Chương 1948-1949: Cô gái mất đi ánh sáng (5-6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh

 

Chương 5 (1948):

Lần nữa quay lại giới thể thao điện tử, hắn cùng Tiêu Linh xưng bá nơi này, lúc này bọn họ mới thật sự ở bên nhau, trở thành câu chuyện được người người ca tụng trong giới.

Mỗi lần nhớ lại những truyền kỳ giữa bọn họ thì rất nhiều người đều sẽ lôi nguyên chủ ra bàn tán. Họ nói cô ấy mưu mô nham hiểm, muốn hủy hoại Giang Ngôn Đông, nhưng cuối cùng vẫn không hơn được Tiêu Linh, vì Tiêu Linh mà Giang Ngôn Đông mới lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của họ. Nói nguyên chủ chết là đáng đời, là bản thân không quý trọng tính mạng. Người nói như vậy rất nhiều, rất nhiều người đều tin, ai ai cũng cho rằng nguyên chủ cố ý bị xe đâm, Giang Ngôn Đông cũng tin luôn.

Sự áy náy trong lòng hắn càng ngày càng vơi đi, gần như không còn nữa, cuối cùng yên tâm ở bên cạnh Tiêu Linh, nguyên chủ trở thành một người khách qua đường trong cuộc đời của hắn.

Sau đó hắn và Tiêu Linh trải qua rất nhiều chuyện, sớm đã quên mất từng có một cô gái vì mình mà mất đi ánh sáng. Thậm chí trong lòng hắn, cô gái ấy đã sớm không còn trong sạch nữa, là một kẻ lòng dạ nham hiểm như mọi người bàn tán.

Sau khi Đường Quả xem xong thì im lặng một lúc mới lên tiếng, "Ngày hôm ấy cô ấy rời khỏi câu lạc bộ, thật ra là định đến tiệm bánh kem mua đồ ngọt ăn. Cô ấy từng nghe là ăn đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn."

Hệ thống yếu ớt hỏi, [Ký chủ đại đại, thế giới này cô định chơi thế nào?]

Giọng nói của ký quả bình tĩnh quá mức, không nghe ra được là vui hay giận. Nhưng trực giác nói cho nó biết là chắc chắn cô ấy không vui.

Nói đi nói lại thì dù Giang Ngôn Đông là hạng người gì, trên người gánh vác trách nhiệm gì, thì hắn ta chính là kẻ bắt cá hai tay, còn bắt cá hai tay một cách quang minh chính đại.

Nó nhớ trong kịch bản, có mấy lần nguyên chủ ở câu lạc bộ đi tìm Giang Ngôn Đông, đều bắt gặp hắn ta đang ôm hôn Tiêu Linh thắm thiết. Người xung quanh chỉ im lặng, không có ai nhắc nhở cô ấy. Chắc hẳn là trong mắt mấy kẻ kia, nguyên chủ không xứng với Giang Ngôn Đông chứ gì?

Còn có một lần, đêm khuya Tiêu Linh trèo vào biệt thự tìm Giang Ngôn Đông. Tuy nói trong tình huống bình thường, cả hai gặp là đánh nhau, nhưng đến cuối cùng luôn sẽ có phần ám muội.

Thật ra nghĩ kỹ thì có chút đổ vỡ tam quan. Rõ ràng đã có vợ chưa cưới rồi còn không biết giữ khoảng cách với người khác, còn mập mờ tới lui nữa, không phải là tra nam à?

Giang Ngôn Đông không dám chia tay với nguyên chủ là vì sự áy náy trong lòng, vậy vì sao hắn ta dám quang minh chính đại mờ ám với Tiêu Linh chứ? Thậm chí, ở trong câu lạc bộ hắn ta chẳng thèm che giấu tình cảm dành cho Tiêu Linh với người khác, còn ghen tuông với nam hai, ba, bốn nữa. Đặt vợ chưa cưới như nguyên chủ ở chỗ nào chứ?

Cho nên, đây chính là một kẻ cặn bã.

[Ký chủ đại đại, tôi cảm thấy việc cấp bách bây giờ là chữa khỏi mắt trước đã.] Hệ thống cẩn thận đề nghị, [Dẫu sao thì nhìn không thấy vẫn hết sức bất tiện.]

"Cái này không gấp, chữa khỏi hay không cũng chẳng sao."

Nghe đến đây, trong lòng hệ thống khẽ lộp bộp, không chữa khỏi mắt nói rõ là ký chủ đại đại rất tức giận. Nếu chữa khỏi thì ký chủ đại đại chắc chắn sẽ không giận như thế.

Bỏ đi, dù không nhìn thấy bằng mắt thường được cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn với ký chủ đại đại. Dù cô không muốn mở thiên nhãn thì không phải vẫn có hệ thống là nó ở đây sao? Có nó ở đây, ký chủ đại đại sẽ không có chuyện gì.

"Dựa vào trình độ y học của thế giới này thì mấy mươi năm nữa trong tương lai cũng không có cách nào chữa khỏi cho đôi mắt này cả. Thống tử, mi đừng quên bố mẹ ta làm gì, nếu mắt ta có thể chữa được thì họ đã sớm đưa ta ra nước ngoài chữa rồi."

=====

Chương 6 (1949):

"Hôm nay là mùng mấy?"

[Mùng 8.]

Hệ thống đã không khuyên Đường Quả đi chữa mắt nữa, ký chủ cam tâm tình nguyện bị mù, thế thì cứ mù thôi.

Đợi sau này cô vui rồi có thể sẽ bằng lòng đó?

Sau khi đáp xong, nó theo lệ thường giúp Đường Quả báo bình an với các bạn trong nhóm, thuận tiện kể luôn chuyện của thế giới này. Nhìn thấy các bạn trong nhóm bàn luận chuyện của thế giới này, hệ thống thở phào một hơi. Có nhiều người quan tâm đến ký chủ đại đại thế này, chắc hẳn cô sẽ không quá tức giận.

"Còn 10 ngày nữa chính là lúc Tiêu Linh đến biệt thự trộm đồ." Đường Quả nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát, "Giờ là xã hội pháp luật, tự ý đột nhập vào nhà dân trộm đồ chính là phạm pháp. Đối với mấy tên trộm thế này thì cách làm chính xác là báo cảnh sát, đưa cô ta đến đồn cảnh sát uống trà, tiếp nhận sự giáo dục và dẫn dắt đúng đắn."

Lúc chương trình của hệ thống đang run lên thì nó nghe Đường Quả bảo, "Sau này cô ta tới lần nào thì ta sẽ đưa cô ta vào đồn lần đó."

Hệ thống: Để nó mặc niệm thay cho Tiêu Linh trong chốc lát.

"Tốt nhất là cô ta đừng lấy thứ gì quá đắt, vượt qua 2000 tệ là bị kết án đó." Đường Quả mím môi cười nói, giọng nói cô cực kỳ dễ nghe, vừa nhẹ nhàng vừa êm tai. Nụ cười trong veo kia khiến cho cả tòa biệt thự như chìm vào tảng băng, giống như tuyết vào tháng Chạp làm người ta đông cứng.

Vì bố mẹ của nguyên chủ vô cùng bận bịu, cả năm cũng chẳng về được mấy lần nên dù ở sát vách, để tiện hơn thì Giang Ngôn Đông vẫn đón cô vào biệt thự. Nguyên chủ thích hắn như thế thì đương nhiên không từ chối được ở gần hắn hơn rồi.

Kỳ thực cũng chẳng gần hơn gì, Giang Ngôn Đông bận bù đầu, vừa bận học vừa phải đến câu lạc bộ, cũng chỉ có buổi tối mới có thể gặp nhau.

Mẹ Trần chính là người giúp việc của biệt thự này. Bà chuyên môn chăm lo cho cuộc sống hằng ngày và việc ăn uống của Đường Quả, cô cần gì thì hầu như đều nhờ mẹ Trần đến làm.

Nhà của bà sống cách đây không xa, bình thường đến giờ thì bà sẽ đến quét dọn nhà và nấu ăn cho nguyên chủ. Nguyên chủ cần gì thì gọi điện cho bà. Giờ điện thoại cực kỳ thông minh, chỉ cần hô, "Gọi điện thoại cho mẹ Trần" là đã có thể quay số. Bình thường thì voice chat là đã có thể thỏa mãn yêu cầu của người mù như nguyên chủ.

"Cô Tiểu Quả, có gì cần giúp sao?"

Đường Quả đáp, "Mẹ Trần, gần đây con thường ngủ không ngon, luôn cảm thấy là sẽ có người trèo vào biệt thự. Mẹ giúp con gọi người đến củng cố hệ thống an ninh, nói vậy mẹ cũng không hiểu, mẹ tìm nhân viên an ninh đến giúp con, con tự nói với họ."

"Được, cô Tiểu Quả, tôi giúp cô tìm người ngay."

Cũng tầm một giờ, mẹ Trần dẫn theo người phụ trách an ninh đến.

Đường Quả ngồi trên sofa, "Nhờ mọi người giúp tôi tăng cường hệ thống an ninh của biệt thự, nhất là bức tường trong sân, lắp thêm vài lưới điện chống trộm ở đó. Tốt nhất là điều khiển thông minh, mọi người biết đó, tôi không thấy gì, điều khiển bằng giọng nói là tốt nhất. Đúng rồi, tôi còn cần một cái dùi cui điện phòng thân, gần đây tôi luôn cảm giác sẽ có người muốn vào nơi này."

"Không thấy gì thì luôn cảm thấy ở đâu cũng không an toàn hết."

Lời của Đường Quả làm cho lòng của mẹ Trần và nhân viên an ninh kia đều thấy chua xót.

Người nhân viên cam đoan rằng anh ta nhất định sẽ lắp đặt hệ thống an ninh thật tốt theo yêu cầu của cô, đảm bảo là trộm có trèo vào thì sẽ không có ra.

Đường Quả nở một nụ cười thật tươi, gật đầu, "Đúng, là loại trộm có vào không có ra đó. Làm phiền anh rồi."

Hệ thống: Ách ách ách... 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net