thắt lưng Tần Hàn cọ cọ: "Tần Hàn..."

"Ừ," Tay phải Tần Hàn xoa nhẹ gáy Mộc Vũ, luồn vào mái tóc mềm mại của cậu, giọng điệu trầm xuống: "Sao thế?"

"Anh có nhớ em không?" Mộc Vũ cởi dây lưng của Tần Hàn, vươn lưỡi liếm.

Bụng dưới Tần Hàn căng chặt, cúi đầu nhìn động tác của Mộc Vũ, bàn tay đặt ở phía sau đầu cậu ngày càng dùng sức.

Hai người lăn lộn ở sofa phòng làm việc Tần Hàn một hồi, cấm dục đã lâu, cho dù là lần đầu tiên "vào việc" của hai người sau khi phẫu thuật song cũng có chút kích động. Tần Hàn còn ổn, Mộc Vũ thì thảm rồi, cậu vừa mất một bên thận, cái cường độ hoạt động này đã khiến chân cậu mềm nhũn đứng cũng không nổi, dựa vào lồng ngực Tần Hàn ngủ thiếp đi.

Tần Hàn cúi đầu, trên mặt Mộc Vũ vẫn còn vương mồ hôi, tóc thấm mồ hôi dính trên gương mặt trắng bệch của cậu, mắt nhắm chặt, lông mi dài dài như hai cánh quạt, môi nhỏ hơi sưng đỏ, nhìn gợi cảm vô cùng.

Tần Hàn nhịn không được vươn ngón cái vuốt nhẹ gò má cậu, cảm giác không tồi chút nào, mềm mại lại có tính đàn hồi.

Dường như Mộc Vũ cảm thấy ngứa, nhăn mũi, rất đáng yêu, khóe môi Tần Hàn khẽ cười, dịch tay ôm lấy cậu. Lúc tay vòng đến eo cậu, chạm vào một vết sẹo dài cỡ bàn tay.

Đó và vết sẹo để lại lúc cắt bỏ thận, cõi lòng Tần Hàn hơi nhói, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cậu, lẳng lặng nghĩ, sau này đối xử với cậu tốt chút.

Tần Hàn là người nói được làm được, đã quyết định sẽ đối xử tốt với Mộc Vũ, những ngày tiếp đó chỉ cần có thời gian đều sẽ đến bầu bạn cùng Mộc Vũ. Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Tần Hàn quyết định buông bỏ cái nhìn phiến diện với Mộc Vũ để cùng cậu chung sống hòa bình.

Mộc Vũ chưa học xong cấp ba thì đã thôi học, một là vì chuyện gây gổ đánh nhau nên trường không cần cậu, còn có nguyên nhân nữa là vào năm lớp mười một ông nội cậu đột nhiên không còn khỏe mạnh nữa, cậu không có tâm tư đi học, bán đi căn nhà không đáng mấy đồng ở quê cũng chẳng tích được đủ tiền phí phẫu thuật, ông lão Mộc cứ thế mất rồi.

Mộc Vũ không đi học, bắt đầu lăn lộn trong xã hội, khi ấy cậu còn chưa thành niên, công việc đàng hoàng thì không cần đến cậu, cậu cũng chẳng còn cách nào, có người để cậu làm việc thì cậu làm, chỉ cần có thể lập đầy bụng là được. Có điều cậu có vẻ ngoài, cũng bị bắt nạt không ít, sau khi làm phục vụ ở quán bar suýt bị hãm hại, Mộc Vũ hiểu ra một đạo lí, cái xã hội này kẻ nào đủ tàn nhẫn thì có thể sống thoải mái hơn chút. Dần dần, cậu liền sinh ra càng nhiều thói hư tật xấu, đánh nhau, chửi người, có thù tất báo cũng chỉ là chuyện bình thường. Cậu có thể yên ổn sống đến bây giờ, chưa phải ngồi tù cũng đã xem như tốt số rồi.

Sau khi nổi tiếng Mộc Vũ bớt tính tình đi nhiều, nhưng lúc giận dữ vẫn không quan tâm hoàn cảnh mà lớn tiếng mắng người, thế nên những chuyện truyền thông tung ra cũng chẳng phải ăn không nói có.

Khoảng thời gian gặp gỡ Tần Hàn ấy, tính cách Mộc Vũ chưa thay đổi gì nhiều, mới chưa đến một tháng đã lộ nguyên hình, Tần Hàn chán ghét cậu cũng là có nguyên do.

May thay cậu có một gương mặt giống với Tần Khê, thêm vào đó trên giường ngoan ngoãn, ở mặt này, Tần Hàn luôn rất hài lòng với cậu.

Tần Hàn mặc quần áo ở nhà, cầm cốc nước đứng tựa vào cửa bếp nhìn động tác của Mộc Vũ.

Mộc Vũ mặc một chiếc quần thể thao rộng màu xám, bên trên là chiếc áo rộng liền mũ, ống tay áo xắn đến khuỷu tay, để lộ ra đoạn cánh tay sạch sẽ, ngón tay thon dài cầm đũa đang chọc vào xương hầm trong nồi.

"Cậu thích nấu cơm như vậy từ bao giờ?" Tần Hàn đặt cốc nước xuống, đi đến cạnh cậu.

Mộc Vũ nhìn hắn cười, múc từng thìa canh ra: "Luôn yêu thích mà, chỉ là trước kia anh không đến mấy, một mình em ăn cũng lười nấu." Nói xong bèn cúi đầu thổi muôi canh, đưa đến bên miệng Tần Hàn: "Thử xem mặn nhạt thế nào."

Tần Hàn mìm cười, cúi đầu uống: "Ổn đấy, vừa được." Nghe được sự tủi thân trong lời nói của Mộc Vũ, lại cười nói thêm: "Giờ không phải tôi ở đây rồi à?"

Mắt Mộc Vũ đậm ý cười, tắt bếp, tâm trạng vui vẻ. Tần Hàn nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, khóe miệng cũng nâng lên.

Tần Hàn không ngờ mình sẽ biến thành một gã đàn ông tốt chỉ cần không có tiệc tùng là tan làm liền về nhà, mà đây mới chỉ hơn một tháng trôi qua.

Dừng xe dưới nhà Mộc Vũ, Tần Hàn nghĩ đến chuyện này cũng chẳng thấy tí mâu thuẫn gì, trái lại trong lòng còn cảm thấy có chút an tâm cùng với kiên định.

Rõ ràng vẫn là cái người ấy, bốn năm trước ngoại trừ tìm cậu để giải tỏa dục vọng thì không còn tiếp xúc gì khác, vì sao bây giờ lại thế này? Tần Hàn đứng trong thang máy nghĩ.

Lẽ nào dáng vẻ Mộc Vũ mặc quần áo ở nhà quá dịu dàng, hoặc có lẽ là thi thoảng cậu làm nũng rất đáng yêu, tóm lại mỗi lần Tần Hàn phục hồi tinh thần đều là nhớ đến một động tác nào đó của Mộc Vũ, ánh mắt tràn đầy ý cười.

"Về nhà rồi?" Mộc Vũ nghe tiếng chìa khóa, chưa kịp tháo khăn quàng đã đi ra cửa, Tần Hàn mở cửa nghe thấy âm thanh vui mừng của Mộc Vũ, mỉm cười kéo cậu lại gần hôn một cái rồi mới buông tay: "Tối nay ăn gì thế?"

"Anh đoán xem." Mộc Vũ cười hì hì.

Tần Hàn vừa đổi giày vừa nói: "Đoán đúng thì có phần thưởng gì?"

Mộc Vũ đã chạy đến phòng bếp, nghe thấy Tần Hàn hỏi liền lớn tiếng đáp: "Thưởng cho anh tối nay ăn thêm một bát."

Bàn tay tháo caravat của Tần Hàn ngừng lại, cười lớn, cao giọng nói: "Gạo là tôi mua, cậu bỏ sức lao động, còn muốn hạn chế tôi ăn mấy bát? Tôi muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."

"Đồ nhà giàu không có nhân tính!" Mộc Vũ trả lại một câu.

Tần Hàn nhướn mày, vào phòng thay đồ bình thường.

Buổi tối hai người ăn một bữa cơm ấm cúng, vừa ăn vừa nói về những chuyện thú vị thường ngày, Mộc Vũ luôn miệng kể lể, còn Tần Hàn cũng không để ý ánh mắt mình tràn ngập vui cười.

Thoáng cái đã hai tháng trôi qua, hôm nay Tần Hàn vui vẻ về nhà đã thấy Mộc Vũ đang thu dọn đồ đạc, tâm trạng Tần Hàn giảm sút rõ rệt: "Cậu phải đi à?"

"Bộ "Người trong lòng" phải quay rồi, ngày mai em đến tổ phim," Mộc Vũ dừng việc thu dọn đồ đạc, thấy nét mặt hắn không vui, quay người ôm Tần Hàn, tựa cằm trước ngực hắn rồi ngẩng đầu nhìn, giọng điệu hơi làm nũng: "Anh sẽ đến thăm em đúng không?"

"Không," Tuy Tần Hàn có hơi không nỡ để Mộc Vũ đi, không nói rõ được là không nỡ cơm cậu nấu hay là không nỡ người này, chỉ biết nghe cậu phải đi Tần Hàn liền không vui, giọng điệu nói chuyện cũng không tốt gì, nhưng lại chẳng đẩy cậu ra.

"Đừng không vui thế," Mộc Vũ lắc người hắn: "Nếu em nhớ anh quá thì trong thời gian ấy vẫn sẽ về thăm anh mà, cũng gửi tin nhắn cho anh hàng ngay luôn," nói rồi kiễng chân hôn khóe môi hắn: "Nhưng anh đọc được thì phải trả lời em nhé, có thời gian rảnh thì đến thăm, nếu không em sẽ buồn đó."

Tần Hàn hết cách, vươn tay ôm cậu, không đồng ý có đi thăm cậu hay không, cũng chẳng từ chối mà chỉ im lặng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net