Chương 1970-1971: Cô gái mất đi ánh sáng (27-28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh


Chương 27 (1970):

Bởi vì mỗi người trong nhóm này đều có thân phận không thấp, tin rằng sẽ có không ít người hâm mộ nữ không hâm mộ một chiến đội eSports gồm các cậu ấm có gia cảnh ưu việt, lại đẹp trai lập nên đâu.

"Nếu đã muốn chơi thì chắc chắn phải chơi thật nghiêm túc." Lâm Nhàn không ngẩng đầu lên, tiếp tục dán mắt vào màn hình, "Đây là điều mà sư phụ dạy em, làm chuyện gì cũng phải làm cho đàng hoàng. Không được xem thường bất kỳ đối thủ nào, nhất là với một nhóm vẻ vang như thế, nếu vì sự bất cẩn chủ quan của bản thân mà mắc sai lầm thì đó chính là vô trách nhiệm."

Lâm Lôi nhìn Lâm Nhàn đến ngẩn ra, thế ư? Em họ của anh nghĩ như vậy à? Sao anh cứ luôn thấy là không chỉ thế thôi nhỉ?

Anh liếc thấy bên cạnh còn có một cuốn sách dày, lật ra xem thì thấy đó là một cuốn về nhãn khoa, "Em đọc mấy thứ này làm gì thế, chẳng lẽ biết chơi games hại mắt nên học cách bảo vệ mắt trước à?"

"Lúc mua mấy cuốn khác thì thấy bìa cuốn này đẹp nên thuận tay mua luôn, anh hiểu như thế cũng được."

Lâm Lôi: Cứ thấy quái quái chỗ nào ấy.

"Xin lỗi Tiểu Quả, lúc trước anh với mọi người chơi vui quá nên đã bỏ bê em." Trên đường về nhà, Giang Ngôn Đông cuối cùng cũng nhớ ra là lúc ở trong phòng bao hắn và mọi người chơi hăng quá nên không để ý đến Đường Quả ngồi yên lặng ở một bên.

Đường Quả cười đáp, "Anh Ngôn Đông vui là được, anh không cần tự trách. Có thể ngồi bên cạnh anh, nghe được tiếng của anh thì em đã rất hạnh phúc rồi."

"Anh vui thì em cũng vui."

Nghe giọng nói ngây thơ của cô gái, trong lòng Giang Ngôn Đông có phần rối bời, hắn càng day dứt hơn, "Là anh không đúng, sau này chắc chắn anh sẽ đưa em chơi chung."

"Em như vậy chơi cũng không đã, anh Ngôn Đông đừng tự trách, em nói thật đó, anh vui thì em cũng vui."

Lời cô nói là thật, chỉ cần Giang Ngôn Đông vui thì nguyên chủ cũng rất vui, là vui thật lòng. Chỉ mong hắn sẽ không quên cô ấy, nói với cô ấy thêm mấy câu, đặt cô ấy trong lòng.

Lúc chơi, ngồi một bên nghe tiếng của bọn họ là cô ấy đã thỏa mãn rồi.

Dù thế giới của cô ấy bao trùm bởi màu đen, chỉ cần nghe thấy tiếng của hắn là cô ấy sẽ không còn thấy cô độc, vắng vẻ nữa.

"Tiểu Quả đúng là một cô gái tốt."

Giang Ngôn Đông không biết nên nói sao, "Chắc là tối nay chưa ăn gì nhỉ, có đói không? Có muốn đi ăn gì không?"

"Vậy anh Ngôn Đông mua cho em một phần đồ ăn nhẹ nhé, vị dâu tây như lúc trước ấy."

Giang Ngôn Đông nghĩ một hồi thì mới nhớ ra cô nói đồ ngọt vị dâu tây gì. Lúc còn nhỏ, cô ấy đón sinh nhật thì hắn có mua một món đồ ngọt như thế tặng cô. Sau đó, hình như cô luôn thích ăn đồ ăn nhẹ vị đó.

"Được, chờ xíu lúc qua đường thì anh bảo tài xế dừng xe đi mua cho em."

Hai người về biệt thự, Đường Quả ngồi trong phòng khách thong thả ăn đồ ăn nhẹ vị dâu tây. Trên thực tế thì không ngon như trong tưởng tượng, chỉ tính là bình thường. Song đây là đồ ăn mà nguyên chủ thích, vì đây là quà sinh nhật mà Giang Ngôn Đông từng tặng cô ấy.

Giang Ngôn Đông dặn dò Đường Quả rằng nếu lần tới muốn đi xem thi đấu thì báo với hắn một tiếng, hắn đưa cô đi. Vậy nên lần thứ hai lúc muốn đi thì cô đã báo với hắn.

Khi ấy hắn đã đồng ý rồi nhưng đến hôm sau thì hình như đã quên mất tiêu.

Cuối cùng cô nhờ mẹ Trần đặt vé, lại một mình đến chỗ thi đấu.

"Trùng hợp vậy, sao lại một mình rồi?"

Đường Quả ngạc nhiên, "Là anh Lâm ư?"

"Là tôi, trùng hợp quá, hình như chúng ta lại ngồi cạnh nhau rồi."

Hệ thống: Lừa chó hở.

=====

Chương 28 (1971):

"Thật sao?" Đường Quả cười ngây ngô hỏi, rõ ràng hai mắt vô thần nhưng Lâm Nhàn lại cảm thấy cả người cô đều tỏa ra một loại ánh sáng êm dịu, ánh sáng này vẫn luôn thu hút anh đến gần.

Anh cũng không rõ lý do, rõ ràng đã sống 19 năm thanh tâm quả dục nhưng mới đến thành phố một chuyến thì trái tim vốn đã ngủ yên kia lại đập liên hồi.

"Thật đó, để tôi đưa cô vào nhé."

"Vậy thì phiền anh rồi."

Cũng giống lần trước, Lâm Nhàn cầm một đầu của gậy dẫn đường đi trước, để ý xung quanh Đường Quả, đưa cô vào nơi thi đấu. Đợi đến lúc nhìn thấy cô ngồi vào chỗ rồi thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Hệ thống hết nhịn nổi, [Ký chủ, lúc nãy tôi tận mắt nhìn thấy tên kia thì thầm bảo muốn đổi vé với một người đến xem thi đấu. Người ta nghe anh ta bảo có quen cô, muốn chăm sóc cô thì tốt bụng đổi vé cho. Lần trước là ngẫu nhiên nhưng lần này là cố tình đó. Vậy nên, một anh trai đầu trọc có mưu mô thế này thì cô phải cẩn thận.]

Vẻ mặt Đường Quả đầy vẻ khó hiểu, "Nên cẩn thận gì chứ? Sợ anh ấy lừa ta về nhà hả? Ta còn ước gì đó."

Hệ thống: Đi đi, hình như đúng là vậy thật.

"Vả lại, người sống ở trên đời sao có thể không có chút mưu kế được. Anh ấy nhận ra ta, còn đổi vé với người ta thật sự là vì giúp ta mà."

Hệ thống: Có vẻ đúng, không muốn nhiều lời nữa.

Một trận đấu kịch tính được Lâm Nhàn thuật lại một kiểu thú vị khác. Thấy Đường Quả nghe, khóe môi của anh cũng nở nụ cười.

Mãi đến lúc kết lúc thì anh mới nhớ ra là có thể Đường Quả vì Giang Ngôn Đông mà đến. Anh do dự giây lát, hỏi một cách không tình nguyện, "Cần tôi đưa cô đi tìm Giang Ngôn Đông không?"

"Có phải anh Ngôn Đông trông có vẻ rất bận không?"

"Bận lắm, có rất nhiều người hâm mộ nữ vây quanh cậu ta đòi ký tên. Có điều với quan hệ của cô và cậu ta thì hẳn cậu ta sẽ ra."

Đường Quả lắc đầu, "Thôi bỏ đi, nhờ anh đưa tôi về vậy, lần nào cũng đến quấy rầy anh Ngôn Đông thì sẽ làm phiền anh ấy. Hôm nay họ lại thắng rồi nên chắc chắn sẽ mở tiệc, hát Karaoke, tôi qua đó chỉ đem lại phiền toái cho họ."

Lâm Nhàn không nói nữa, đưa Đường Quả đi ra. Chuyện của người ta, anh không thể bình luận gì. Anh chỉ thấy đây là một cô gái rất cố chấp, vậy nên chọn tôn trọng cô, đồng thời cũng có phần thương tiếc. Nếu cô có thể nhìn thấy thì chắc chắn cô sẽ có một cuộc sống rất tốt đẹp.

"Sao lần nào cũng đi một mình vậy?"

"Thế anh Lâm nghĩ mắt tôi không thấy thì nên ở nhà, không nên đi đâu sao? Tôi không phải bị gãy chân, mà có gãy cũng có thể ngồi xe lăn chống gậy đi mà."

"Không, tôi không có ý đó." Lâm Nhàn vội nói, "Ý tôi là tìm một người đi cùng cô thì hẳn sẽ tốt hơn."

"Tôi nghĩ không cần đâu, vì tôi hoàn toàn có thể dùng gậy chỉ đường để đi đến nơi mình muốn như người khác. Dù có gặp rắc rối thì không phải vẫn còn người tốt như anh Lâm đây sao?"

Lâm Nhàn muốn nói là không phải lúc nào anh cũng có mặt. Nhưng anh liếc mắt nhìn sân thi đấu phía sau, chắc là mỗi trận đấu của Giang Ngôn Đông thì anh đều sẽ đến. Mà hẳn là cô cũng chỉ xem Giang Ngôn Đông thi đấu thôi nhỉ?

Thế cũng được.

Sau khi nghĩ thông thì trong lòng Lâm Nhàn khá vui vẻ.

Sẩm tối nọ, Đường Quả ngồi trong phòng khách đợi Giang Ngôn Đông về.

Hôm nay Giang Ngôn Đông hơi khác với bình thường, tiếng bước chân của hắn có hơi vội vã. Không lâu sau thì hắn lại xuống lầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net