Vol 30 Chap 6: Mong Ước Xa Xăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1

Hãy đi vòng đu quay nhé.

Đó là những gì Shimako-san đã nói.

Không phải là "Em có muốn không?" Mà chị ấy bảo "Hãy đi nhé." Thế rồi, Shimako-san nắm tay Noriko và họ đi vào cuối hàng.

"Em có ổn với độ cao không, Noriko?"

"... Bình thường."

"Phải rồi. Em mạnh mẽ mà nhỉ."

"Bình thường thì em sợ ạ, ý em định nói vậy."

"Ôi trời, cái em này."

Noriko nghĩ đáng lẽ mình mới là người nói câu cuối mới đúng. Shimako-san trông chẳng giống như thích độ cao gì cả, dựa vào cái cách mà chị ấy nói, thế sao chị ấy lại cố ý chọn vòng đu quay vậy?

"Bộ đây là một thử thách gì đó chị tự đặt ra cho mình à, Shimako-san?"

Họ mới chơi tàu lượn siêu tốc ngay trước vòng đu quay. Và đua xe trước đó nữa.

Về mặt tốc độ thì nó không giống như hai trò kia. Tiếng la hét của Shimako-san, dù là vì vui hay sợ, cũng đã chấm dứt rồi. Noriko nghĩ có lẽ mình chính là người đầu tiên nghe thấy Shimako-san thét to đến mức này.

Nhưng dù là thế, và vì một nguyên nhân nào đó mà cô vẫn chưa hiểu được, Noriko vẫn có cùng một vẻ ảm đạm trên mặt mình. Cô thở dài. Bản thân Shimako-san đã nói "Không sao đâu mà," nên Noriko thật là ngu ngốc khi cứ để việc đó làm trĩu lòng mình.

"Cũng có thể."

Shimako-san ngước lên nhìn bầu trời xanh trong vắt, rồi dời tầm mắt lại nhìn Noriko.

"Có lẽ là vì chị đang ở với em, Noriko."

"Nhưng đó đâu phải là thử thách em tự đặt ra cho mình."

"Ý chị không phải thế. Bởi vì khi ở với em, chị cảm thấy rằng mình có thể làm những việc này. Nên chúng ta nên thử chinh phục tất cả mọi thứ luôn."

"Tất cả mọi thứ, ý chị là những thứ chị không giỏi ấy ạ?"

"Chị không biết là chị có giỏi không nữa. Chị chưa bao giờ đi công viên giải trí trước kia cả."

"Ngay cả hồi chị còn nhỏ luôn?"

"Ừm. Chị chưa bao giờ xin cha mẹ đi khu giải trí cả, bởi vì chị chưa bao giờ thật sự muốn đi hết."

Shimako-san bật cười dịu dàng.

"Ra là thế ạ?"

"Chứ còn em thì sao, Noriko? Em có đến đây thường xuyên không?"

"À thì, cũng không phải là bọn em đến đây suốt. Chủ yếu là vì chị em ạ."

Trong trường hợp của Noriko, cô không cần phải chủ động tại chị gái cô đã luôn đòi ba mẹ cô rồi, nên thỉnh thoảng họ sẽ đi công viên giải trí. Người cha công chức và người mẹ giáo viên của cô được nghỉ cùng một ngày với nhau, thế nên gia đình họ sẽ luôn đi chơi đâu đó vào Chủ nhật.

"À, thì ra khi có anh chị em gần tuổi với nhau là như vậy. Ngược lại thì, anh trai chị đã rời khỏi nhà từ lúc chị còn nhỏ, và do cha chị là sư trụ trì, Chủ nhật không hẳn là ngày nghỉ của ông ấy. Cho nên một người con gái như chị rất thích hợp với nơi đó."

Dù là sau cuộc trò chuyện tâm tình ban nãy của họ, Shimako-san vẫn nói về gia đình mình với chất giọng như cũ. Nó đúng là "Không có gì đâu mà."

"A."

Ánh mắt Shimako-san lơ đãng tha thẩn về phía trước, rồi chị ấy đột ngột cúi đầu vì xấu hổ. Noriko chuẩn bị quay đầu để xem chuyện gì mới xảy ra thì Shimako-san nắm tay cô để ngăn cô lại.

"..."

Nhưng chị ấy đã không làm kịp và Noriko đã thấy rồi. Cặp đôi xếp hàng trước họ đang hôn nhau, chẳng bận tâm gì đến việc họ đang ở chốn công cộng cả.

Noriko không nghĩ là mình đã nhìn thấy thứ gì sai trái, nên cô cảm thấy mình không cần phải nhìn đi chỗ khác. Cô tính nhìn chằm chằm cặp đôi đó cho đến khi họ ngừng làm việc mình đang làm vì ngượng, nhưng rồi lại thôi vì cái cách mà Shimako-san hạ ánh mắt ngây thơ của chị xuống.

Dù sao thì, đứng ngay sau Noriko và Shimako-san là ba thằng nhóc tiểu học, và màn phô trương này đã kết thúc nhanh đến không ngờ bởi vì bọn chúng cứ chỉ trỏ vào cặp đôi đó và la lên "Họ đang hôn nhau kìa!" và "Chụt chụt."

Bọn nhóc hình như là anh em thì phải. Tuy có chiều cao khác nhau, nhưng mặt bọn chúng đều giống y như đúc.

"Mẹ bọn này bảo vậy đấy."

"Dì ấy đâu có nói vậy đâu."

Lắng nghe cuộc hội thoại của họ, nó đã trở nên rõ ràng rằng hai trong số đó là anh em ruột, còn đứa thứ ba là em họ.

Xếp đằng sau bọn nhóc là một cụ ông và cụ bà. Họ là vợ chồng ư? Hay chỉ là bạn đi cùng nhau thôi? Tuy không có khả năng cho lắm, nhưng họ cũng có thể là anh em nữa. Người đàn ông bảy mươi tuổi năng động đến bất ngờ đang ân cần dìu dắt bà lão mang gậy.

Thế, mọi người xung quanh họ sẽ nghĩ họ có mối quan hệ gì đây? Noriko chợt thắc mắc về điều này.

Bạn bè? Chị em? Người thân? Hai người hòa thuận với nhau? Hay chỉ là hai cô gái từ một nhóm lớn đến đây vào hôm nay rồi quyết định đi chơi đu quay cho dù họ không hẳn là thích nhau?

Họ không có tranh cãi, nhưng ai cũng sẽ nghĩ thế khi thấy vẻ mặt ưu sầu của Noriko. Tuy vậy, Noriko nghĩ nó vẫn tốt hơn là một nụ cười gượng ép vô nghĩa. Và họ vẫn đang nắm tay nhau, sau khi Shimako-san bắt lấy tay Noriko.

Sau khi bước lên vòng đu quay và ngồi xuống đối diện nhau, cả hai người họ đều nhìn ra ngoài cửa sổ. Càng lên cao, hình ảnh của những người trên mặt đất càng bé lại.

"Mọi người, trông họ nhỏ quá đi."

Shimako-san nói ra những gì mà Noriko nghĩ, trước khi Noriko có cơ hội để nói nó.

"Là con gái của một sư thầy, giữ bí mật lúc nào cũng khó với chị hết."

Công viên giải trí nhìn giống như một khu vườn thu nhỏ vậy. Đồi núi, mặt hồ, lâu đài, và đỉnh của những tòa nhà khác đều trông thật rõ ràng. Mọi người bên dưới nhìn cứ như những côn trùng tí hon, dù là họ đang cười, khóc, giận dữ hay gì khác đi chăng nữa.

Tất cả những thứ đó trong một cái hộp bé tí. Nghĩ thế, Noriko cho rằng vấn đề của mọi người cũng nhỏ nhặt như vậy luôn.

"Còn giờ thì sao ạ?"

Noriko hỏi. Shimako-san đáp lại ngay tức khắc "Chị vui lắm."

"Bởi vì chị có Noriko yêu dấu của chị ngay bên cạnh mà."

Vào khoảnh khắc đó, cái buồng của họ lên đến đỉnh điểm.

Lần đầu tiên, Noriko cảm thấy rằng những lời mà Shimako-san nói, cái câu "Không sao đâu mà," không phải là ngụy biện gì cả, mà là cảm xúc thật sự của chị ấy.






Phần 2

Trên con tàu hải tặc, ngọn gió thổi qua người họ thật dễ chịu.

Lúc cô vuốt những lọn tóc rối ra khỏi mặt mình, Shouko nghe thấy người bên cạnh mình nói "Tách."

Nó không phải tiếng của máy chụp hình, mà là một giọng nói.

Shouko quay đầu lại và Tsutako-sama đang mỉm cười với cô qua khung chữ nhật chị ấy tạo bằng ngón cái và ngón trỏ của tay mình.

"Chị đang làm gì vậy?"

"Chụp ảnh."

"Hở?"

"Tuy sẽ không có bản ngoài đời thực, nhưng tấm ảnh mà chị mới chụp em sẽ luôn ở trong trí nhớ chị."

Đến một lúc nào đấy, Tsutako-sama đã thôi tìm để rồi lại thất vọng khi không thấy chiếc máy ảnh ở đó. Thay vì quên cái máy ảnh đi, Tsutako-sama lại trông vui vẻ đến lạ khi không thể dùng nó.

"Ban đầu thì đúng là phiền thật. Nhưng sau khi chị vượt qua cơn nghiện, nó lại thoải mái vô cùng."

Tsutako-sama nói, một cách bất ngờ và thanh thản. Cho dù không có máy chụp ảnh, chị ấy vẫn thú vị như thường.

"Hơn nữa, Yumi-san với những người khác đâu có nói gì đâu, đúng không? Về việc chị không mang máy ảnh ấy. Như thế có ý nghĩa lắm đấy."

Tsutako-sama nói, đưa khung hình ngón tay của mình về phía mặt đất. Cơ mà, chắc chị ấy sẽ không tìm được Rosa Chinensis en bouton đâu, dù chị có chỉ hướng nào đi chăng nữa.

"Việc họ không nói gì hết rất có ý nghĩa sao?"

Shouko hỏi. Cô biết rằng khi một điều gì đó được nói với bạn thì nó sẽ ở mãi với bạn, nhưng không thể hiểu điều ngược lại. Thế rồi, Tsutako-sama hạ tay xuống và nhìn cô.

"Thì, ngoài chụp ảnh ra, chị không có tự tin về mình cho lắm."

"Hả?"

"Ở trường, chị thích chụp hình những học sinh khác. Nên mỗi khi có sự kiện gì đó và họ mời chị là chị vui lắm. Và mọi người cũng rất thích mấy bức ảnh chị chụp nữa. Về một mức độ nào đó thì chị đã tăng giá trị bản thân mình bằng cách đóng vai một nhiếp ảnh gia, và đó thường là cách chị giao tiếp với những học sinh khác. Nói chung là, nhờ chụp ảnh mà chị đã khiến cuộc đời đi học của chị dễ dàng hơn. Do đó, cứ lúc nào rảnh là chị lại chạm máy ảnh mình. Có nó bên cạnh khiến chị yên tâm. Nên đối với chị, cái máy ảnh cứ như là tấm chăn của Linus vậy."

Trong lúc lắng nghe điều này, Shouko sửng sốt tột cùng. Tsutako-sama lúc nào cũng trông thật rạng rỡ và đầy tự tin, và đó là cách mà Shouko đã luôn nhìn chị ấy.

"Nên việc bác chị cá cược vụ này có lẽ là vì bác còn lo hơn cả chị nữa."

"Bác ấy lo lắng ư?"

"Về việc nếu không có máy ảnh thì liệu chị có ổn không."

Phải nhận lấy hậu quả từ việc quá dựa dẫm vào máy chụp hình của mình, Tsutako-sama mỉm cười. Giờ đây, khi chiếc máy ảnh bị lấy đi, chị ấy mới có thể là chính mình. Chị ấy nghĩ sao về việc đó nhỉ?

"Em không có mang theo máy ảnh của em, đúng không Shouko-chan? Khi chị nghe thấy thế, một phần trong chị ghen tị lắm. Chị nghĩ là 'A, Shouko-chan mạnh mẽ thật đấy.'"

"..."

Tsutako-sama đã có những suy nghĩ đó trong lúc Shouko đang buồn rầu vụ là thành viên câu lạc bộ nhiếp ảnh mà lại không mang máy ảnh theo. Thật là không thể tưởng tượng được.

"Nhưng Yumi-san đã không nói gì cả. Hay có khi, cậu ta còn chả nhận ra là chị không có máy ảnh cơ. Đôi lúc cậu ấy khờ lắm."

"Và khờ là một việc tốt ư?"

"Ừ. Hay ít nhất là với chị, ngay bây giờ. Bởi vì, sau tất cả, nó chính là bằng chứng cho thấy nghi ngờ của chị không có căn cứ nào hết, phải không? Đối với Yumi-san, chị vẫn là chị cho dù chị có hay không có máy ảnh đi nữa. Vì thế, cậu ấy đã mời chị không phải với tư cách là một nhiếp ảnh gia, mà là bạn."

"Sao chị lại dùng Rosa Chinensis en bouton làm tiêu chuẩn thế ạ?"

Shouko cảm thấy khó hiểu.

Tsutako-samaRosa Chinensis en bouton là bạn cùng lớp, nên tất nhiên họ sẽ hiểu nhau rồi. Nhưng chị ấy cũng học cùng lớp với Rosa Foetida en bouton mà, và cả Rosa Gigantea hồi năm nhất nữa. Thứ gì đã khiến Rosa Chinensis en bouton đặc biệt đến vậy? Có một lượng ghen tị nhất định trong câu hỏi đó.

"À thì, chị em KibaraShirobara có chuyện của riêng họ suốt buổi sáng mà, đúng không? Họ sẽ chẳng để ý chuyện gì xảy ra với người khác đâu."

"Hở? Chuyện gì đã xảy ra với mấy chị em KibaraShirobara cơ?"

Tsutako-sama nói như thể nó là kiến thức chung vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Shouko nghe nói về nó.

"Chị không biết rõ cho lắm, nhưng chị khá chắc là đã có chuyện gì đó xảy ra. Chỉ nhìn qua là đoán được còn gì?"

Khi bị hỏi lại, Shouko lục lọi trí nhớ mình về sáng nay và vẫn chẳng tìm thấy thứ gì khác thường cả. Tuy vậy.

"... Em cũng có chuyện của riêng mình ạ."

"Chị cũng nghĩ là thế."

Tsutako-sama cười với cô. Trong lúc Shouko thấp thỏm nhìn Tsutako-sama, chị ấy đã nhìn thấu cô rồi.

"Có vẻ như Rosa Chinensis là người duy nhất phát hiện, và chị ấy không định nói gì cả. Nhưng chị ấy đối lập hoàn toàn với Yumi-san, nên chắc hẳn chị đã quyết định không nói gì sau khi suy xét kĩ càng."

Tsutako-sama nhắm mắt lại, thư thái cảm nhận làn gió thổi vào mình.

"Tại sao chị lại nghĩ vậy ạ?"

Câu trả lời cho thắc mắc của Shouko là "Thì tính chị ấy là thế mà."

Tsutako-sama dường như nghĩ là Shouko đang hỏi về Rosa Chinensis, trong khi Shouko thật ra là đang hỏi về chính Tsutako-sama.

"Vậy nên, thay vì thất vọng, có khi việc máy ảnh chị bị hư lại hay đó chứ."

Chuyến tàu của họ sẽ sớm kết thúc thôi.

"Nếu chị có máy ảnh bên cạnh, chị sẽ vung vẩy nó liên tục rồi chụp thật nhiều, nên chị nghĩ là mình sẽ không tận hưởng được nhiều như thế này đâu."

Tsutako-sama nhìn qua Shouko.

"Cái trò tách trà với Rei-sama vui nhỉ?"

"Công nhận ạ."

Nụ cười của chị ấy đã bừng nở trong lúc họ xoay vòng vòng. Hiển nhiên, nếu Tsutako-sama có máy ảnh với mình vào lúc đó, có lẽ Shouko đã không được nhìn thấy gương mặt tươi cười không phòng bị ấy rồi.

Đó chính là lí do Shouko tin lời bác của Tsutako-sama nói, rằng đây chính là ý trời.






Phần 3

Nhóm của Yumi-san đang đi lượn trong tiệm quà lưu niệm.

"Sao bọn mình không vào đó coi luôn nhỉ?"

Rei-chan bắt đầu đi về phía trước, nhưng Yoshino nắm áo khoác chị ấy lại.

"Sao thế?"

Yoshino thầm nghĩ "Em là người nói câu đó mới đúng." Với Rei-chan, cái vụ nôn mửa của Yoshino sau khi chơi trò tách trà dường như đã định hình một ranh giới nào đó, thổi bay đi sự bất đồng ban đầu của họ. Chị ấy đã quay lại làm Rei-chan tốt bụng như thường lệ, cứ như chẳng có gì xảy ra hết.

Yoshino nghĩ tốt nhất là cô nên xin lỗi trong lúc vẫn còn chưa thấy khỏe lại, và cách xa những người khác. Nếu Rei-chan đã mong chờ việc này thì chị ấy sẽ thuận theo rồi. Nhưng Rei-chan chỉ trở lại bình thường và hình như quên hẳn vụ làm lành. Bởi thế, Yoshino vẫn chưa tìm được thời điểm để mà xin lỗi như cô đã hứa với Sachiko-sama do nó rất khó để cô đề cập vấn đề này.

"Em muốn chơi trò đó."

Dù nói vậy, Yoshino suy nghĩ mình nên làm gì tiếp. Chẳng có trò nào cô thật sự muốn chơi cả. Cô chỉ dùng nó để làm cái cớ ở một mình với Rei-chan thôi.

"Cái nào cơ?"

Rei-chan nhíu mày.

"Em không được đi cái nào nhanh quá đâu đó."

"Em biết rồi mà."

Giờ thì cô chỉ cần nghĩ một trò nào đó nhẹ nhàng thôi. Càng sớm càng tốt.

"Chị biết đó, cái đó đó."

Trong lúc đang chật vật nghĩ lấy một cái, Yoshino cố tỏ ra là mình biết, nhưng lại chẳng nhớ nổi tên nó. Tàu lượn siêu tốc là không được rồi, cái tách trà là vô lí, nhà ma không phải là thứ bạn sẽ đi hai lần trong một ngày, và khu trò chơi điện tử không hẳn là một trò cho lắm.

"Ừm... cái thuyền chầm chậm vòng quanh thế giới á."

Rốt cuộc, cô vẫn không thể nhớ được tên nó. Thật là nhục nhã quá đi.

"Thế cũng được thôi. Cơ mà chẳng phải em bảo em không tính chơi trò đó à?"

Đúng là vậy thật. Hôm qua, trên đường về nhà, Yoshino đã mỉm cười trong lúc hoàn toàn gạt bỏ mong muốn vô cùng nữ tính của Rei-chan khi chị ấy muốn lên chiếc thuyền trôi qua những con búp bê từ nhiều nước khác nhau. "Em có phải con nít đâu mà," cô đã nói vậy đấy.

"Em đổi ý rồi ạ."

Chỉ thêm một cú đẩy nữa thôi là cô làm được rồi. Ngay giờ đây, Yoshino vẫn không thật sự muốn đi cái thuyền đó cho lắm, nhưng nếu cô rút lui vào lúc này thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối mất.

"Sachiko. Bọn này tự đi đây."

Rei-chan nói to lên để Sachiko-sama ở 50 mét trước họ có thể nghe.

"Hiểu rồi. Hai người vẫn sẽ xem pháo hoa chứ?"

Sachiko-sama đáp trả với một giọng cũng to không kém.

"Ừ, kế hoạch là thế."

Vậy hẹn gặp lại. Họ vẫy chào, rồi Yoshino và Rei-chan hướng về phía con tàu chầm chậm đó.

Trong lúc họ nắm tay nhau, Yoshino thầm nghĩ "Cố gắng thêm một chút nữa thôi, Rei-chan."

Lúc chúng ta lái trên chiếc thuyền băng qua những con búp bê từ nhiều nước khác nhau mà chị thích, em sẽ nói với chị đàng hoàng.

Về Nana.

Và sau đó, em sẽ nói câu "Xin lỗi" mà lẽ ra em phải nói từ trước.






Phần 4

Có vài cửa hàng thông với nhau bán đồ lưu niệm và mô hình các nhân vật ở cổng chính.

"Ô, Yumi-san."

Tsutako-san cũng tình cờ đang đi dạo trong cái tiệm mà Yumi hồn nhiên bước chân vào. Dĩ nhiên, Shouko-chan cũng đi cùng với cậu ấy.

"Cậu đang mua quà cho nhà cậu sao, Tsutako-san?"

Cậu ấy đang cầm một cái hộp bánh quy trên tay phải và một hộp sôcôla trên tay trái, hình như đang chọn lựa giữa hai cái đó.

"Không phải cho nhà tớ. Mà là cho bác của tớ."

"Bác cậu ư...?"

Sao cậu ấy lại mua một thứ gì đó cho bác mà không phải cho nhà mình. Bộ bác ấy là một người chưa bao giờ ngừng yêu thích các nhân vật của công viên, hay bác ấy là một nhà sưu tầm mô hình? Có lẽ không phải, nhưng cũng có khả năng bác ấy luôn tìm kiếm những món đồ ngọt mới. Đoán được câu hỏi của Yumi, Tsutako-san cho cô một câu trả lời.

"Bác ấy sửa máy ảnh cho tớ, nên đây chỉ là quà cảm ơn thôi."

"Ủa? Cậu làm hư máy ảnh hả, Tsutako-san?"

"Ừ. Ngay trước khi tớ tới đây. Nên cả ngày hôm nay tớ không có mang theo máy ảnh."

"Hả, thiệt luôn!?"

Lúc Yumi hét lên, Shouko-chan bỗng run bần bật vì cười. Không biết là thứ gì chọc cười em ấy, nhưng em cười nhiều đến nỗi phải ôm cả bụng lại. Shouko-chan đang rất cố gắng nhịn cười, có lẽ cho rằng nó là thô lỗ, nhưng trông nó chỉ giống như em sắp sửa cười thêm một tràng nữa mà thôi.

"Cho em xin lỗi."

Shouko-chan rời khỏi cửa hàng, vẫn còn bật cười.

"Chuyện gì xảy ra với Shouko-chan vậy?"

"Ai mà biết?"

Tsutako-san nói rồi quay trở lại chọn quà cho bác mình. Cơ mà, cậu ấy chắc là biết thứ gì đã khiến Shouko-chan cười.

"Yumi ơi."

Sachiko-sama xuất hiện. Họ đã tách rời trong lúc đi lượn trong cửa tiệm rộng lớn. Kashiwagi-san và Yuuki cũng ở đâu đó trong cửa hàng luôn. Do Kashiwagi-san rất cao và cứ lồ lộ ra, anh ấy rất dễ tìm trong cửa hàng và được dùng làm một cột mốc cho tiện. Chắc hẳn đã tìm được một thứ gì đó buồn cười, hai anh chàng kia cứ chỉ trỏ rồi cười ha hả.

"Em thấy mấy cái này thế nào?"

Sachiko-sama đang cầm hai móc khóa có mascot hình con gấu, mỗi tay một cái. Tay phải chị cầm con gấu lớn tuổi hơn, tay trái thì cầm con nhỏ hơn. Là hai con gấu sinh đôi.

"Có một cái túi nhỏ xíu dễ thương đằng đó nữa. Chị có thể lấy cái màu tìm, còn em thì lấy cái hồng. Em nghĩ sao, Yumi?"

Onee-sama của cô đang định mua đồ đôi từ tiệm quà lưu niệm của công viên giải trí. Đó là lời hứa từ lần đi hồi mùa thu của họ.

"Cái nào cũng được ạ."

Onee-sama sẽ mua cho cô, và hơn hết, họ sẽ có đồ đôi nên Yumi rất sung sướng dù nó là gì đi nữa.

"Bảo cái nào cũng được không có giúp chị đâu. Chị hỏi là tại chị không quyết định được chứ bộ."

Đúng là như thế thật. Nên Yumi nói ra điều đầu tiên hiện ra trong đầu cô.

"Thế mua kẹo thì sao ạ?"

"Kẹo á?"

Sachiko-sama trố mắt nhìn lại Yumi, như thể chị ấy mới bị cáo cắn vậy.

"Mình lấy một thứ gì đó biến mất sau khi mình ăn cũng được mà."

"Bộ em không muốn có một thứ gì đó để kỉ niệm ngày hôm nay sao?"

"Cho dù không còn lại gì cả, chúng ta vẫn sẽ nhớ nó mà. Kí ức ngọt ngào sẽ mãi đọng lại, chị có nghĩ thế không ạ?"

Yumi suy ngẫm liệu onee-sama của cô sẽ phản ứng ra sao trước lời đề nghị lạc đề này của cô đây. Có lẽ một câu gì đó đại khái như "Chị đã cố gắng đến vậy để tìm đồ đôi và đưa ra quyết định rồi. Vậy mà em để công sức của chị đổ sông đổ biển rồi đi chọn kẹo."

Không biết onee-sama đang nghĩ gì nhỉ? Lo lắng về câu trả lời mà mình sẽ nhận, Yumi hạ mắt xuống như đang nhìn mấy món quà vậy.

Cửa hàng khá là đông do ngày dần chuyển sang đêm rồi.

"Đúng vậy."

Sachiko-sama cuối cùng cũng nói.

"Dù là lúc trước chị không có nghĩ đến, nhưng nó là một ý tưởng hay đấy."

Tsutako-san dường như đã căng tai ra hết cỡ để lắng nghe và lẩm bẩm "Vậy có ổn không đó?" Điều đó có hơi kì lạ.

"Tsutako-sama. Cái này thì sao ạ?"

Tràng cười của em ấy hình như đã qua rồi, và Shouko-chan quay trở lại. Khi em nhận ra Sachiko-sama cũng có mặt, em ấy hơi cúi đầu vào chào chị ấy "Gokigenyou" trước khi quay về với Tsutako-san và cho cậu ấy thấy thứ em mới mang.

"Cái này là hoàn hảo cho bác chị luôn, chị thấy sao?"

Yumi đi qua chỗ Tsutako-san để cô có thể trộm nhìn thứ gì ở đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net