Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Lộ kinh ngạc, nhìn về phía Văn Vịnh San, thấy nét mặt của nàng vẫn như bình thường, trong lòng thở dài một hơi, nhưng lúc nãy cô nghe Ngô Khởi Nam nhắc đến điều kiện gì đó, Từ Lộ còn muốn cẩn thận hỏi tiền căn hậu quả, nhưng bị Văn Vịnh San kéo thẳng ra ngoài.

Trực giác của cô nói, điều kiện Ngô Khởi Nam nhắc đến, chắc chắn cố ý muốn làm khó chị San, thế là cô âm thầm hạ quyết tâm, lúc này nhất định phải ủng hộ Văn Vịnh San.

Điều khiến Từ Lộ không lường được chính là, Văn Vịnh San không đi đến phòng hóa trang để tháo trang sức mà trực tiếp kéo cô đi về nhà. Sau khi hai người họ về nhà, nàng từ chối nói cho Từ Lộ biết bất cứ điều gì liên quan đến quá trình li hôn.

"Rốt cuộc điều kiện Ngô Khởi Nam nhắc đến là gì vậy?" Từ Lộ tạm thời mặc kệ những chuyện khác, nhưng chuyện này có liên quan đến Văn Vịnh San, cô nhất định phải biết.

Văn Vịnh San im lặng, ngồi trên ghế so pha, giờ phút này, lớp hóa trang của hai người lộ ra dưới ánh đèn có chút không tự nhiên. Lớp phấn trang điểm dày cộm giống như một chiếc mặt nạ, muốn giấu đi gương mặt chân thật nhất của cả hai.

"Chị San, chị nói chuyện đi." Từ Lộ truy hỏi.

Văn Vịnh San nhíu mày, lắc đầu.

"Chị San, nếu như anh ta muốn làm khó thì chị có thể đi kiện." Từ Lộ cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Văn Vịnh San. Nghĩ thầm, chẳng lẽ pháp luật bên phía HongKong không bình đẳng đối với mỗi người sao? Hay là không nhận tố tụng li hôn?

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Từ Lộ lại càng thêm kích động. Trong đầu đã bắt đầu tính toán. Các mối quan hệ của mình, có mối quan hệ nào về phương diện này không, có thể giúp Văn Vịnh San một tay.

"Có rất nhiều chuyện, chị không muốn nói, cũng không thể nói. Hôn nhân giữa chị và Ngô tiên sinh vốn dĩ là một hợp đồng bí mật. Chị đã hứa sẽ đem bí mật này xuống dưới mồ. Chỉ cần anh ta có thể thuận lợi ký vào thỏa thuận li hôn, tụi chị sẽ như cá về nước, quên đi chuyện trên bờ." Văn Vịnh San vẫn kín miệng như cũ, không nói ra nửa chữ. Nàng có thể nói với Từ Lộ mình đang ly hôn đã là dũng khí lớn nhất rồi.

"Em muốn cùng chị đối mặt." Sau khi nghe Văn Vịnh San nói xong, Từ Lộ không đành lòng.

Văn Vịnh San cười khổ.

"Áp lực dư luận về chuyện li hôn này, chị không nên cưỡng ép em. Như vậy không công bằng đối với em." Văn Vịnh San chậm rãi nói.

Nói xong những lời này, Văn Vịnh San đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, chậm rãi đóng cửa lại. Ngay giây phút đóng cửa lại, lúc này nàng mới hoàn toàn buông lỏng. Khúc mắc trong cuộc hôn nhân với Ngô Khởi Nam thế mà lại khó chơi như vậy.

"Chị San, có phải em ở Thượng Hải thì chị sẽ cảm thấy rất áp lực không?" Từ Lộ đứng trước cửa, nói.

Cách một cánh cửa khép kín, câu nói này vẫn có thể truyền đến tai Văn Vịnh San.

"Không có, chỉ là không muốn em ở bên chị mà lại cực khổ như vậy thôi." Văn Vịnh San đáp lại một câu.

Lúc này, điện thoại trong túi xách reo lên. Văn Vịnh San vừa định mở cửa thì đã nghe thấy tiếng bước chân lạch bạch của Từ Lộ. Một lúc sau, Từ Lộ đưa điện thoại vào nhà vệ sinh.

Văn Vịnh San cúi đầu xem thử, là điện thoại của luật sư.

"Alo?" Văn Vịnh San nhận điện thoại, lên tiếng.

"Văn nữ sĩ, Ngô tiên sinh lại đề cập điều kiện mới. Anh ta nói lúc đó cô dùng tài nguyên của anh ta, sinh ra lợi tức, muốn tiến hành thanh toán. Còn có, điều kiện vi phạm hợp đồng hôn nhân trước đó anh ta từng đề cập, anh ta vẫn khăng khăng như vậy." Luật sư vẫn đâu ra đấy, lời nói không mang theo chút tình cảm cá nhân nào.

Văn Vịnh San ừ một tiếng.

"Nhưng, nếu như Văn nữ sĩ chịu thụ tinh nhân tạo, tiến hành sinh con, vậy những chuyện này đều có thể miễn. Anh ta sẽ li hôn với cô vô điều kiện." Lời nói của luật sư giống như thả xuống bình địa một quả bom nguyên tử.

Văn Vịnh San bình tĩnh lắng nghe, bị một câu nói đó của anh ta, trong đầu ầm ầm vang vọng. Sinh con? Chẳng lẽ Ngô Khởi Nam không sợ mình làm trái lời hứa, lại còn muốn để mình sinh con cho anh ta?

Có phải bản thân nàng quá thành thật rồi không, vậy mà lại để anh ta đưa ra yêu cầu vô lí này? Giờ phút này, Văn Vịnh San muốn xé Ngô Khởi Nam thành tám mảnh mới hả giận.

"Tôi là luật sư của cô, đã phát thảo những phân trần liên quan đến những chuyện này, sau đó tôi sẽ phát cho cô." Lời của luật sư khiến cho Văn Vịnh San bình tĩnh lại, nhưng cảm giác choáng váng vẫn chưa rút đi.

"Tôi xem xong sẽ thảo luận với anh." Văn Vịnh San cảm thấy chóng mặt, không dễ chịu cho lắm, vội vàng cúp điện thoại, chỉ khoảng một phút sau, luật sư đã gửi biện hộ đến wechat.

Nàng ấn mở tệp, nhìn những con chữ bên trong, từng chữ từng chữ giống như côn trùng, bắt đầu chuyển động lúc nhúc. Văn Vịnh San vội vã nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, vừa mở mắt ra thì tầm mắt đã biến thành màu đen, chân nhũn ra, không thể đứng thẳng.

Lúc này, Từ Lộ đi vào phòng rửa ray, muốn nghe lén Văn Vịnh San nói chuyện. Nhưng bên trong ngoại trừ tiếng ừ, thì chính là tiếng ừ. Văn Vịnh San không nói ra bất cứ nội dung gì khác.

Trong lòng cô hiểu rõ, lúc này, Văn Vịnh San không muốn cô ra mặt là đang muốn bảo vệ cô. Dù sao thân phận là kẻ thứ ba, đối với một nữ diễn viên đang lên mà nói, khó tránh khỏi phải nhận ảnh hưởng trái chiều.

Ngay lúc cảm xúc trong lòng cô trăm mối ngổn ngang thì lại nghe thấy bên trong phịch một tiếng. Từ Lộ kịp thời phản ứng. Tiếng động này chắc chắn không phải tiếng đồ vật bình thường rơi xuống. Chẳng lẽ chị San ngã rồi?

Cô vốn còn tưởng Văn Vịnh San khóa trái cửa, chuẩn bị dùng sức muốn phá cửa, nhưng ngay lúc cô giơ tay nhấn tay cầm xuống thì cửa liền bị cô mở ra.

Từ Lộ cúi đầu xem thử. Văn Vịnh San đã nằm dài trên đất, hai tay khép chặt, đang thở hồng hộc, hít thở khó khăn, còn điện thoại của nàng đã bị ném sang một bên.

Từ Lộ cũng không rảnh để tâm đến chuyện khác. Cô đỡ Văn Vịnh San dậy, vừa kéo vừa dìu, đặt nàng nằm ngang trên giường, tìm điện thoại di động của mình, bấm số điện thoại cấp cứu.

Văn Vịnh San cảm thấy bản thân đã trải qua một giấc ngủ dài với rất nhiều giấc mơ, khiến cho nàng cảm thấy tinh thần kiệt quệ. Nàng muốn tỉnh táo lại, nhưng lại bị chìm giữa giấc mơ, không thể thức tỉnh.

Trong mơ, hình ảnh của Ngô Khởi Nam rất chân thực. Xung quanh anh ta, một đồng đàn ông ăn mặc hở hang, đang được hắn bình phẩm từng người một, còn bản thân nàng lại thờ ơ, lạnh nhạt chứng kiến tất cả mọi chuyện.

Lúc này, có một người đàn ông khác đi đến, đứng song song với Ngô Khởi Nam, sau đó hai người ở ngay trước mặt mọi người, bắt đầu ôm hôn nhau. Dường như những người khác cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, người nào người nấy đều vỗ tay cổ vũ.

Văn Vịnh San không muốn nhìn khung cảnh kia. Ngô Khởi Nam là hạng người gì, không liên quan đến nàng. Hôn nhân giữa họ chỉ là một bản hợp đồng.

"Bác sĩ, chị San sao rồi?" Giọng nói của Từ Lộ thức tỉnh Văn Vịnh San.

"Cô ấy mệt mỏi quá độ, tinh thần căng thẳng quá mức, cần nghỉ ngơi thật tốt." Văn Vịnh San nghe thấy loáng thoáng bác sĩ đang nói chuyện với Từ Lộ.

Văn Vịnh San muốn nghe hết cuộc trò chuyện, nhưng sau khi nghe được hai câu thì lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Từ Lộ nhìn thấy Văn Vịnh San vẫn luôn ngủ, trong lòng vô cùng khổ sở. Cô tưởng rằng tình yêu có thể khiến cho Văn Vịnh San thả lỏng, thỏa mãn, nhưng tình hình trước mắt hoàn toàn đi ngược lại với dự tính ban đầu của cô.

Nhưng, cô cũng hiểu. Văn Vịnh San đã quyết định li hôn. Đây là chuyện không có bất cứ người nào ngăn cản được.

Từ Lộ lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho người bạn chụp hình ở nước Ý.

"Nước Ý là nơi chị San thích nhất. Mình muốn cùng chị ấy đi du lịch đến chỗ này, muốn nhờ cậu hỗ trợ sắp xếp tuyến đường, còn mình sẽ soạn lịch trình." Sau khi Từ Lộ gửi đoạn tin nhắn này đi, chưa đến vài giây đồng hồ, đối phương đã trả lời bằng một icon OK.

Bây giờ, điều duy nhất Từ Lộ có thể làm chính là giúp cho Văn Vịnh San có được những giây phút thư giãn.

.--- .. -. -.-- .- -.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net