Chương 1952-1953: Cô gái mất đi ánh sáng (9-10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh

 

Chương 9 (1952):

"Cô Đường yên tâm đi, lần này đồ chúng tôi lắp đặt cho cô đều là tiên tiến nhất rồi. Đảm bảo tên trộm vào rồi thì sẽ không ra được, hệ thống an ninh của nhà này là chuyên môn để bắt trộm đó. Đương nhiên, cô cũng có thể khởi động chức năng này lúc tên trộm lẻn vào."

Người của công ty bảo an mất 3 hôm mới làm xong hệ thống an ninh này. Cơ bản là hoàn toàn thông minh, dù một người mắt không nhìn thấy như Đường Quả cũng có thể sử dụng.

Sau khi họ dạy Đường Quả cách sử dụng thì còn làm thử một lần, kết quả khiến cô hết sức hài lòng.

Bây giờ cô cần đợi Tiêu Linh đến đây trộm đồ. Có điều trước lúc ấy, cô muốn xem thử diễn đàn và nhóm của mấy người có khả năng đặc biệt ở thế giới này là gì đã.

Chuyện này hệ thống đã đi quan sát rồi.

[Bởi vì khoa học kỹ thuật của thế giới này phát triển như bay, mấy người có năng lực đặc biệt tuy rằng có bản lĩnh không nhỏ, nhưng cũng không phải là thần tiên gì, không có cách nào chống lại khoa học kỹ thuật mạnh mẽ.

Hết cách, họ chỉ đành che giấu đi thân phận của mình, làm một người bình thường lẫn trong đám người. Chẳng qua có được một thân bản lĩnh, chẳng ai muốn lãng phí vậy cả.

Do đó mới có diễn đàn của mấy người có khả năng đặc biệt này, tập hợp người ở khắp các nơi. Sau đó có vài người bình thường nhảy vào, còn phát một vài nhiệm vụ, dần dần biến thành như bây giờ.

Chẳng qua ký chủ đại đại à, thông qua sự quan sát của tôi thì mấy người có khả năng đặc biệt ở trong nhóm này phần lớn đều khá trẻ. Người lớn tuổi hơn một chút ở đây vẫn khá ít, lấy thân phận tự kiêu của họ cũng khinh bỉ không đi làm mấy chuyện trộm vặt này. Nhưng họ không trói buộc mấy người trẻ thế hệ sau đừng làm mấy việc đó. Phỏng chừng theo suy nghĩ của họ, mấy chuyện này không ảnh hưởng gì mấy, còn thế thể tập luyện kỹ thuật nữa.]

"Là thế à? Vậy bình thường họ đều làm gì, có thân phận gì?" Đường Quả tìm một chỗ khá thoải mái trên sofa rồi tựa lưng vào.

[Ví dụ, ban ngày ở trường bị bạn học chế giễu, có thể vào buổi đêm họ sẽ trèo vào nhà bạn học này, trộm đi cuốn vở bài tập mà người này đã làm xong, hoặc là đâm thủng xe đạp của người ta.

Nếu như quá giận, còn có khả năng sẽ trùm bao tải đánh người đó một trận.]

[Còn có một số là nhóm người đi làm, ban ngày ở công ty bị cấp trên mắng mỏ, tối đến họ sẽ nghĩ cách dạy cho cấp trên này một bài học. Cũng không làm gì, chỉ là nhân lúc đêm khuya leo vào công ty, động tay động chân lên ghế của người ta, ngày hôm sau, khi mông của người này vừa đặt xuống thì ghế hỏng, té ngã một cái, kết quả ngã sai chỗ, còn phải đi bệnh viện.

Trước mắt người trong công ty đều đang xì xầm là bình thường cấp trên kia không thân thiện lắm, độc miệng, hà khắc, nên gặp báo ứng rồi. Còn về kẻ động tay động chân kia thì nấp ở một góc, thâm tàng công dữ danh, không hề để lộ ra chút bất thường nào. Tóm lại, người chọc bọn họ đều sẽ không có kết cục tốt.]

[Đúng rồi, vừa nãy tôi còn nghe bọn họ thảo luận một chuyện ở trong một nhóm người có khả năng đặc biệt. Có một học sinh cấp 3 có luyện võ, vì nói chuyện riêng trong giờ học bị lớp phó kỷ luật ghi tên, cuối cùng còn bị giáo viên thông báo phê bình trong cả lớp, trong lòng tức giận. Lúc lớp phó thi thì nhân lúc người đó không chú ý mà lục hộp bút, bẻ gãy hết đầu bút của người ta.]

[Dù gì thì chủ yếu là mấy chuyện kiểu này, có người chọc họ, họ sẽ gây chút phiền toái cho người ta.]

"Chuyện như vậy nhiều rồi, không có ai nghi ngờ gì sao?"

=====

Chương 10 (1953):

[Tất cả đều giống như chuyện ngoài ý muốn, người bình thường sao có thể nghĩ nhiều vậy được, ai mà biết đêm hôm khuya khoắt sẽ có người trèo vào làm mấy chuyện vô vị ấy chứ.

Tôi đoán, bọn hắn không dám làm chuyện lớn, cũng là sợ sẽ bị các bộ phận liên quan chú ý, đến lúc đó sẽ khiến bọn họ gặp rất nhiều phiền toái.]

Hệ thống thấy Đường Quả im lặng thì cũng không nói thêm gì.

Chuyện như vậy thật sự là nhiều không đếm xuể, những người không biết rõ tình hình đều tưởng rằng mình gặp xui xẻo, chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Họ nào biết, bản thân chỉ là bất cẩn có mâu thuẫn với người nào đó nên gặp phải một số chuyện đen đủi.

Trong những người có khả năng đặc biệt kia cũng không phải ai cũng đều là người có bụng dạ đầu óc hẹp hòi. Người không phải kẻ hẹp hòi thì căn bản không thích lộ diện, lặng lẽ sống cuộc sống của chính mình. Người xuất đầu thì đều thích đứng ở chỗ cao đi trêu đùa kẻ khác.

Phần lớn bài đăng trong diễn đàn đều là nội dung về việc báo thù mấy kẻ chọc bọn họ.

Thực ra người bình thường trong đó rất ít, đã biết được nơi như vậy, nếu như xác nhận là thật thì họ có lẽ sẽ nghĩ đủ cách liên lạc với mấy người có khả năng đặc biệt này, trở thành bạn bè, giành được lợi ích, ai sẽ rêu rao mấy chuyện này ra chứ.

Trang web của diễn đàn lại không ở trong nước, vốn không quản được. Quy mô nhỏ, cũng không khiến người nào chú ý.

[Ký chủ đại đại, cô có muốn vào diễn đàn xem thử không?]

"Không xem đâu, mi nhìn giùm ta đi, nhất là trong nhóm riêng của bọn họ có tin tức gì. Nếu bọn họ muốn làm chuyện lớn thì có thể báo cho ta một tiếng."

Chuyện nhỏ không quản được, chuyện lớn chẳng lẽ vẫn không có ai lo chắc? Có chút bản lĩnh thì có thể tùy ý chỉnh người à? Chẳng qua là đấu khẩu, quay đầu lại thì chơi xỏ làm người ta vào bệnh viện, phá hoại cuộc sống của người ta, đứng ở chỗ trên cao mà xem tất cả mọi người là bia đỡ đạn. Cô không thích cảm giác này.

[Ký chủ, trong nhóm của bọn họ lại đông vui rồi.]

"Ta xem xem."

Ý thức của Đường Quả chìm vào không gian hệ thống, trước mắt là màn hình của hệ thống.

Trên màn hình là hàng loạt tin tức nói chuyện trong nhóm, cô nhìn số người trong nhóm, không ít hơn 1000 người.

"Thật sự là viên dạ minh châu to nhất sao?"

"Thật đó, tin tức chính xác."

"Hey, lẽ nào mấy người không có hứng thú à, thèm lâu lắm rồi đấy? Có ai dám đi chụp mấy tấm hình gửi lên nhóm không, ai dám thì tôi nhận người đó làm ông nội."

"Cậu đừng có nghĩ vớ vẩn nữa, đó không phải là thứ mà chúng tôi có thể đụng được, mặc dù trước mắt là tư nhân giữ, nhưng nó được quốc gia bảo vệ. Chưa biết chừng ngày nào đó người ta không muốn cất giữ nữa, tặng thẳng luôn cũng được đấy. Nếu như bị bọn họ chú ý, đến lúc đó không gánh nổi đâu."

"Đúng đó, mấy thứ vũ khí kia nào có phải thứ dễ đụng vào, đến khi đó mất mạng rồi thì có hối hận cũng vô dụng."

"Thì chỉ lén đi chụp mấy tâm thôi, bọn họ làm rùm beng như vậy, còn định là sẽ trưng bày vào tháng sau. Nếu mấy người có thể tuồn ảnh ra trước, cho mọi người bất ngờ thì cũng có sao đâu."

"Tôi không đi, tôi lại không phải là thần trộm, chỉ biết chút Kung Fu, không làm được đâu."

"Tôi cũng không đi."

"Tôi chắc chắn sẽ không đi, bố tôi nói rồi, nếu như dám đi đụng vào đồ của lĩnh vực kia thì về sẽ đánh gãy chân tôi. Nghĩ thế nào cũng phải bỏ đi, không nên làm vậy nữa."

"Ở đây có người nhà họ Tiêu sao? Mấy người không phải là chuyên làm thần trộm, chẳng lẽ không có hứng thú với viên dạ minh châu to nhất kia hả?"

Đương nhiên, cuối cùng không có ai trả lời.

Hiển nhiên, người trong nhóm đều có hứng thú với viên đá kia, nhưng sau cùng không có ai dám đụng vào mặt đó.

Đường Quả nhớ ra, trong kịch bản có một cảnh, chính là có liên quan đến viên Dạ Minh Châu này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net