Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ký tên và chụp ảnh xong, MC sẽ cho truyền thông mười phút phỏng vấn. Truyền thông các bên đều sẽ bỏ ra tất cả vốn liếng. Nếu như trong mười phút ngắn ngủi, hỏi ra được một tin tức kinh thiên động địa thì sẽ không uổng công đi chuyến này.

"Từ Lộ, Văn Vịnh San, cùng nhau phỏng vấn đi, cùng nhau phỏng vấn đi." Truyền thông nhìn thấy nữ minh tinh khi đi hai người, khi về có đôi, độ chủ đề càng cao hơn so với khi đi một mình, đều không hẹn mà cùng hô vang.

Văn Vịnh San cũng không tức giận, kéo tay của Từ Lộ, đi đến nơi phỏng vấn.

Sau ba bốn hiệp, truyền thông còn chưa hỏi được những chủ đề sắc bén, chỉ vây quanh bộ phim <Phong thanh> này. Hai người sớm đã có chuẩn bị, nói vài câu chúc mừng đơn giản, rồi nói về cảm nhận khi nhận được đề cử biên kịch xuất sắc nhất.

Văn Vịnh San cầm vài chiếc micro trong tay, mỉm cười đối diện với camera, xuyên qua đám người, nàng đột nhiên phát hiện một khuôn mặt rất đỗi quen thuộc, lập tức ném cho Từ Lộ một ánh mắt.

Từ Lộ cũng cùng nhìn thấy Doãn Hà - nhân viên công tác đã quay phim cho mình lúc còn ở Quý Châu, nghĩ thầm thực sự không ngờ em ấy cũng sẽ xuất hiện ở đây.

Ngay khi hai người hoàn toàn buông lõng cảnh giác, trong đám người ở tuốt phía sau, đột nhiên có một phóng viên bước ra, mở miệng hỏi.

"Văn Vịnh San lão sư, tôi có nghe được tin đồn hôn nhân của cô có vấn đề, có phải là thật không?" Tên phóng viên không hề giữ lại chút mặt mũi nào, trực tiếp hỏi về tin tức bát quái. Điều này khiến cho tất cả phóng viên ở đây đều rối rít quay đầu nhìn về phía người kia, trong lòng âm thầm bội phục sự dũng cảm của người này, lập tức trưng ra vẻ mặt mong đợi nhìn Văn Vịnh San.

"Hôm nay là lễ trao giải Bạch Ngọc Lan, tạm thời không trả lời những vấn đề này." Không đợi Văn Vịnh San trả lời, Doãn Hà đã vượt lên phía trước trả lời thay. Nhưng khi cô ấy vừa dứt lời thì Văn Vịnh San liền hướng về phía cô ấy, vẫy vẫy tay.

"Có lẽ trước đó mọi người đã nhìn thấy, tình hình tai nạn và sự cố sụt lún núi ở Quý Châu, vị nhân viên công tác này cũng có trợ giúp cứu hộ." Văn Vịnh San cố ý tránh câu hỏi liên quan đến vấn đề sinh hoạt cá nhân của mình.

Cả đám lại rối rít dời ánh mắt, còn có một số phóng viên cũng chụp cho Doãn Hà vài bức ảnh.

Doãn Hà mỉm cười, gật gật đầu với hai người Văn Vịnh San, trong lòng mừng thầm, họ vẫn còn nhớ ra mình. Mặc dù đột nhiên bị lấy ra làm bia đỡ dạn, nhưng lời nói này đúng lúc hóa giải được sự xấu hổ, lại dẫn dắt sang chủ đề khác, khiến cho người nghe cảm thấy thoải mái.

Từ Lộ mỉm cười nhìn nhất cử nhất động của Văn Vịnh San. Nhưng vấn đề lúc nãy, tuy Văn Vịnh San không trả lời thẳng thắn nhưng không có lửa thì làm sao có khói. Chẳng lẽ chị ấy thực sự có lời đồn hôn nhan xảy ra vấn đề sao?

Cô nhất thời không phân được thật giả, nhưng trong nháy mắt nghe thấy câu hỏi này, nội tâm của cô có một sự vui sướng khó lòng che giấu.

Đợi sau khi hai người ngồi trong thính phòng, Từ Lộ lấy lại bình tĩnh, vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Văn Vịnh San, nhưng vấn đề kia lại đột nhiên không biết nên mở miệng hỏi như thế nào.

"Đừng để ý lời đồn của người khác như vậy." Văn Vịnh San nhìn thấy dáng vẻ như muốn hỏi lại thôi của Từ Lộ, nói.

"Nhưng mà, rốt cuộc có phải là thật hay không?" Cuối cùng Từ Lộ cũng mở miệng.

"Thật thật giả giả, chưa đến giây phút cuối cùng, ngay cả bản thân chị cũng không biết. Nhưng xin em hãy tin tưởng chị. Chị sẽ thay đổi vì em." Lúc này, Văn Vịnh San chỉ có thể cho Từ Lộ một lời cam kết như vậy.

Bây giờ, Ngô Khởi Nam đang ở Thượng Hải, thời hạn cách ly cũng sắp kết thúc rồi. Luật sư của nàng đã liên lạc với luật sư bên phía anh ta.

Nhưng mọi chuyện lại không thuận lợi như nàng nghĩ. Hôn nhân hào môn giữa minh tinh và doanh nhân, quả nhiên không thể xem thường. Văn Vịnh San âm thầm suy tính. Nàng không muốn Từ Lộ gánh vác những áp lực này. Văn Vịnh San chỉ hi vọng cô có thể nhận được kết quả cuối cùng.

Từ Lộ như có điều đắn đo suy nghĩ, chăm chú ngắm nhìn Văn Vịnh San. Ở trong vòng giải trí lâu như vậy rồi, gặp được bao nhiêu đôi tình nhân và vợ chồng, những trường hợp ly ly hợp hợp lại càng nhiều không kể xiết.

"Chị San, lúc ở Tuân Nghĩa, em đã nói với chị, em sẽ không miễn cưỡng chị làm bất cứ thứ gì." Từ Lộ tự biết Văn Vịnh San khó xử, cho dù là hôn nhân của người bình thường thì cũng sẽ kéo theo rất nhiều hệ lụy chứ đừng nói đến những người như họ.

"Giải Biên kịch xuất sắc nhất của lễ trao giải Bạch Ngọc Lan lần thứ 27 thuộc về..." Trên sân khấu chính, người đọc giải thưởng kéo dài chữ cuối, cao giọng nói.

Vừa nghe đến chỗ này, Văn Vịnh San và Từ Lộ đều không hẹn mà cùng khẩn trương, nhìn lên màn hình, camera tập trung lên Giả lão sư và những vị biên kịch khác. Hai người âm thầm nắm tay nhau, chỉ mong Giả lão sư có thể nhận được vinh hạnh đặc biệt này.

"Giả Đông Nham với bộ phim <Phong thanh>." Người đọc giải thưởng không trì hoãn thời gian nữa, chỉ một lúc sau đã công bố kết quả.

Vừa dứt lời, Từ Lộ liền kéo Văn Vịnh San đứng lên. Lúc này, Giả lão sư đã ngồi phía trước hai người họ, cũng vừa đứng lên, vẫy vẫy tay.

"Chúc mừng, chúc mừng." Từ Lộ cười, nói. Những người khác cũng tiến đến rối rít chúc mừng. Sau khi bắt tay với từng người một, Giả lão sư nhanh chóng bước lên sân khấu.

Văn Vịnh San thấy ông ấy đứng trên sân khấu, nói về cảm nghĩ của bản thân khi nhận được giải thưởng, trong lòng vô cùng cảm khái.

"Sau này em nhất định vẫn muốn hợp tác với Giả lão sư. Kịch bản của ông ấy có thể nói là rất hoàn mỹ." Từ Lộ liên tục tán thưởng.

"Chị cũng phải hợp tác." Văn Vịnh San cũng không yếu thế, thuận theo Từ Lộ, nói.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, vốn dĩ Văn Vịnh San định đưa Từ Lộ và trợ lý của cô cùng về khách sạn, nhưng mới vừa đi đến phòng nghỉ thì đã thấy có một người đàn ông đang ngồi trên ghế so pha ở hành lang, một thân đồ vest, giày da, đang nói chuyện phiếm với người bên cạnh.

"Thời hạn cách ly của anh ta kết thúc rồi à?" Từ Lộ cũng nhìn thấy Ngô Khởi Nam, bật hỏi.

"Chị cũng không có tính thời gian." Văn Vịnh San trề môi, đáp.

Ngô Khởi Nam quay đầu, liếc nhìn thấy Văn Vịnh San đã đi ra, sau khi nói tạm biệt với người bạn kia thì cất bước đi về phía hai người họ.

"Bất ngờ vì tôi xuất hiện ở chỗ này lắm nhỉ?" Ngô Khởi Nam lễ độ gật gật đầu với Từ Lộ, mở miệng nói.

Từ Lộ cũng không muốn tránh hiềm nghi, chỉ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

"Vịnh San, đi thôi." Ngô Khởi Nam ỷ vào việc bản thân là chồng của Văn Vịnh San, căn bản không thèm quan tâm ánh mắt mang theo thù địch lúc này của Từ Lô, tỏ vẻ thoải mái nói một câu, đợi Văn Vịnh San trả lời.

Từ Lộ nghe thấy vậy thì lập tức quay về phía Văn Vịnh San, ra sức lắc đầu.

"Hôm nay đoàn làm phim mở tiệc ăn mừng." Văn Vịnh San tìm đại một cái cớ, từ chối yêu cầu của Ngô Khởi Nam.

Ngô Khởi Nam bị ăn trái đắng, trong lòng không thoải mái. Bản thân vẫn chưa li hôn với Văn Vịnh San, vậy mà nàng lại khiến anh ta rơi vào tình thế khó coi như vậy. Nhưng mà, vừa nghĩ tới chuyện nàng đang nắm thóp của mình, giờ phút này lấy cứng đối cứng thì anh ta cũng không chiếm được chỗ tốt, hoàn toàn là việc giết địch tám trăm, tổn hại một ngàn. Thế là, anh ta bình tĩnh lại.

"Hiểu rồi, hiểu rồi." Ngô Khởi Nam nói xong, lập tức muốn quay người rời đi, nhưng lại suy nghĩ gì đó, nghiêng đầu sang một bên.

"Nữ minh tinh trong giới giải trí như ở đầu sóng ngọn gió, nếu như để bị lộ scandal thì hình như khó giải quyết lắm đó. Tốt nhất cô nên nhớ kỹ tất cả điều kiện của tôi." Ngô Khởi Nam nói xong thì mới thỏa mãn bỏ đi.

Văn Vịnh San cười khổ một tiếng. Điều kiện của Ngô Khởi Nam?

"Anh ta nói gì vậy?" Từ Lộ cố ý hỏi một câu như thế. Thật ra, cô đã mơ hồ đoán được tiền căn hậu quả của chuyện này. Xem ra, lời đồn hôn nhân của Văn Vịnh San có vấn đề thực sự là sự thật.

"Chị muốn ly hôn với anh ta." Văn Vịnh San cũng không muốn tiếp tục lừa gạt Từ Lộ nữa, thấp giọng nói.

.--- .. -. -.-- .- -.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net