Chương 1950-1951: Cô gái mất đi ánh sáng (7-8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh 


Chương 7 (1950):

7 giờ rưỡi tối, Giang Ngôn Đông về biệt thự.

Lúc vào thì hắn thấy trong đó có rất nhiều người, hắn vô thức liếc nhìn bên trong, thấy mẹ Trần đang ngồi bên cạnh Đường Quả, không có chuyện gì thì khẽ thở phào một hơi.

Hắn rảo bước đến trước mặt Đường Quả, còn chưa đến trước mắt cô thì đã nghe tiếng của cô rồi, "Anh Ngôn Đông về rồi sao?"

"Ừ." Giang Ngôn Đông đáp, hắn đã quen với việc lần nào chưa đến gần cô thì cô đã nhận ra.

Lúc trước hắn từng hỏi là vì sao lần nào cô cũng có thể đoán chuẩn thế, nhận ra được là hắn đã quay về. Rõ ràng có lúc hắn sẽ đưa thêm mấy người bạn đến, nhưng chỉ cần hắn đến trước mắt cô thì cô luôn có thể phân biệt được.

Cô nói, "Mắt không nhìn thấy thì càng dễ nghe rõ thế giới này. Muốn phân biệt một người là ai chỉ cần cẩn thận lắng nghe tần suất bước chân của người đó, giống như nốt nhạc vậy. Tiếng bước chân của mỗi người đều là một bản nhạc, các nốt nhạc sẽ khác nhau."

Cô nói, cô đã nhớ kỹ tiếng bước chân của hắn, dù ở nơi ồn ào huyên náo trong nhóm người, chỉ cần tiếng bước chân của hắn vang lên thì cô cũng có thể ngay lập tức biết được hắn đang ở hướng nào.

Lúc đó hắn còn cười nói, "Nếu anh đi không phát ra tiếng thì sao?"

"Em còn có mũi mà, chỉ cần anh Ngôn Đông bằng lòng bước đến bên cạnh em, em có thể nhanh chóng ngửi ra được mùi của anh."

Cô không hề nói khoác, cô quả thật có thể làm được. Rõ ràng là hắn đã xịt lên người mình mấy loại nước hoa ít dùng, làm thí nghiệm này với những người bạn của hắn, cô quả thật đã tìm ra hắn rất dễ dàng.

Hắn hỏi, là vì sao?

Lúc đó, đáp án của cô là như vầy, "Bởi vì em rất quan tâm đến anh, từ nhỏ đến lớn, em đều gắng sức nhớ anh trong lòng."

Bất kỳ người đàn ông nào đều sẽ không có cách nào kháng cự lại cô gái như vậy. Dù rõ ràng hắn không có sự bốc đồng của tình yêu say đắm với cô như trong tưởng tượng, bởi vì khi cô nói về hắn, trên mặt cô vương nụ cười, giống như được quét thêm một tầng ánh sáng. Rõ ràng biết là cô không nhìn thấy, hắn luôn cảm thấy lúc ấy cô có thể nhìn thấy mình.

Vì chút thích, phần nhỏ là cảm động, phần lớn là áy náy, hắn thề rằng nguyện chăm sóc cô một đời một kiếp trước mặt cô và bố mẹ hai bên. Vì để khiến cho họ tin tưởng, để cô sẽ không mãi mãi rơi vào thế giới tối tăm, sau khi cô 18 tuổi, hắn kiên quyết nói muốn đính hôn với cô.

Ngày đính hôn, cô rất vui, hắn cũng rất thỏa mãn.

Hắn nghĩ, có lẽ cả hai sẽ cứ như thế này mãi. Hắn thi đấu xong, quay về là có thể nhìn thấy cô đang đứng đợi ở cửa, kể cho cô nghe về những chuyện xảy ra lúc thi. Sau khi lấy được cúp chắc chắn sẽ đem về để cô sờ, đây chính là vinh quang cùng thuộc về hai người họ. Lúc lấy được tiền thưởng nhất định sẽ mua cho cô thứ mà cô thích nhất.

Đợi hắn giải nghệ rồi, họ hẳn sẽ sống những ngày tháng bình dị mà ấm áp. Dù không có những tình cảm mãnh liệt cùng tình yêu cuồng nhiệt, hắn vẫn cảm thấy không có gì tiếc nuối.

"Đã ăn cơm chưa?" Đường Quả hỏi, vừa nãy cô không quấy nhiễu việc Giang Ngôn Đông nhớ lại một vài chuyện.

Lúc này nhớ lại một vài chuyện đẹp đẽ thì còn có thể sống thoải mái được một thời gian, qua đoạn này thì không được nữa.

Sau này chắc chắn Giang Ngôn Đông sẽ hoài niệm những ngày tháng giản dị mà yêu bình này.

Giang Ngôn Đông gật đầu, "Đã ăn rồi, Tiểu Quả ăn chưa?"

"Ăn rồi ạ, có điều em có bảo mẹ Trần để cơm lại cho anh Ngôn Đông, nếu anh đói thì vẫn có thể ăn một ít."

---

Truyện được đăng tại Watt--pad pthao200620. Các bạn nhớ ghé Watt__pad pthao200620 đọc để ủng hộ nhóm mình nhé. 

Cảm ơn các bạn nhiều và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ~~

- Minh Nguyệt

=====

Chương 8 (1951):

Giang Ngôn Đông gật đầu, "Được." Hắn nhìn mấy nhân viên đang lắp đặt gì đó trên tường, hỏi, "Đang làm gì thế?"

"Hai hôm nay em ngủ không yên, bên tai luôn cảm thấy có mấy âm thanh khác thường, lúc trước em nghe tin tức nói rằng gần đây bọn trộm hoành hành. Anh Ngôn Đông lại quá bận, không thể hôm nào cũng ở nhà, thế nên em gọi người đến tăng cường an ninh biệt thự. Chẳng may thật sự có trộm thì cũng có thể chống lại được."

Giang Ngôn Đông không nghi ngờ gì, hai tòa biệt thự này không phải ở khu biệt thự náo nhiệt. Vị trí đúng là quá yên tĩnh, an ninh lúc trước quả thật không đủ để chống lại mấy kẻ trộm có ý đồ.

"Thế nhất định phải bảo họ làm đàng hoàng, Tiểu Quả lúc nào cũng phải cầm điện thoại trong tay, nếu có gì bất thường thì phải báo cảnh sát trước."

"Em biết rồi ạ." Đường Quả cười khẽ đáp.

Giang Ngôn Đông nhìn sắc trời ở bên ngoài, màn đêm vừa buông xuống, trên trời còn hơi đỏ rực. Lúc này là thích hợp để đi tản bộ sau khi ăn cơm nhất.

Tuy rằng hắn còn định quay về phòng luyện games một lát, nhưng vẫn hỏi, "Có muốn ra ngoài tản bộ không?"

"Hình như anh Ngôn Đông bận việc gì đó, anh cứ làm trước đi, hôm nay không đi nữa, em cũng không muốn đi." Gần như hôm nào cũng đều là những lời lặp đi lặp lại thế này, Đường Quả không muốn thay đổi cách hai người ở chung.

Từ lúc cô bắt đầu đến thế giới này, sau khi xem xong kịch bản thì đã loại bỏ người chồng chưa cưới là Giang Ngôn Đông này rồi, hắn ta không đủ tư cách.

Nguyên chủ là sợ làm trễ nãi việc của Giang Ngôn Đông, mà cô là hoàn toàn không muốn đi tản bộ với Giang Ngôn Đông. Đi tản bộ với tra nam thì trong lòng sẽ không thoải mái.

Thật ra Giang Ngôn Đông quả thật không muốn tản bộ gì, có lẽ là hắn biết, dù mình hỏi Đường Quả có đi hay không thì cô đều đáp là không đi. Nhưng nghe được cô nói không đi khác với việc mình không hỏi gì đã đi thẳng lên luyện games.

Đường Quả biết rõ suy nghĩ của hắn, hỏi cô, cô nói không đi thì hắn sẽ giảm bớt một phần cảm giác tội lỗi, yên tâm đi tập luyện. Nếu không hỏi đã đi thẳng lên thì trong lòng hắn có phần áy náy.

Lúc xảy ra chuyện, Giang Ngôn Đông cũng mới chưa đầy 16 tuổi, còn là vị thành niên, đã phải gánh vác việc mắc nợ một người.

Giờ đây hắn chẳng qua mới 19 tuổi, cuộc đời vừa mới bắt đầu.

Dù hắn nói là không hướng đến tình cảm mãnh liệt cùng tình yêu cuồng nhiệt, trên thực tế đó là do hắn chưa gặp được mà thôi. Một khi gặp được rồi thì sẽ phá vỡ sự yên bình này giữa hai người.

Với thân phận của Giang Ngôn Đông, dù không có chuyện Tiêu Linh nhờ đột nhập vào biệt thự mà quen hắn thì cũng sẽ có người khác bước vào cuộc đời hắn. Bởi vì hắn chỉ thích nguyên chủ một chút xíu, phần lớn là áy náy mà thôi.

Khi hắn có được người mình thật sự thích rồi thì sẽ cảm thấy mọi thứ đều là phiền toái. Sự quan tâm, thâm tình, hiểu chuyện của cô ấy với hắn mà nói là gánh nặng.

"Thế anh đi lên phòng trước nhé."

"Vâng ạ, anh Ngôn Đông đừng để mệt quá, trước 11 giờ nhớ phải đi ngủ đó."

"Anh biết rồi."

Giang Ngôn Đông xoay người đi lên, dù đã bước vào ngành này nhiều năm, nhưng mỗi lần chạm vào games thì hắn đều cảm thấy nhiệt huyết sục sôi.

Người không thích games căn bản không thể hiểu được hắn tha thiết với mấy thứ này đến chừng nào, có thể sánh với tính mạng của hắn.

Đường Quả nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng của hắn thì cong môi lên, nói với người thi công, "Làm phiền mọi người rồi, nhất định phải lắp đặt hệ thống an ninh cho tốt, phải đảm bảo rằng bắt được trộm, để tên đó không có đường nào chạy thoát. Loại trộm đột nhập vào nhà dân thế này nhất định phải bắt lại, đưa đi dạy dỗ cho đàng hoàng."

=====

Có tin vui muốn báo với các tình iu nè, em gái mình đậu Cấp 3 rồi á, thi Văn được 9 điểm luônnnn 🥰🥰🥰

- Minh Nguyệt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net