Chương 1968-1969: Cô gái mất đi ánh sáng (25-26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh


Chương 25 (1968):

"Ngôn Đông, không phải đã nói là sẽ đi hát karaoke à, sao giờ lại muốn về thế?"

Mấy thành viên trong đội của Giang Ngôn Đông thấy hắn thu dọn đồ đạc, dắt theo Đường Quả nói tạm biệt với mình thì hỏi.

"Theo lệ thường, hôm nay chúng ta lại một lần nữa giành chiến thắng, dù gì cũng phải đi chúc mừng mới được." Người nói chuyện tên là Tống Hoài, là nam ba của nữ chính Tiêu Linh trong nguyên tác, người đẹp trai tỏa nắng, nói năng khá thẳng thắn, là thiếu niên duy nhất không có mưu kế trong đội.

Mà Ôn Vân Dương lúc trước qua chào Đường Quả chính là nam hai. Tính cách khá tốt, là một người rất lịch sự, chỉ số IQ rất cao, làm gì cũng chu đáo mọi mặt, cũng là người mà Tiêu Linh dựa dẫm vào nhất.

Trong tình huống thế này, rõ ràng biết Giang Ngôn Đông muốn đưa Đường Quả quay về, những người khác đều không lên tiếng, biết là hôm nay chắc không tụ họp được rồi.

Số đông đều không nói gì, có thể sẽ chọn một lúc khác rồi tụ tập sau. Cộng thêm cơ hội như thế này thì có nhiều, rốt cuộc thì đội của bọn họ thường giành chức vô địch. Từ sau khi Giang Ngôn Đông gia nhập thì chưa từng thua trận nào.

Song Tống Hoài làm gì cũng khá thẳng thắn, y cảm thấy lúc quan trọng cần vui vẻ thế này mà Giang Ngôn Đông lại dẫn Đường Quả về thì rất mất hứng. Giang Ngôn Đông là thành viên quan trọng trong đội, nghe Tống Hoài nói vậy thì quả thật có phần lúng túng.

"Anh Ngôn Đông, mọi người đã hẹn là sẽ tụ họp rồi sao?" Lúc này, Đường Quả cất tiếng hỏi.

"Ừm, nhưng mà không sao, tụ họp như vầy có nhiều lắm", Giang Ngôn Đông nói nhỏ với Đường Quả, vào lúc này hắn còn biết rõ ràng là lúc nào tụ họp cũng được nhưng chắc chắn không thể vứt Đường Quả ở một bên, như vậy chả hay ho gì, "Anh nói với họ một tiếng, hôm nay không đi nữa."

"Đội của anh Ngôn Đông giành thắng lợi thì cũng nên mở tiệc mà. Vì em mà đi về thì không hay lắm đâu?"

Tính cách của nguyên chủ là vậy, cái gì cũng nghĩ cho Giang Ngôn Đông. Dù cô là người chiếm lý, yếu đuối, nên được người ta chăm sóc thì cũng không kìm được mà nghĩ trước nghĩ sau cho Giang Ngôn Đông.

Nói như vậy vào lúc thế này đúng là rất bình thường.

Giang Ngôn Đông hơi do dự, cuộc thi hôm nay quả thật vô cùng quan trọng đối với cả đội hắn. Nếu không phải Đường Quả đột nhiên đến thì sao hắn có thể bỏ lỡ buổi họp mặt này chứ.

"Thực ra cũng không khó vậy đâu, tôi thấy vầy, đưa Tiểu Quả đi chung luôn, đến lúc đó chúng ta để ý đến em ấy nhiều hơn thì cũng sẽ không sao." Ôn Vân Dương thấy Giang Ngôn Đông bối rối thì đưa ra ý kiến.

Thực ra vốn dĩ như thế cũng được, nhưng hắn luôn cảm thấy rằng mắt của Đường Quả không tiện lắm, đưa cô đi liệu có phải không tốt lắm không, sẽ gây ra phiền phức cho người khác.

Đúng vậy, thứ mà hắn nghĩ là gây phiền phức cho người khác chứ không phải là nghĩ xem cô sẽ như thế nào. Dù trong lòng hắn có áy náy, cũng có thích cô, cũng vui mừng khi được cô quan tâm, nhưng sâu thẳm trong tim hắn vẫn không thể tự dối gạt mình, thứ mà hắn để ý nhất chính là những người trong đội.

Cuối cùng Giang Ngôn Đông vẫn đưa Đường Quả đi theo.

Mấy người hơn phân nửa là nam, một khi ầm ĩ rồi thì luôn sẽ lơ là đến những thứ khác.

Đường Quả ngồi ở trong góc, nghe những âm thanh ồn ào náo nhiệt trong phòng bao. Cô cầm một cốc nước trái cây trong tay, bên môi nở nụ cười nhẹ.

Suốt cả buổi Giang Ngôn Đông luôn ca hát, nói chuyện, uống rượu với mấy thành viên khác, bầu không khí dâng cao đã làm hắn ta quên mất đi cô gái yên lặng ngồi trong góc là Đường Quả.

---

Truyện được đăng tại Wa..tt~~pad pthao200620. Các bạn nhớ ghé Watt__pad pthao200620 đọc để ủng hộ nhóm mình nhé.

Cảm ơn các bạn nhiều và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ~~ 

=====

Chương 26 (1969):

Không thích một người như thế thì đương nhiên sẽ không để ý gì đến người đó. Dù bỗng nhiên nhớ đến cô thì cũng chỉ có chút xíu hổ thẹn mà thôi, lúc cô không nói gì thì nó cũng từ từ giảm bớt.

Một lần hai lần còn thấy áy náy, qua ba bốn lần thì đã xem nó như lẽ thường.

Nguyên chủ đã để lại ấn tượng trong lòng mọi người rằng cô ấy là một người yên tĩnh hiểu chuyện. Thế nên lúc cô ấy nhận ra mình không có cách nào để giữ người mình thích thì sẽ muốn cố gắng giành lấy, xuất hiện nhiều lần hơn, bất an chút, căng thẳng chút đều sẽ khiến người khác thấy phiền.

Những kẻ nghĩ rằng cô ấy ngoan ngoãn biết điều kia luôn cho rằng cô ấy ỷ được chiều chuộng mà kiêu, trở nên vô lý, tùy hứng.

Không khóc không làm ồn thì ai biết bạn cần gì chứ? Ở trong mắt vài người nào đó, quá ngoan ngoãn thì sẽ trở thành lẽ đương nhiên.

[Ký chủ, cô ổn chứ?] Hệ thống quan tâm, dẫu sao thì trong phòng bao này đúng là quá ầm ĩ, nhưng nó lại không thuộc về cô.

Mấy thiếu niên kia đã chìm đắm vào trong niềm vui chiến thắng, Giang Ngôn Đông cũng không đưa cô vào thế giới kia.

"Rất ổn." Đường Quả cười nhẹ, "Ta đang nghĩ, lúc nào mới có thể gặp lại được anh trai đầu trọc ấy đây."

Hệ thống: Được thôi!

Nó nhìn Đường Quả, phát hiện cô thật sự không sao. Dựa theo mọi thứ trước mắt thì có lẽ cô không muốn cho Giang Ngôn Đông chút cơ hội nào.

Sau đó nó tự ý đi tìm kiếm tung tích của anh trai đầu trọc kia. Nếu ký chủ đã quan tâm người ta đến thế thì nó sẽ giúp ký chủ xem thử giờ anh ta đang làm gì.

Không lâu sau, hệ thống đã tìm được Lâm Nhàn. Nó thấy anh đang ngồi trong phòng ở một căn biệt thự xem video trò chơi. Nó nhìn kỹ thì nhìn ra được mấy video games kia đều có liên quan đến Giang Ngôn Đông.

Kế đó nó còn phát hiện một cuốn sổ nhỏ viết đầy chữ ở bên cạnh Lâm Nhàn. Quét mắt nhìn kỹ thì thấy nội dung viết trên đó cụ thể là: Ưu điểm, nhược điểm, thế mạnh, thiếu sót,...

Hệ thống đứng hình, tên này thế mà xem video về mọi trận đấu của Giang Ngôn Đông. Hơn nữa còn bắt đầu nghiên cứu từ video Giang Ngôn Đông bước chân vào giới eSports, còn phân tích hết mọi thứ của hắn ta nữa.

Hệ thống run rẩy, lặng lẽ rời đi, tuy tên kia còn chưa nhận ra nhưng có thể anh ta có ý với ký chủ đại đại.

Những thứ đã lưu lại trong tiềm thức thì sẽ không thay đổi.

Còn chưa động lòng mà đã bắt đầu nghiên cứu điểm yếu của kẻ địch, anh đáng yêu của ký chủ đại đại giỏi lắm.

[Ký chủ, cô biết anh đầu trọc đáng yêu nhà cô đang làm gì hông?]

Đường Quả cười hỏi, "Làm gì đó?"

Hệ thống báo hết mọi thứ mình thấy cho Đường Quả nghe, sau đó nhận ra năng lượng của nó điên cuồng tăng lên một hồi. Nó không khỏi líu lưỡi, tên kia đúng là rất biết cách làm ký chủ đại đại thích.

"Người làm việc nghiêm túc chắc chắn có thể giành được thắng lợi lớn nhất. Có chút mong đợi anh ấy có thể dẫn theo đội của mình đánh bại tên tuyển thủ thiên tài giới eSports Giang Ngôn Đông."

Hệ thống: Ký chủ nói cái gì chính là cái đó, ngày đó chắc chắn sẽ đến rất nhanh.

"A Nhàn, không phải hồi trước em bảo là chơi vui thôi mà, sao giờ lại nghiêm túc thế?" Người vỗ vai Lâm Nhàn chính là anh họ của anh, cũng là người kéo anh vào câu lạc bộ thể thao điện tử chơi.

Câu lạc bộ này do mấy thiếu niên say mê chơi game nhà họ Lâm hùn vốn mở ra, được rất nhiều người hâm mộ yêu thích. Phải nói là đội này còn được yêu thích hơn đội của Giang Ngôn Đông.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net