Chương 1988-1989: Cô gái mất đi ánh sáng (45-46)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh


Chương 45 (1988):

Tiếng bàn luận của hai cô bé kia không nhỏ, Đường Quả tất nhiên là nghe rõ rồi.

"Hai em đang nói gì thế, Giang Giang mà các em nhắc tới là anh Ngôn Đông ư?"

Nghe Đường Quả hỏi, hai bé fan mặt biến sắc, cũng giống như nhóm Lâm Đồng, hoàn toàn không biết nên nói sao. Dù hai người kia có trong sạch hay không thì việc họ xuất hiện ở đây với Đường Quả mà nói là một chuyện không vui.

Triển lãm dạ minh châu rầm rộ, không đưa theo vợ chưa cưới mà lại đưa đồng đội nữ đi chung, muốn không nghĩ bậy cũng khó.

"Anh Ngôn Đông, là anh à? Em đã ngửi thấy mùi trên người anh."

Đường Quả nhanh chân chạy đến hướng của Giang Ngôn Đông, Lâm Nhàn thấy thế thì vội đuổi theo, Lâm Đồng và Lâm Lôi cũng thế.

Giờ không đối mặt cũng không được, họ nghĩ, cô đáng được biết chuyện này, tuy rằng không biết lát nữa nên xử lý sao.

Giang Ngôn Đông thấy Đường Quả đang chạy đến trước mặt mình thì cũng sững ra. Lúc này Tiêu Linh đang kéo tay hắn nói gì đó, vừa nãy hai người vì chút chuyện nhỏ nên vẫn còn đang ồn ào.

"Tiểu... Tiểu Quả." Giang Ngôn Đông hô một tiếng, hỏi theo bản năng, "Sao em ở đây vậy?"

"Thế anh Ngôn Đông thì sao?" Dù không nhìn thấy nhưng Đường Quả vẫn có thể ngửi được mùi của hắn, cộng thêm chuyện vừa nghe lúc nãy, "Tiểu Linh cũng ở đây phải không? Ở bên cạnh anh có đúng không?"

Hai bé fan ở bên cạnh đã báo chuyện này lên nhóm, hơn nữa còn chụp ảnh của hai người rồi kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Người hâm mộ Giang Ngôn Đông ở trong phòng triển lãm này không ít. Người xung quanh càng ngày càng đông, chẳng qua là không có ai tiến đến nhận mà thôi, họ đều lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Giang Ngôn Đông còn không biết giờ trong mấy nhóm lớn đều đang bàn tán chuyện hắn và đồng đội nữ Tiêu Linh lén lút đến phòng triển lãm, bị vợ chưa cưới bắt quả tang. Cộng thêm bài mà lúc nãy Đường Quả đăng lên, dù Giang Ngôn Đông và Tiêu Linh có trong sạch hay không thì chuyện hắn có phần cặn bã là không thể nào xóa được.

"Anh..." Giang Ngôn Đông không biết nói sao, rốt cuộc thì lúc trước hắn gọi điện cho Đường Quả nói hắn hôm nay rất bận, về muộn lắm, bảo cô nghỉ sớm.

Tiêu Linh sớm đã buông cánh tay của Giang Ngôn Đông ra, không phải cô ta cố ý kéo, chỉ là lúc nhìn thấy bị kích động nên không kìm được thôi. Thực ra trong lòng cô ta vẫn còn một nghi vấn là ông của mình còn chưa lấy dạ minh châu à? Hay là đợi lúc tối phòng triển lãm đóng cửa rồi mới ra tay?

Giờ bị Đường Quả bắt gặp, cô ta nhớ lại mấy chuyện khi trước, không khỏi có phần chột dạ.

Thấy Giang Ngôn Đông không trả lời được, cô ta giải thích, "Tiểu Quả, cô đừng hiểu lầm, lúc trước Giang Ngôn Đông hết bận rồi, vừa hay được người ta cho hai tấm vé. Lúc đó rất muộn, tưởng cô đã ngủ, không đưa vé được thì lại lãng phí nên chúng tôi mới đi."

"Đúng, là vậy đó Tiểu Quả, em phải tin anh." Giang Ngôn Đông nói tiếp, "Với quan hệ đồng đội giữa anh và Tiêu Linh, nếu không phải vì vé này quá quý, vả lại chẳng còn ai khác ở đó nữa thì chắc chắn anh sẽ không đi với cô ấy đâu."

Đường Quả nói một cách bình tĩnh, "Anh Ngôn Đông nên biết rằng dù có là rạng sáng, chỉ cần anh muốn đến thì chỉ cần gọi em một cuộc, em cũng sẽ đi xem triển lãm cùng anh. Dù em không nhìn thấy nhưng anh có thể thấy được thì em cũng vui mừng. Vì sao lúc anh lấy được vé lại không gọi điện thoại cho em?"

=====

Chương 46 (1989):

Giang Ngôn Đông thấy người xung quanh càng lúc càng nhiều thì bước đến trước mặt Đường Quả, khẽ nói, "Chúng ta về trước rồi nói, được không?"

"Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em. Giờ cũng chưa muộn, còn chưa tới 10h. Em nghe người ta nói, triển lãm lần này rất đặc biệt, vì sự an toàn của dạ minh châu nên sẽ có giờ mở cửa, quá giờ sẽ không vào được nữa. Điều này nói lên là trước 7h anh đã vào đây rồi? 7h là muộn ư?"

"Hơn nữa giữa chừng cũng không được phép ra ngoài, trừ phi là hết thời gian trưng bày."

"Em nhớ là 6h anh gọi cho em. Anh biết giờ nghỉ ngơi của em, bình thường thì thì 10h-10h30 em mới ngủ."

Giang Ngôn Đông á khẩu, không sai, vì sao cô biết rõ thế?

Hắn liếc nhìn mấy người trẻ tuổi nhà họ Lâm sau lưng Đường Quả, đột nhiêu hiểu ra. Là người nhà họ Lâm dẫn cô vào, cũng không có gì lạ.

"Tiểu Quả, anh chỉ sợ em không thể nhìn thấy hình dáng của dạ minh châu thì sẽ thấy thất vọng nên mới không dám gọi cho em."

"Lẽ nào anh không hiểu là dù em có thể nhìn được sự tốt đẹp của thế giới này hay không thì chỉ cần ở cạnh anh, em đều sẽ cảm thấy thế giới này tuyệt vời lắm ư?"

"Anh thà dẫn Tiểu Linh đi cũng không muốn nói với em một tiếng. Anh Ngôn Đông, anh làm em rất thất vọng."

Có một số người hâm mộ và người qua đường chụp lại cảnh này, không lâu sau thì truyền lên mạng, bị rất nhiều người thấy.

"Tiểu Quả..."

"Anh Ngôn Đông, có phải anh cảm thấy em là một sự phiền toái không?"

"Không, không phải..."

"Nếu anh chỉ vì áy náy nên lúc đó mới chọn đính hôn với em thì giờ anh còn có cơ hội nuốt lời. Tuy em rất muốn ở bên anh, cũng muốn sống bên anh cả đời, nhưng em không mong mình sẽ trở thành gánh nặng của anh."

"Tiểu Quả, chúng ta quay về..."

"Anh Ngôn Đông, triển lãm 12h mới đóng cửa, giữa chừng không được ra ngoài. Khó có thể nhìn thấy cảnh rầm rộ như vậy, anh xem cho kỹ đi, cũng có thể suy nghĩ về vấn đề giữa hai ta. Nếu như anh thật sự cho rằng em là gánh nặng thì chúng ta hủy hôn đi, em không muốn làm liên lụy đến anh."

Đường Quả nói xong thì không để ý đến hắn nữa. Lâm Đồng nhanh chóng bước lên kéo tay cô, "Đi chơi chung với bọn em nha."

"Được."

"Lâm Đồng, vừa nãy có phải là em nhìn thấy hai người kia, không biết nói sao với chị đúng không?"

Lâm Đồng im lặng giây lát, nhìn Lâm Nhàn, Lâm Lôi không biết nói sao, ngừng một chút mới đáp, "Dạ, lúc trước chị nói hắn ta rất bận nên bọn em không biết làm sao để kể chị nghe."

"Mọi người cứ nói thẳng với chị là được, tuy chị không thấy gì nhưng cũng chẳng muốn bị giấu giếm sự thật. Có lẽ đúng là chị làm liên lụy đến anh Ngôn Đông, chỉ là mấy chuyện lúc trước chị làm khiến anh ấy thấy áy náy, muốn chịu trách nhiệm. Nếu vì thế mà anh ấy mới đính hôn với chị thì không bằng nói rõ ngay từ đầu."

Lâm Đồng nói thầm, "Không phải em đây sợ chị buồn à? Ai chẳng biết chị cực kỳ thích Giang Ngôn Đông chứ."

"Nếu anh ấy đối với chị chỉ có áy náy thì chị vẫn sẽ biết thôi."

Lâm Đồng nói thêm, "Em thấy giữa hắn ta và Tiêu Linh hình như không có gì, quan hệ giữa hai người kia hẳn chỉ là một sự hiểu lầm."

Đường Quả không nói gì, cô cúi đầu, cong khóe môi lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net