Vol 30 Chap 5: Chia nhóm kiểu gì vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1

Yoshino-san bước qua khỏi lối ra của khu trò chơi tách trà và gần như là được bế bởi Rei-sama đến chỗ Yumi và những người còn lại đang đợi.

"Đừng lo về con bé. Em ấy chỉ bị chóng mặt thôi."

Rei-sama báo cho họ biết, rồi dẫn Yoshino-san đi. Dựa theo hướng mà họ đang đi, có lẽ họ đang tiến về nhà vệ sinh.

"Cứ để việc này cho Rei đi."

Sachiko-sama nói.

Quả thật, họ sẽ chẳng giúp được gì nếu như cả đám đều đi theo Yoshino-san rồi hỏi "Có sao không?" Và đó có lẽ là thứ mà người bị ốm không cần nhất nữa. Yumi cực kì lo lắng cho Yoshino-san, nhưng quyết định kiềm chế lại mong muốn đuổi theo cậu ấy.

"Rei-sama đúng là rất để ý đến cậu ấy nhỉ?"

Cả Tsutako-san và Shouko-chan đều chưa phát hiện có gì lạ với Yoshino-san. Chỉ cho đến khi họ rời khỏi trò chơi, lúc họ nhận ra Rei-sama không có đi với mình và nghe Yumi nói "Không biết cậu ấy có ổn không ta?" thì họ mới biết là có chuyện gì đó đang xảy ra.

"Có lời nhắn."

Yuuki trở lại, chân hơi lảo đảo một chút. Cả thể xác và linh hồn thằng bé cứ như thể đã bị tổn thương nặng nề từ đòn tấn công kép của việc bị xoay mòng mòng đến kiệt sức trên tách trà xong nhìn thấy Yoshino-san ngất xỉu ngay trước mặt mình.

"Nó là như sau: tớ sẽ không chơi tàu lượn hôm nay đâu, nên cậu cứ chơi mà không có tớ đi."

"Hả?"

"Lời nhắn cho chị, từ Yoshino-san."

"À, ok."

Cũng chẳng phải là họ đã hứa sẽ đi chơi cùng nhau, nhưng có vẻ như lời mời ban nãy "Nè, sao tụi mình không chơi trò nào đó đi nhỉ? Đi thôi, Yumi-san" của Yoshino-san đối với cậu ấy tương tự như một lời hứa vậy.

"Nghe được đấy. Sao giờ em không chơi trò đó đi nhỉ, Yumi? Nhìn Yoshino-chan như vậy, chắc con bé sẽ không quay lại sớm đâu. Cả hai đứa luôn, Tsutako-san và Shouko-chan. Chị sẽ đợi ở đây, nên nếu có trò gì mà tụi em muốn chơi thì cứ đi luôn đi."

Hai thành viên câu lạc bộ nhiếp ảnh xin phép rời đi. Do họ hướng về phía hồ nên chắc là họ không chơi tàu lượn rồi. Trong lúc nhìn hai người họ đi, Yumi vẩn vơ nghĩ rằng trông Tsutako-san hơi khác với mọi khi. Cơ mà sức khỏe của cậu ấy có vẻ chẳng sao cả, do trông cậu rất là tận hưởng lúc ở trên tách với Shouko-chan and Rei-sama mà.

"Nào Yumi, cả em nữa. Chị trông cặp em cho."

"Nhưng mà."

Yumi vẫn còn lo cho Yoshino-san, và cô cũng không muốn rời khỏi onee-sama của mình. Tuy nhiên.

"Đó là mệnh lệnh đấy."

Xét theo tông giọng của Sachiko-sama, Yumi biết là chị ấy sẽ không chấp nhận lời phản bác nào đâu.

"Vâng ạ."

Yumi để cặp mình cho onee-sama, chỉ mang theo khăn tay cùng vé cả ngày của mình.

"Thế, chúng ta đi thôi chứ?"

Kashiwagi-san vui vẻ chìa tay về phía Yumi nhưng cô chọn không nhìn thấy nó, thay vào đó chỉ quay lưng về phía anh ta.

"Yuuki... chị nghĩ cái này hơi quá sức em rồi."

"Em xin lỗi."

Lúc trước, em trai cô rất háo hức được chơi tàu lượn siêu tốc lần này, nhưng giờ đây thằng bé ngồi bệt trên băng ghế bên cạnh, chỉ nhìn với một ánh mắt bơ phờ. Vì những chuyện xảy ra với Yoshino-san ở khu tách trà, nó khá rõ ràng là đến giờ phút này thằng bé chỉ muốn nghỉ luôn cho rồi. Nếu bắt em ấy chơi tiếp tàu lượn sau tất cả những chuyện đó thì bất công quá.

"Em đi đây ạ."

Yumi chào tạm biệt onee-sama, rồi bước về phía cổng vào tàu lượn siêu tốc. Kashiwagi-san một lần nữa xòe tay ra, thứ mà Yumi hoàn toàn ngó lơ.

"Em không cần phải ngại đâu mà."

"Em không có ngại. Chỉ là, làm chuyện màu mè như vậy, nó xấu hổ lắm."

Công viên giải trí là một vùng đất mộng mơ, một vùng đất cổ tích, nhưng nó vẫn nhất định là một phần của Nhật Bản. Không phải như khiêu vũ, khi mà bạn phải vòng tay theo lệ. Có một cặp đôi đã ngập ngừng chịu nắm tay nhau, nhưng cô và Kashiwagi-san không phải là một cặp.

Kashiwagi-san trông chẳng nhụt chí tí nào vì phản ứng của Yumi cả, hay việc cô gọi nó là màu mè.

"Anh không thể kiềm chế được. Từ nhỏ anh đã được dạy để trở thành hoàng tử rồi mà."

"Của vương quốc ginko chứ gì," Yumi thầm nghĩ.

Một đứa trẻ nhìn lên Kashiwagi-san như thể anh ta là một thứ gì đó kì lạ. Mà cũng đúng là thế thật. Một quý ông đang bước đi, hơi nghiêng người về phía trước, với cùi chỏ anh ấy chĩa ra.

"Yumi-chan, em đã lớn lên nhiều ghê."

Kashiwagi-san nói, vẫn duy trì tư thế kì quặc của mình.

"Cái cách anh nói, nghe nó cứ sai thế nào ấy."

Yumi phũ phàng từ chối anh ta.

Cô không hề ôm mộng tưởng rằng Kashiwagi-san để mắt đến cô, nhưng mà nó thật giống cái cách mà Hikaru Genji để ý đến Murasaki khi còn bé trong Truyện kể Genji quá. Không hiểu được ngụ ý ẩn trong câu nói của mình, anh ta chỉ mỉm cười và nói "Nghe sai hở?" Và cứ thế, cái điệu bộ và vẻ mặt anh ta trông thật hết chỗ nói. Yumi tăng tốc, bỏ mặc chàng hoàng tử phía sau. Cô thật sự chả quan tâm là mình có đi cùng với Kashiwagi-san hay không. Cô tự đi tàu lượn siêu tốc một mình cũng được.

Tuy nhiên, độ dài bước chân vẫn có sức ảnh hưởng ở đây, và rất nhanh thôi Kashiwagi-san đã bắt kịp và sánh vai với Yumi. Anh ấy không còn làm cái tư thế kì cục đó nữa, chắc là đã bỏ cuộc rồi.

"Có thứ gì mà anh thật sự muốn nói không?"

Có vẻ như anh ấy muốn tiếp tục cuộc nói chuyện hồi nãy của họ.

"Vừa rồi. Thật sự là em muốn ở cùng với Sacchan và đợi Yoshino-chan quay lại. Nhưng em đặt mình vào vị trí của chị ấy và quyết định đi chơi tàu lượn."

"Vị trí của Sachiko-sama ư?"

Yumi vốn định lờ đi nhận xét của anh ta, nhưng cô chẳng thể nào làm thế được một khi tên onee-sama của mình được nhắc đến.

"Yoshino-chan chắc hẳn là đang lo lắng rằng em sẽ bỏ qua các trò chơi và cứ ở đó đợi cậu ấy. Vậy nên con bé mới gửi lời nhắn cho Yuuki, để đề phòng chuyện đó xảy ra."

"..."

"Lần trước, chơi công viên giải trí được nửa chừng thì Sacchan bị ốm và phải về nghỉ. Cướp đi thời gian vui chơi của em. Lần này thì việc tương tự xảy ra với Yoshino-chan. Nên em đã trả lời như vậy để làm Sacchan hài lòng. Hiển nhiên, Yoshino-chan cũng muốn em làm thế."

Yumi thật ra không nghĩ về nó sâu xa đến vậy. Cô chỉ làm theo lệnh của onee-sama mà thôi, thứ có vẻ là việc đúng đắn để làm. Nhưng có khi đó chính là một phần động lực của cô, và cô chưa bao giờ thử ngẫm nghĩ về nó cả.

"Cũng không hẳn ạ. Em chỉ muốn đi chơi tàu lượn thôi."

Yumi kéo dài bước chân mình ra, cố gắng thoát khỏi Kashiwagi-san. Nếu đúng là thế thì thật đáng ghét khi Kashiwagi-san có thể nói nó ra thành lời.

"A, nhưng mà anh thấy cái mặt nóng nảy, trẻ con này của em đáng yêu lắm ấy, Yumi-chan à."

"Thôi đi mà."

Bộ anh ta còn muốn nói gì nữa hả?

Chẳng lẽ anh ấy đang tán tỉnh cô sao? Không, Kashiwagi-san là gay cơ mà. Khoan, phải không nhỉ, hay anh ấy là bi mới đúng?

Dẫu sao thì, nếu đây thật sự là tán tỉnh thì Yumi nghĩ là nó hơi bị gượng ép rồi đấy.

"Nhưng chẳng có cách nào để ngăn em trưởng thành cả, Yumi-chan. Mặc dù hơi buồn, nhưng anh phải công nhận là việc này cũng có mặt tốt của nó."

"Hở?"

Yumi chẳng hiểu mô tê gì cả. Cô biết chắc là anh ta không có tán tỉnh mình, nhưng nó thiếu chút nữa là thành thế rồi. Thấy vẻ mặt bối rối của cô, Kashiwagi-san khẽ nhếch mép.

"Cơ bản là, em hỏi anh có điều gì muốn nói không, và anh muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình với em, Yumi-chan."

"Biết ơn ư?"

"Về Touko ấy."

Touko.

Thì ra là thế. Tuy việc này hay dễ quên, nhưng Kashiwagi-san chính là anh họ của Touko.

"Nhưng mà em không có-"

Làm gì để nhận được lòng biết ơn cả. Họ đã trở thành soeur với nhau, nhưng chẳng qua là vì cả hai người họ đều muốn thế. Vậy nên, nó không phải là thứ gì đáng để Kashiwagi-san cảm tạ cô.

"Có đấy. Anh đã không cứu được em ấy. Nhưng em đã khuất phục được tinh thần mạnh mẽ của em ấy, cùng với việc làm dịu đi trái tim cố chấp của em."

Khi Kashiwagi-san nghiêm túc nói về một người mà anh ấy trân quý, mặt anh trông như bản thảo của một bức tượng đá vậy. Tượng đá và vẻ ngông nghênh, cả hai thứ đều thuộc cùng một người nhưng lại cứ như là hai người khác biệt, khiến Yumi không biết phải làm sao với anh ta cả.

"Từ khi con bé trở thành petite soeur của em, trái tim em ấy dường như đã ổn định. Và anh cho rằng đó là vì em có một trái tim vững vàng và giữ em ấy thật chặt, Yumi-chan."

"Ổn định ấy ạ?"

Yumi nghiêng đầu khó hiểu. Không hiểu sao, cái cụm từ đó đọng lại trong tâm trí cô.

"... A."

Phải rồi. Đó chính là ý nghĩa thật sự của sự "rắn chắc" mà Sachiko-sama và Shimako-san nhắc đến mấy ngày trước.

Ổn định.

Yumi không chắc về vụ "trái tim vững vàng" này cho lắm, có lẽ là tại dạo này cô không có bồn chồn nhiều mà thôi. Đó cũng có thể là lí do mà Sachiko-sama đã đẩy cô phía sau nhà thể chất.

"Không lẽ anh đã vô tình khơi dậy cái gì với từ đó à?"

Kashiwagi-san liếc cô mỉm cười, bức tượng đá giờ đã bị che khuất.

"Đó là bí mật ạ."

"Được rồi, thế em lấy tay anh làm quà đáp lễ đi nhỉ?"

"Không có vụ đó đâu."

Dòng người xếp hàng đợi tàu lượn hiện vào tầm mắt, nên Yumi chạy đi trước dẫu biết rằng Kashiwagi-san sẽ sớm đuổi kịp cô thôi.

Để nhận lòng biết ơn của anh ta, Yumi cho phép anh ngồi kế mình trên tàu lượn siêu tốc, rồi hét thật to.






Phần 2

Cơ thể Yuuki đã phần nào hồi phục khi Rei-san và Yoshino-san trở lại.

"Sachiko-sama, em thành thật xin lỗi vì đã khiến chị lo lắng ạ."

Yoshino-san hướng về Sachiko-san lúc xin lỗi. Yuuki gần như không thể tin vào mắt mình. Bằng một cách thần kì, chị ấy nhảy chân sáo qua để gặp họ, quay quay cái áo khoác không mặc nữa trên tay mình.

Phép màu gì đã khiến Yoshino-san hồi phục hoàn toàn như vậy? Lắng nghe cuộc hội thoại giữa chị ấy với Sachiko-san, có vẻ như chị đã ói. Cơ mà Yoshino-san không có dùng từ thô tục như thế.

"Cả em nữa, Yuuki-kun."

Yoshino-san quay về phía cậu và nói.

"Chị xin lỗi. Vì rất nhiều thứ."

Cái vẻ ăn tươi nuốt sống trong mắt chị ấy lúc chị bấu lấy tay Yuuki ngay trước khi cậu vào khu trò chơi tách trà cùng với cái vẻ như bị ma nhập lúc chị liên tục xoay tay lái tách trà đã hoàn toàn biến mất. Yoshino-san mỉm cười ngọt ngào, trông cứ như là một người khác hẳn vậy.

"Không sao đâu ạ. Bản thân chị cũng đã trải qua nhiều chuyện khó khăn mà, Yoshino-san."

Yuuki nhẹ lòng khi thấy bầu không khí bão táp giữa Rei-san và Yoshino-san đã tan đi.

Nền móng sẽ được củng cố qua những gian khổ, hay nói đúng hơn, cuộc cãi vã vặt vãnh của họ đã chấm dứt khi có chuyện nghiêm trọng xảy ra.

Dù sao thì, cũng không phải là họ đã cãi nhau, mà là có một đám mây trên bọn họ. Và tất cả những người khác đã bị cuốn vào nó. Hiển nhiên là sẽ có vài thiệt hại ngoài dự kiến rồi.

"Yumi-san đâu rồi ạ?"

Yoshino-san hỏi Sachiko-san, cứ như chị ấy mới phát hiện Yumi không có ở đây.

"Con bé đi chơi tàu lượn với Suguru-san rồi."

"Ồ, thế ạ? Thế thì tốt quá."

Khi nghe Yoshino-san nói "Thế thì tốt quá," Yuuki cũng thầm nghĩ "Tốt quá." Nếu Yumi vẫn còn ở đây, vậy tức là lời nhắn của Yoshino-san trở nên vô nghĩa rồi.

Sau khi ngồi xuống ghế giữa Yuuki và Sachiko-san, Yoshino-san nói.

"Em thấy hơi đói bụng."

Hả?

"Em muốn ăn cái gì đó."

Hả!?

Bộ một người vừa mới ói hết mọi thứ trong dạ dày mình rồi muốn ăn ngay là bình thường ư? Chẳng phải tốt nhất là nên để cho bao tử nghỉ ngơi xíu sao? Nhìn thế nào đi nữa thì chị ấy hồi phục nhanh quá. Thật sự là nhanh quá đi.

"Ở đây đi, để chị kiếm thứ gì đó dễ tiêu hóa cho em."

Rei-san nói rồi rời đi. Bộ chị ấy phải kiêng gì à? Yuuki nhìn theo thân hình thu nhỏ của Rei-san đầy kính trọng.

"Yuuki-san. Chị nhờ em trông cặp của bọn chị được chứ?"

Nghe thấy tên mình, Yuuki quay người lại. Cậu được nhờ trông đồ, vậy nghĩa là-

"Yoshino-chan và chị sẽ đi dạo tí. Tụi chị không đi lâu đâu."

"... Vâng ạ."

Dựa theo vẻ mặt bối rối của Yoshino-san, đây chắc hẳn là thứ mà Sachiko-san tự mình quyết định, chứ không phải là hai người họ đã bàn bạc với nhau.

"Vậy chị để nó lại cho em nhé. Đi thôi, Yoshino-chan."

Dẫu sao, đây cũng là yêu cầu từ một vị tiền bối. Yoshino-san đi theo dù vẫn còn lưỡng lự.

"Khoan, thế chẳng phải em đi thì sẽ dễ hơn sao?"

Đến khi cậu nhận thức được chuyện gì mới xảy ra thì Sachiko-san và Yoshino-san đã để túi lại cho cậu và đi rồi. Bị bỏ lại đằng sau, cậu thiếu niên xem xét tình huống của mình một cách khách quan và xệ hết cả vai.

Một mình, ngồi trên ghế, giữ ba cái túi của nữ và một áo khoác nữ. Nếu chỉ có của một người thôi thì nhìn giống như cậu đang giữ đồ cho bạn gái mình, nhưng đằng này lại có tận ba cái. Giải thích vụ này sẽ khó khăn lắm đây.

Thế thì, liệu cậu nên chọn bị xấu hổ vì việc này (dù là đúng đắn) hay giả vờ ương ngạnh rồi bảo "Ờ, tôi trông ba cái túi của con gái đấy. Thì sao?" Nếu Kashiwagi-senpai ở vị trí của cậu thì chắc anh ấy sẽ đáp lại "Số đào hoa đúng là khổ mà," nhưng không đời nào Yuuki làm được vụ đó, nên dùng anh ta để tham khảo là vô ích rồi.

Yuuki chậm rãi quan sát khu vực công viên xung quanh mình. Ai ai cũng đang tận hưởng thế giới riêng của mình nên chẳng ai bận tâm đến cậu thiếu niên ngồi lẻ loi trên ghế cả. Và họ càng không để ý đến thứ mà cậu đang trông-

"A!"

Yuuki hét lên. Mới nãy thôi, từ khóe mắt mình, cậu nhìn thấy bóng dáng một người mà cậu quen biết.

"Ờ, ờ, ờ."

Nó chỉ trong phút chốc thôi. Rồi họ biến mất đằng sau một tòa nhà. Nhưng cậu khá chắc rằng đó chính là họ.

"Đợi đã!"

Yuuki đứng dậy, chuẩn bị đuổi theo. Nếu bây giờ cậu chạy thì chắc chắn cậu sẽ bắt kịp họ. Bởi vì mục tiêu của cậu chỉ là một cô gái đang thong thả đi bộ thôi mà.

"A."

Nhưng ba cái túi và áo khoác đang níu chân cậu lại.

"A- chậc."

Sachiko-san đã bảo cậu trông cặp họ rồi, nên không thể nào có vụ cậu bỏ chúng lại được.

Làm sao bây giờ, Yuuki? Mày sẽ giải quyết vấn đề này sao đây!?

"Đành chịu thôi."

Fukuzawa Yuuki đưa ra quyết định và bắt đầu chạy.






Phần 3

"Sao mọi chuyện lại tệ đi giữa hai người vậy?"

Sachiko-sama hỏi trong lúc họ đi dạo.

"..."

Sự im lặng của Yoshino khiến chị ấy nở một nụ cười nhẹ.

"Không phải là chị muốn can thiệp vào chuyện của người khác đâu, chỉ là chị cứ lo về nó mãi. Có lẽ là tại lễ tốt nghiệp sắp đến rồi và chị bắt đầu trở nên bồn chồn."

Yoshino cứ tưởng rằng bản thân cô và Rei-chan mới là người bồn chồn, chứ không phải Sachiko-sama.

"Em sẽ không làm phiền chị với vụ ai gây sự trước, bởi vì nó nhỏ nhặt lắm ạ. Nhưng mà chẳng ai trong bọn em chịu nhường người kia cả. Nói sao nhỉ... nó là vì ngớ ngẩn ạ."

"Từ Rei sao?"

"Từ cả hai luôn ạ."

"Ra vậy."

Tính cô vốn không phải là ngoan ngoãn, nhưng Yoshino hiểu được tình hình. Sau khi nghe thế, Sachiko-sama sẽ không nói gì nữa. Nếu như Yoshino cứ cứng đầu bảo đó là lỗi của Rei-chan thì cô đã bị Sachiko-sama giáo huấn một trận rồi.

"Cơ mà, như thế vẫn không giống Rei chút nào."

Sachiko-sama nói sau khi nghĩ ngợi một hồi.

"Đúng là vậy thật."

Yoshino đồng ý trong lúc bước bên cạnh Sachiko-sama. Về cơ bản, Rei-chan là một người rất kiên nhẫn và bao dung. Do biết vậy nên Yoshino mới nghĩ rằng cô có thể làm bất kì thứ gì cô muốn và Rei-chan sẽ luôn tha thứ cô. Cho nên, việc Rei-chan đi trước sau khi chờ năm phút và cố gắng bắt Yoshino xin lỗi thật là không giống chị ấy chút nào cả.

"Yoshino-chan, chị không biết là em cho rằng việc gì đã gây ra chuyện này, nhưng có khi còn có thứ khác mà em chưa nghĩ tới đấy."

"Còn có thứ khác ư?"

"Nguyên nhân gốc rễ của vụ này... Có lẽ là Rei đang bất mãn với cái gì đó, nhưng em vẫn chưa nhận ra."

"Bất mãn ấy ạ?"

Về việc cô hành xử như một đứa trẻ hư hỏng ngay trước lễ tốt nghiệp của Rei-chan sao? Hay là cô phải tự lực nhiều hơn? Dù sao thì, Yoshino khá chắc rằng nó không phải là một thứ trừu tượng gì cho lắm.

Sachiko-sama chắc hẳn cũng đang nghĩ thế do chị ấy đưa ra những ví dụ sau.

"Có lẽ là cậu ấy muốn nói với em về việc gì đó."

"Ý chị là, kiểu như xin lỗi ấy hả?"

"Chị thì lại nghĩ nó là thứ khác cơ."

Chẳng cần Sachiko-sama đáp lại, Yoshino cũng biết là câu trả lời của mình sai rồi. Bởi vì lời xin lỗi đến sau khi chuyện đã xảy ra cơ mà. Không phải là lòng Rei-chan đanh lại vì Yoshino hiếm khi xin lỗi.

Rei-chan đâu có gì muốn nói với mình đâu, phải không?

"A."

Đột nhiên, lời Rei-chan nói hiện về với cô.

"Em mới nhớ ra gì ư?"

"Vâng. Nhưng mà nó có hơi, ừmm..."

Tuy có hơi mờ nhạt, nhưng cô đã nắm được rồi. Có thể Rei-chan đã không mong đợi lời xin lỗi trên xe buýt. Mà là một thứ khác. Có một thứ gì đó mà Rei-chan muốn nghe.

"Nhân tiện thì, chuyện gì đã xảy ra với Nana-chan vậy?"

Nana.

Nghe thấy từ khóa đó, cô đã ngộ ra.

"... Phải rồi."

Mắt Sachiko-sama mở to khi nghe thấy Yoshino thốt lên.

"Yoshino-chan. Ý em nói là em thậm chí còn chưa báo cho Rei biết chuyện gì xảy ra với Nana-chan ư?"

Cái phần "thậm chí còn chưa báo cho Rei biết" đâm vào tai cô.

"Vâng. Em quên ạ."

Không chỉ mỗi Rei-chan, cô cũng chẳng nói cho Yumi-san hay Shimako-san. Cô chỉ quên mà thôi.

"Thế gọi điện cho Nana-chan thì sao? Em có gọi cho em ấy chứ, đúng không?"

"Tất nhiên rồi ạ."

Yoshino đã lo vụ đó tối qua rồi. Phần đó thì cô không quên.

"Nhưng Nana có chuyện cần làm, nên bảo là sẽ không đi được. Dĩ nhiên cũng có thể là em ấy tế nhị mà thôi... Con bé thông minh mà."

"Đúng là vậy."

"Trong khi đó, em đúng là đần độn thật. Không phải là em cố tình giữ bí mật với Rei-chan, nhưng có lẽ nó đã khiến chị ấy cảm thấy như mình bị cho ra rìa vậy."

Yoshino đã hơi mừng rằng Nana-chan sẽ không đến, và sau một đêm say giấc, cô đã hoàn toàn quên béng về nó. Hệt như những con gà quên mất mình đã làm gì sau ba bước vậy. Rồi Yoshino cứ mãi lo vụ chui xuống chăn để hù Rei-chan.

"Nếu em hiểu được rồi thì em vẫn có thể thay đổi mà."

"Em sẽ nói chuyện với Rei-chan. Rồi em sẽ xin lỗi ạ."

"Đó là cách mà một đứa trẻ thông minh sẽ xử lí đấy."

Sachiko-sama quàng tay qua vai Yoshino trong lúc họ đi. Khi Sachiko-sama nói "Mình về thôi nhỉ?" và chuyển hướng, họ bắt gặp một cảnh tưởng khá là kì lạ.

"Ô... Chẳng phải đó là Yuuki-kun sao?"

"... Đúng rồi ạ."

Cái cảnh một cậu thiếu niên chạy nhanh hết cỡ với ba cái túi - mỗi vai đeo một cái và cái còn lại trong tay trái - cùng với một chiếc áo khoác trong tay phải cậu đang thu hút khá là nhiều sự chú ý.

Và không chỉ mỗi Yoshino and Sachiko-sama, ngay cả những người khác đi trên đường cũng ngoái đầu nhìn cậu luôn.






Phần 4

Cô không biết làm sao mà mọi chuyện lại thành ra thế này, nhưng Touko và Kanako-san hiện đang ở trên tàu lửa hơi nước vòng quanh công viên giải trí. Họ đã canh giờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net