Vol 30 Chap 7: Giữa Ánh Sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1

Lúc họ rời khỏi tiệm quà lưu niệm thì những cái bóng cũng đã dài ra rồi.

"Mình vẫn còn chút thời gian trước khi xem pháo hoa ấy nhỉ. Yumi nè, em có muốn chơi thêm trò nào nữa không?"

Sachiko-sama hỏi trong lúc nhìn đồng hồ đeo tay.

"Thế mình đi vòng quay ngựa gỗ thì sao ạ, onee-sama?"

"A... cái đó ấy hở?"

Trái lại với lời mời dạn dĩ của Yumi, cũng khá là dễ đoán khi Sachiko-sama nhìn lại cô với đôi mắt nghiêm nghị.

"Chị nói là chị không chịu nổi mấy trò xoay vòng vòng rồi mà, nhớ không?"

Sachiko-sama từ chối ý tưởng này, chắc hẳn là vì chị cho rằng mấy trò xoay vòng đều như nhau cả và đã nhìn thấy Yoshino-san ngất xỉu ở khu tách trà không lâu trước đó.

"Đúng là nó có xoay vòng thật, nhưng mà nó không phải kiểu xoay điên cuồng đâu ạ. Cùng lắm thì cũng chỉ quay chầm chậm thôi ạ. Chị nhìn kìa, cả em bé còn chơi được nữa mà."

Sachiko-sama rốt cuộc cũng dịu lại khi thấy một đứa bé một tuổi đang ở trên vòng quay ngựa gỗ với ba mình.

"Chắc là vậy..."

Ngay lúc Sachiko-sama mất cảnh giác, Kashiwagi-san nói.

"Em đã từng cưỡi ngựa trước kia rồi mà, đúng không Sacchan? Nó nhanh cỡ chạy nước kiệu khởi động thôi. Với lại, mông em sẽ không bị đau nữa."

Trừ điểm cho câu sau. Dù vậy, ví dụ "cưỡi ngựa" khá là linh hoạt đấy chứ. Yumi sẽ chẳng bao giờ tự mình nghĩ ra so sánh đó được.

"Được rồi, chị sẽ chấp nhận thử thách này."

"Vâng ạ!"

Yumi nắm lấy tay onee-sama của mình và bước vào cuối hàng trước khi chị ấy kịp đổi ý.

"Ô, thế còn hai người thì sao?"

Hai người con trai không theo họ và cùng trả lời "không" khi Yumi hỏi "Bộ hai người không chơi trò này à?" Nhưng họ có lí do khác nhau.

"Nó có hơi xấu hổ ạ."

Yuuki nói, ánh mắt thằng bé biểu lộ rằng việc cưỡi một con ngựa gỗ được trang hoàng với hoa lá và cái yên sặc sỡ trong lúc nó đi lên đi xuống và xoay vòng vòng trước ánh mắt công chúng là vượt quá sức chịu đựng của em ấy rồi. Nhưng thằng bé không nói nó ra, có lẽ là vì không muốn làm Sachiko-sama cụt hứng sau khi đã tốn bao nhiêu công sức để khiến chị ấy có hứng thú với nó.

"Anh cũng xấu hổ sao, Suguru-san?"

"Cũng không hẳn."

Kashiwagi-san nói, luồn ngón tay qua tóc mình.

"Nếu anh cưỡi một con bạch mã thì trông anh sẽ hoàn hảo đến mức ai cũng phải ngắm nhìn cả."

Yumi tự hỏi liệu cô có nên cười hay không, nhưng do không quyết định được nên cô chẳng phản ứng gì nhiều. Sachiko-sama cười mỉa mai, nên chắc đó chính là phản ứng chính xác. Còn Yuuki thì chỉ ngó lơ toàn tập.

Mặt trời đang dần lặng và nhiều nơi trong công viên giải trí bắt đầu lên đèn.

Trong màn đêm, chiếc vòng quay ngựa gỗ tỏa sáng rực rỡ hệt như một cái hộp trang sức rạng ngời.

"Ngày xưa, chị đã từng nhìn thấy một cái hộp nhạc trong phòng bà chị y như thế này."

Sachiko-sama dịu dàng nói trong lúc ngắm nhìn vòng quay say đắm.

"Khi em mở nắp ra, có ba con ngựa xoay chầm chậm dựa theo tiếng nhạc. Bên dưới là các ngăn kéo với nhẫn hoặc vòng cổ, chị không nhớ là cái nào nữa, nhưng có nhiều loại ngọc khác màu lắm. Chị rất thích mở hộp nhạc và ngăn kéo ra, rồi nhìn ngắm những con ngựa với mấy món đồ trang sức. Nó đẹp đẽ vô cùng."

Sachiko-sama mỉm cười với hồi ức ấy.

"Nó đẹp đến nỗi chị cứ muốn chui vào chiếc hộp nhạc ấy hồi bé. Và giờ thì nó đây rồi."

Nói rồi, Sachiko-sama nhanh nhẹn trèo lên một con ngựa trắng. Động tác và tư thế của chị ấy thật là trang nhã, chắc hẳn là do kinh nghiệm cưỡi ngựa của chị.

Yumi nối đuôi theo, lấy con ngựa hơi chếch phía sau Sachiko-sama. Làm theo chỉ dẫn của onee-sama, cô ngồi với lưng thẳng tắp.

Tiếng nhạc tràn vào và những chú ngựa dần dần chuyển động.

Bên trong chiếc hộp trang sức lấp lánh, hàng đàn chú ngựa duyên dáng xoay tròn.

Thỉnh thoảng, onee-sama của Yumi sẽ ngoái lại nhìn cô qua vai mình. Yumi sẽ vẫy chào đáp lại.

Nó giống như là xoay hơn là quay mòng mòng. Dù có xoay bao nhiêu lần đi chăng nữa thì họ sẽ chẳng bao giờ lại gần nhau cả.

Họ không lại gần nhau. Nhưng họ cũng không cách xa nhau.

Không sao đâu. Không sao đâu mà.

Yumi cảm thấy như cô đã tìm được câu trả lời của mình rồi.

Onee-sama của cô xoay tròn.

Mỉm cười rạng rỡ, gọi lấy tên cô, "Yumi."

Khắc sâu cảnh tượng này vào trong kí ức.

Cái cảnh tượng tỏa sáng đến mức làm đau mắt cô.

Nhất định sẽ còn rất nhiều điều tuyệt vời trong đời Yumi. Nhưng khoảnh khắc này chính là trải nghiệm chỉ có một trên đời.

Cô sẽ cất nó thật kĩ trong chiếc hộp trang sức của mình, như thể nó là món đồ quý giá nhất của cô.

Nói ẩn dụ thì, nó khiến đá opal trông chỉ giống như là những viên kẹo đẹp mắt thôi vậy.






Phần 2

"Chỗ này chắc là được rồi nhỉ?"

Tsutako-sama thở phào, rồi mỉm cười.

Sau khi vật vã trèo lên đồi, họ đến một cái đài quan sát ngay trước ngọn núi nhân tạo. Do nó rời xa khỏi đường chính nhộn nhịp và ánh đèn từ những trò chơi khác không chiếu thẳng vào mắt, đây là một điểm tuyệt vời để ngắm pháo hoa. Nó sẽ bỏ sót một cái hồ được thắp sáng vài phần, nhưng than phiền về việc đó thì sẽ chẳng thay đổi được gì cả. Thay vào đó, Shouko đã rất ấn tượng rằng họ đã có thể tìm được một chỗ như vậy rồi.

Đây có lẽ là một trong những điểm mà hầu hết mọi người không biết, chỉ có những người thông thạo mới biết mà thôi. Dù họ đã đến khá sớm rồi nhưng vẫn có một đám đông nhỏ ở đó.

"A phải rồi, sao tụi mình không kiểm tra xem cái sôcôla mình mua có nhét vừa bao máy ảnh của bác chị không nhỉ?"

Tsutako-sama nói. Vẫn còn khoảng 15 phút nữa mới tới màn pháo hoa. Chị ấy đưa ra đề nghị này chắc là vì chị nghĩ đây là một cách hoàn hảo để giết thì giờ. Nhưng Shouko lại không nghĩ rằng đây là một ý tưởng tốt cho Tsutako-sama.

"Ừmm, chị sẽ ổn chứ ạ?"

Ngay cả việc nói trực tiếp về nó cũng khiến cô thấy hơi căng thẳng nữa.

"Tại sao?"

"Ừmm. Thì chị biết đó..."

Trong lúc Shouko lắp bắp, Tsutako-sama đã đoán ra ý cô định nói gì và bảo "À."

"Về việc bác chị nói ấy hả? Rằng nếu chị mở túi ra thì chị sẽ không kiềm chế được việc chụp hình sao? Em lo lắng về vụ đó à, Shouko-chan?"

"Dạ."

Bằng tất cả trái tim và lí trí mình. Tất nhiên, không phải là cô không tin tưởng Tsutako-sama, mà chỉ là đối với Shouko, lời bác của Tsutako-sama nói nghe cứ như là một lời nguyền vậy.

Giống như một người đã cai nghiện rượu rồi nhưng vẫn có thể quay lại lối sống rượu chè trước kia chỉ với một hớp rượu. Hay một điếu thuốc có thể khiến cho một người cai nghiện thuốc lá quay lại thói quen hút một gói mỗi ngày. Mấy câu chuyện như thế khá là phổ biến mà.

"Đừng lo. Cái này không phải bỏ hút thuốc lá đâu mà."

Tsutako-sama cười.

"Chị chỉ lấy máy ảnh ra một xíu thôi. Chị sẽ bỏ sôcôla vào bao coi nó có vừa hay không, rồi để máy ảnh lại."

"Thế để em làm đi ạ."

Shouko đưa tay ra mà chẳng nghĩ ngợi gì hết.

"Em sẽ làm nó ư?"

"Chỉ là lấy máy ảnh ra một chút thôi mà, đúng không ạ? Bỏ sôcôla vào bao, coi nó có vừa hay không, rồi để máy ảnh lại. Nếu chỉ có thế thôi thì em làm được ạ."

Tsutako-sama nói là chị ấy sẽ chỉ lấy máy chụp hình ra và tráo với sôcôla, nhưng ngay khoảnh khắc chạm tay vào máy, chị ấy có lẽ sẽ bấm nút chụp vì thói quen mất. Nhất định là để Shouko làm việc này thì tốt hơn thay vì mạo hiểm điều đó.

Do Tsutako-sama chỉ nghỉ chụp hình hôm nay thôi, nó chẳng quan trọng mấy nếu chị ấy nghiện trở lại, ngoại trừ việc cái máy ảnh này là một phần của vụ cá cược giữa chị và bác chị. Và chị ấy không thể thua vụ này được.

"Ờ, chị đoán là mai chị làm cũng được."

"Hả, không thể nào."

Đã đến mức này rồi, chị còn định hoãn nữa ư?

"Rồi rồi, thế em làm giúp chị nhé, Shouko-chan?"

Thưởng thức phản ứng của Shouko, Tsutako-sama đưa tay vào trong túi mình và lấy ra bao máy ảnh màu đen ở gần đáy. Cũng đã một khoảng rồi kể từ lúc họ nhìn thấy nó trong cửa hàng của bác Tsutako-sama.

"Hở?"

Tsutako-sama trông có vẻ bối rối. Cho dù Shouko đã giơ tay về phía trước để nhận lấy bao máy ảnh rồi, Tsutako-sama cứ tiếp tục giữ nó và lắc nó nhè nhẹ.

"Có chuyện gì thế ạ?"

"Chị đang cố nhớ xem là chị có cầm cái này trước kia không."

Tsutako-sama nói. Chị ấy bảo "trước kia" chắc là chỉ lúc họ ở trong tiệm bác chị.

"Chị không có cầm nó ạ."

Shouko lắc đầu. Cô nhớ rất rõ cảnh tượng đó.

"Bác chị đút nó vào trong cặp chị."

Lúc bỏ vào, bác ấy đã nói một cái đó vênh vang tựa như "Chúc may mắn."

"Chị cũng nghĩ vậy."

Nói xong, Tsutako-sama gỡ cái băng gai dính giữa nắp và phần thân của bao máy.

"Chị đang làm gì thế?"

Hoảng hốt, Shouko nhào về phía chị nhưng Tsutako-sama chỉ mỉm cười.

"Không sao. Chị sẽ không thua đâu. Hay nói đúng hơn, bác chị đã làm thế để kết quả sẽ không bao giờ thay đổi."

"Hở?"

"Bác ấy lừa bọn mình rồi."

Tsutako-sama giơ ra cái túi máy ảnh để Shouko xem và ở trong đó là hai miếng thạch Youkan nhỏ.

Vụ cá cược này chắc hẳn đã tiêu khiển bác của Tsutako-sama đủ để bao trọn phí sửa camera rồi.






Phần 3

Sau khi họ rời khỏi vòng quay ngựa gỗ, đã gần đến lúc bắn pháo hoa rồi.

"Aaa, chết rồi."

Tựa như nàng Lọ Lem nghe thấy tiếng chuông điểm 12 giờ, hai thiếu nữ vội vã chạy. Theo sau họ là hai chàng hoàng tử.

"Này, chúng ta đang đi đâu thế?"

"Hồi nãy chị có tìm được một chỗ tốt để ngắm pháo hoa."

Yumi xoay đầu lại nhìn bọn con trai và giải thích. Chỗ này cách xa mấy tòa nhà và không được thắp sáng cho lắm. Nó cũng hơi ở trên cao và gần hồ, nên họ có thể vừa ngắm pháo hoa vừa ngắm cảnh luôn.

Thế nhưng, chắc hẳn họ không phải là những người duy nhất có ý tưởng này, nên nơi đó có khi đã đông nghịt rồi. Dẫu sao thì, tất cả những gì họ có thể làm là thử thôi. Nếu nó hết chỗ rồi thì nó hết chỗ rồi. Về cơ bản, bầu trời rộng đến nỗi đứng đâu cũng có thể thấy được pháo hoa mà.

Khi họ đến đích của mình, họ nhìn thấy có người nhưng nó không quá đông. Do màn pháo hoa diễn ra cùng lúc với cuộc diễu hành ban đêm, có lẽ phần lớn mọi người sẽ xem cái đó. Đài quan sát này không nằm ở trên đường diễu hành.

"Xin lỗi."

Yumi nói với vị khách đến ngay trước cô rồi quan sát xung quanh. Yumi nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩ rằng đã sắp đến giờ bắn pháo hoa rồi thì chợt cảm nhận được một ánh mắt cháy bỏng từ bên cạnh.

"Hở?"

Yumi quay qua để nhìn, và đó là...

"Touko!"

Hai lọn tóc mũi khoan của em ấy đung đưa bên tai em.

"Onee-sama."

Tựa như bản năng, hai người họ ôm lấy nhau thật chặt. - Hay đó chỉ là những gì Yumi mong đợi, còn petite soeur dễ thương trong vòng tay rộng mở của cô không hề đáp lại như vậy.

"'Xin lỗi' là cái kiểu chào gì vậy hả? Dù có tối đến đâu đi nữa thì chị vẫn phải nhận ra mặt petite soeur của chị chỉ với một lần thôi chứ."

Thực tế thì, petite soeur của cô rất là lãnh đạm.

"A, chị xin lỗi."

"Đáng lẽ chị còn phải nhận diện được từ đằng sau cơ."

Không những thế, em ấy còn rất là nghiêm khắc nữa.

Yumi đã lo lắng rằng mình sẽ không gặp được Touko hôm nay bởi vì dù có dấu hiệu em ấy có ở đây, họ vẫn chưa gặp được nhau. Giờ họ đã gặp nhau rồi vào lúc cô ít ngờ nhất, Yumi đang rất là hưng phấn. Nhưng chỉ một chút thôi, không phải là quá khích đâu.

"Touko-san chỉ muốn nói là cậu ấy rất vui được gặp chị ạ, Yumi-sama."

Trong khi họ đang nhìn nhau với vẻ mặt hơi căng thẳng, những lời này bỗng nhiên luồn vào giữa hai người họ.

"Gokigenyou, Yumi-sama."

Yumi tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó và đứng đấy mỉm cười chính là Kanako-chan. Em ấy trông thật là sành điệu với chiếc mũ hình nhân vật và túi bỏng ngô đeo qua vai mình. Có vẻ như em ấy tận hưởng khoảng thời gian vui chơi ở công viên giải trí của mình hết cỡ nhỉ.

"Kanako-san, làm ơn đừng có mà thêm mắm dặm muối."

Touko trừng mắt nhìn em ấy, nhưng Kanako-chan hoàn toàn tỉnh bơ.

"Dịch là: nếu nói sự thật thì em sẽ xấu hổ mất."

"Ồồồ."

Nói qua nói lại, Kanako-chan trông khá là vui vẻ khi tự phiên dịch nhận xét của Touko, khiến Touko cứng họng. Vẫn im lặng, Touko nghiêng về phía Yumi và thì thầm "Em cứ lo là hôm nay mình sẽ không gặp được nhau." Lần này, Kanako-chan không đưa ra lời dịch nữa.

"Hồi nãy cậu có nghe thấy ai gọi 'Touko' không?"

Yumi nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ đằng xa. Cô nhìn xung quanh và quả nhiên, một nhóm người đang đến đây.

"Thấy chưa, đã bảo là Yumi-san rồi mà."

Yoshino-san dẫn họ qua. Theo sau là Shimako-san và Noriko-chan. Ngay lúc Yumi e sợ rằng hai chị em Kibara vẫn còn giận nhau thì Rei-sama xuất hiện. Có vẻ như chị ấy dừng lại để nhặt chiếc khăn tay mà Yoshino-san đánh rơi.

Họ giải thích rằng họ bắt gặp nhau ở chỗ trò thuyền trôi chầm chậm và quyết định đến đây cùng nhau.

Các chị em Benibara, Kibara, Shirobara, Touko, Kanako-chan, cộng thêm hai chàng trai từ Hanadera như là quà tặng kèm. Có cảm giác như cả hội đã ở đây rồi.

"Giờ nếu Tsutako-san và Shouko-chan cũng xuất hiện thì..."

Họ sẽ có thùng phá sảnh, là tay bài đẹp nhất.

"Nhưng mọi chuyện sẽ không bao giờ xảy ra tốt đẹp như vậy cả."

Trong khi cả bọn phá ra cười, một cánh tay chậm rãi giơ lên từ xa giữa đám đông.

"Mọi người gọi tôi à?"

"Tsu-Tsutako-san!?"

Bộ cậu ấy là Tào Tháo hay sao vậy, mới nhắc mà đã đến liền? Bởi vì Tsutako-san chắc chắn là đang đứng ở đó.

"Tớ thấy cậu một lúc rồi, nhưng Yoshino-san nhanh hơn tớ nên tớ chỉ đang đợi đúng thời điểm để xuất hiện mà thôi."

"Tình cờ thật đấy."

Lúc Yumi cười khì khì, một tràng "Không" đồng thanh vang lên xung quanh cô.

"Bọn mình đợi ở đây là vì Yumi-san và Sachiko-sama bảo nếu muốn ngắm pháo hoa thì đến đây. Không phải tình cờ đâu."

Shimako-san nói.

"Đúng vậy. Và lúc trước Sachiko có hỏi là bọn này có xem pháo hoa hay không, nên chị nghĩ là chúng ta sẽ gặp ở đây."

Rei-sama cũng mỉm cười ngạc nhiên.

Thế rồi, màn pháo hoa mà họ chờ đợi cũng đã bắt đầu.

Vút----- bùm!

Cả một phần của công viên được trang hoàng bằng một bông hoa khổng lồ rực rỡ.

Pháo hoa cứ liên tục nối đuôi nhau không ngớt.

Mặt hồ phản chiều bầu trời, trở thành một vườn hoa đầy mộng mơ.

"Oaaa."

Cả đám bọn họ mỉm cười tươi rói trong lúc ngắm nhìn pháo hoa bay lên trời.

Twinkle,

twinkle.

Khi chúng tàn đi, chúng tỏa sáng như hàng ngàn vì sao trong màn đêm.

Yoshino-san quay sang Rei-sama, mỉm cười rồi bảo "Miệng chị đang há ra kìa."

Tsutako-san và Shouko-chan đang chia nhỏ bầu trời, dùng tay họ để làm khung hình.

Kashiwagi-san và Sachiko-sama đang nói chuyện, chị ấy đồng ý để anh ta chở họ về nhà.

Shimako-san và Noriko-chan đang nắm tay nhau.

Còn Yumi thì đang ngước lên nhìn bầu trời cùng một biểu cảm với Kanako-chan, Touko, Yuuki cũng như tất cả những người khác.


Tỏa sáng,

tỏa sáng,

Lấp lánh.


Ban đầu, cô đã lo lắng không biết liệu mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng khi nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của các bạn mình, có vẻ như mọi người ai cũng mừng là mình đã đến đây vào hôm nay.


Tỏa sáng,

tỏa sáng,

Lấp lánh.


Sự lung linh của pháo hoa chỉ là một giây phút ngắn ngủi mà thôi.

Nhưng họ sẽ không bao giờ quên.

Ai cũng đều mỉm cười cả.

Rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng ai cũng sẽ mang trong mình một chút kí ức hạnh phúc.


Nhất định là thế.


Mãi mãi.






Lời Bạt

Maria-sama ga Miteru là thể loại giả tưởng - tôi đã được bảo thế đấy.

Nó còn được gọi với nhiều cái tên khác nữa, chẳng hạn như "hài học đường," "tiểu thuyết yuri nhẹ nhàng," "bí ẩn," v.v

Đúng là dùng thể loại để phân biệt tiểu thuyết sẽ khiến việc phân loại và giới thiệu từ một đống sách dễ hơn thật, nhưng nó không bao giờ là một cách thấu suốt cả. Tôi ổn với việc mọi người đọc sách và gán mác nó là "thể loại này-và-nọ" miễn là nó không quá xa với thực tế.

Được rồi, trở lại với chủ đề "giả tưởng."

Đôi khi, tôi sẽ được mọi người hỏi câu này để khẳng định ý kiến của họ, và tôi thường sẽ mỉm cười và đáp lại rằng "Tại sao bạn lại nghĩ thế?" hay "Nó chỉ là về cuộc đời đi học của một nữ sinh trung học bình thường thôi mà," nhưng dần dần tôi lại bắt đầu nghĩ là "Có khi nó là thế thật." Nhất là khi viết một vài đoạn hội thoại cho tập này.

Bởi vì. Bạn biết sao không? Nó dấy lên một câu hỏi vô cùng đơn giản.

Tại sao các cô gái không gọi điện nhau cho rồi?


Lúc đánh bàn phím, tôi tự châm biếm mình.

"Làm gì có ai nói về chuyện này chứ trời?"


Xin chào, tôi là Konno đây.

Câu truyện này không phải trong thời Edo (1603-1867) hay Shouwa (1926-1989). Nó là thời Heisei (1989-2019). Bạn có thể nhận ra được là vì tôi đã viết "và giờ đây, ở thời Heisei" ở trang 8, dòng 15. (Tôi có viết vậy mà, đúng không?)

Thế nên, thời gian Yumi và những người khác học ở trường nữ sinh Lillian có thể được đại khái cho là "đâu đó giữa thời Heisei". Tôi không biết thời Heisei sẽ kéo dài bao lâu nữa, nhưng tất cả câu truyện này đã được bao gồm trong "đâu đó giữa thời Heisei". Cố gắng đánh dấu xa hơn nữa sẽ khó khăn lắm.

Cái phần khó đánh dấu ấy có thể được gọi là giả tưởng. Đó là cách mà tôi nghĩ về nó.

Giả tưởng.

Sau khi tra khảo những đại từ điển mà tôi có, mấy từ như "ảo tưởng," "tưởng tượng" hay "giấc mơ" hiện ra đây đó. Chẳng có rồng, kiếm, pháp sư hay người có cánh gì cả, nhưng nếu bạn nghĩ rằng "Thế giới đó hơi khác với thế giới của chúng ta" thì tôi đoán nó có thể được gọi là tiểu thuyết giả tưởng. Mặc dù thế thì có hơi thô lỗ thật.

Được rồi. Quyển sách này sẽ được bán vào đầu tháng 12 của năm Heisei thứ 19 (tuy nhiên tôi nghĩ nó sẽ được ghi là 10/1/2008). Chúng ta chuẩn bị bước sang năm thứ 20 của thời Heisei rồi, và thế giới đã thay đổi rất nhiều kể từ đầu thời kì này.

Để trả lời câu hỏi mà quyển truyện này gợi lên, có vẻ như trường nữ sinh Lillian đã đặt ra luật cấm sử dụng điện thoại trong trường học. Và do họ gần như chả có cơ hội nào để xài nó cả, việc gì phải có nó? Vào một ngày bình thường, họ sẽ dành nửa thời gian ở trường, và bạn có thể thêm cả thời gian đi lại nữa. Nó sẽ là một vật dụng cần thiết nếu những người khác cũng có nó, nhưng nếu như chưa tới nửa lớp có thì nó có lẽ sẽ phiền phức lắm.

Thế hệ thiếu nữ bây giờ chắc sẽ thấy việc này khó tin lắm, nhưng hồi tôi đi học chẳng ai có điện thoại hết. Việc đó là bình thường, nên không ai nghĩ đây là bất tiện cả. Nếu muốn gặp nhau thì chúng tôi sẽ dùng điện thoại nhà, sắp xếp điểm hẹn và thời gian gặp rồi cố gắng đến đúng giờ. Chẳng có tin nhắn "Tớ sẽ đến muộn 5 phút" nào cả. Bọn tôi sẽ chạy như điên. Aaa, hoài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net