Hàn tổng: Vợ tui quá háo thắng, phải làm sao đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04.

Đối với vụ của Cơ Phát, chắc chắn là Hàn Diệp không thể đi kiếm chuyện với Từ Tư trực tiếp được, chỉ có thể tạo sức ép với quản lý cấp cao của BQ, chuyến này boss BQ đau đầu hết cỡ, trái là Hàn Diệp phải là Từ Tư, không phật lòng ai được.

Có điều, chuyện này là lỗi của BQ thật. Từ ngày Cơ Phát nắm giữ cổ phần Tứ Hải, nhiều người trong ngành bắt đầu đồn Cơ Phát tính giải nghệ rời giới người mẫu, mà Từ Tư cũng thương tiểu minh tinh mình mới bao nuôi, đã ngủ thì tất nhiên phải cho viên kẹo, tiền không là gì hết, quan trọng là tài nguyên. BQ có ý định lấy lòng Từ Tư nên mới đưa danh ngạch sự kiện thời trang lần này qua, ai mà biết, với chuyện này, sắc mặt của Cơ Phát cực kỳ tệ.

Nói cho cùng, tất cả những người này đều xem nhẹ tính háo thắng của Cơ Phát, ngày nào mà Cơ Phát còn chưa quyết định rời khỏi cái giới này, vậy thì tay y đã nắm tài nguyên tốt nhất ở đây, thì tuyệt đối không có chuyện chấp nhận dâng cho người khác. Y không phải thánh nhân, lấy thứ mình có nhờ địa vị, mà mình từng suýt liều cả mạng mới giành được địa vị này, để tác thành cho mấy đứa bán mông, dựa vào đâu cơ chứ?

Nhưng giờ đã đưa danh ngạch đi rồi, cho dù BQ có quỳ xuống dập đầu với Hàn Diệp, thì chuyện này vẫn buộc gã phải đi thương lượng với Từ Tư. Nhưng với thân phận của hai người, sao chịu cúi người chỉ vì một cái danh ngạch catwalk của người yêu?

Tuy chuyện này làm căng vậy thôi, nhưng Cơ Phát cũng không thể đi giành giật danh ngạch với đàn em được, thứ đã cho rồi, dù không có sự đồng thuận của y, thì vẫn là cho rồi, làm gì có cái lý lật lọng lấy lại. Nhưng Cơ Phát lại không nuốt trôi cục tức, dù cho không có cách nào giải quyết, cũng không thể ngăn y chiến tranh lạnh trong nhà.

Mấy hôm nay, mỗi khi tan làm về trước cửa nhà, Hàn Diệp cũng cần nhiều dũng khí lắm mới dám lấy chìa khóa mở cửa, vì mỗi khi bước vào nhà, là phải lãnh ánh mắt hình viên đạn, lạnh buốt của vợ mình liền. Đâu chỉ Hàn Diệp, trong cuộc họp hội đồng quản trị lâu lâu tổ chức một lần của Tứ Hải, áp suất thấp trên người Cơ Phát đã thành công bao phủ toàn phòng họp, đến Trương Mẫn còn phải nghiến răng.

Nhưng ai mà biết tính Cơ Phát cũng hiểu, y là một người so bì mấy chuyện vặt vãnh rất là lâu, nhất là chuyện động chạm thể diện của y. Hành vi này, hình dung một cách đơn giản là —— con nít.

Nhưng dù là Hàn Diệp hay Trương Mẫn, đều ăn ý không huỵch toẹt điểm này ra, cũng tại điểm này chiếm một phần rất lớn trong tình cảm đời thường của Cơ Phát.

Tưởng tượng cảnh người đẹp lạnh lùng Cơ Phát viết mấy chữ "Người sống chớ lại gần" to đùng trên mặt, đôi mày nhíu chặt như đang tính vụ giao dịch bạc triệu, thật ra là đang giận dỗi tiểu minh tinh giật đồ của mình, mà còn giận dỗi lâu ơi là lâu, đáng yêu quá rồi đó.

Có điều, không thể trì hoãn chuyện này tiếp nữa, đằng nào mấy người Hàn Diệp cũng là người trên thương trường, có cái phải băn khoăn, người duy nhất có thể ra mặt giải quyết việc này chỉ có thể là—— Từ Tấn.

Sau khoảng thời gian thử nghiệm, Từ Tấn thật sự không thích kiểu lừa lọc trên thương trường, nên lấy tiền hoa hồng của Từ thị, mở tiệm bánh ngọt, buôn bán cũng được lắm. Ban đầu Từ Tư chỉ mong sao không lỗ vốn là đã nam mô rồi, đâu ngờ em trai mình đứng ngoài quầy thôi, biết bao nhiêu người tan làm ùn ùn đi ăn đồ ngọt, không những không lỗ vốn, còn thu nhiều lợi nhuận.

Mỗi lần Từ Tấn hẹn mình là biết có điềm không hay rồi. Mới vào cửa là thấy Cố Trì Quân ngồi bên cửa sổ ngay, sắc mặt Cơ Phát không ổn liền, định quay người bỏ về, Từ Tấn nhanh tay lẹ mắt đứng dậy vẫy tay với y, “Phát…… Phát, đây nè đây nè.”

Trong tiệm có nhiều người, cậu không to giọng kêu Cơ Phát là chị được.

Cơ Phát thở dài. Dù có thế nào đi nữa, thì y cũng không làm Từ Tấn mất mặt được, có giận cách mấy cũng bị Từ Tấn kéo đi, ngồi phía đối diện Cố Trì Quân.

"À…… Anh Cơ Phát, chào, chào anh……” Cố Trì Quân chìa tay ra, hết sức nhút nhát. Cơ Phải chỉ chéo tay, luồn vào ống tay áo, lườm cậu một cách lãnh đạm, không có ý định bắt tay, thật sự là hơi khó xử, Từ Tấn vội vàng đút ly pudding ở trên bàn vào tay Cố Trì Quân, “Anh dâu, ăn cái này nè, là món mới của tiệm em đó, ngon lắm.”

"Ờ, ờ, được……” Cố Trì Quân nương đó rụt tay lại, nhưng nghĩ đến điều gì, cuống cuồng xua tay, “Đừng, đừng gọi tôi vậy, tôi, tôi không phải……”

"Ôi chao, anh của em thương anh vậy mà, em gọi anh dâu cũng không quá lời đâu.” Từ Tấn không chỉ thích ăn ngọt, mà ăn nói cũng như phết mật.

Cơ Phát mất kiên nhẫn, nhìn Từ Tấn, “Không phải cậu nói tìm tôi để bàn chuyện đầu tư cửa hàng à, sao kêu người ngoài nữa?”

"À…… chuyện này, đầu tư ấy, em định mở thêm chi nhánh, nhưng không cần nhiều vốn lắm đâu……” Đôi mắt Từ Tấn đảo tới đảo lui, nhìn trái nhìn phải hai người họ, một người lạnh lùng uống cà phê, một người xấu hổ vùi đầu ăn bánh ngọt, "Với, với lại anh dâu em, anh ấy là fan của anh, muốn được gặp anh.”

Cố Trì Quân ngước lên cái rẹt, có vẻ hốt hoảng lúng túng lắm.

Trái ngược với cậu, Cơ Phát đặt ly cà phê xuống, cười lạnh, "Chuyện đàn em tôn trọng đàn anh là bình thường, với địa vị của tôi trong giới người mẫu, người làm trong ngành phải nể tôi ba phần. Cậu là fan của tôi, bởi vì năng lực trong nghề và sức hút của tôi khiến người ta phục, nên đừng lấy sự hâm mộ của cậu ra để làm thân với tôi, nếu muốn làm tốt bổn phận fan, thì đừng có vượt rào mơ tưởng những thứ mình không xứng có được.”

"Chị Phát Phát……” Từ Tấn giật giật góc áo Cơ Phát, cậu biết Cơ Phát là một người mang đầy gai nhọn, công kích người khác chưa từng chừa đường lui. Có lẽ, suy nghĩ hôm nay của cậu sai rồi, ngần ấy năm qua, đây là tiểu minh tinh đàn em đầu tiên dám giành tài nguyên với Cơ Phát, mà còn thành công nữa chứ, người hẹp hòi đến mức không để lọt một hạt cát như Cơ Phát không ghim mới lạ.

Cố Trì Quân bị mắng đến nỗi cúi gằm mặt xuống, cậu đâu có biết, cậu cũng không đòi danh ngạch này, là Từ Tư đưa cậu, mà giờ cậu có muốn trả đi nữa thì chắc chắn Cơ Phát cũng không lấy, còn bị người ta hạ thấp, chuốc thù với người ta, mà người này là đàn anh mình ngưỡng mộ nhất……

Nước mắt của Cố Trì Quân nhỏ long tong xuống bàn, trong khoảnh khắc đó, trong cái khoảnh khắc bị người ta sỉ nhục, cậu thật lòng muốn thoát khỏi đây, không chỉ là nơi này, giới này, thậm chí là cả thành phố này, thế giới này. Rõ ràng cậu chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi xoàng xĩnh, sao lại cuốn vào cái giới này, là vì mình nổi lòng tham theo Từ Tư sao?

Cơ Phát không thích nhìn người ta khóc nhất, mắng một câu vô dụng, "Vậy mà còn đòi bước lên sàn catwalk, không sợ tụt quần à.” Y đứng lên chuẩn bị đi, bị Từ Tấn níu lại, y trợn mắt trừng cậu, trầm giọng: “Nữu Nữu!”

Từ Tấn dỗ y ngồi xuống lại, cũng may đây là Từ Tấn, nếu là ai khác thì Cơ Phát không nể mặt được vậy đâu.

“Xin, xin lỗi, anh Cơ Phát, lần catwalk trong sự kiện này em, em……” Cố Trì Quân hít hít cái mũi đỏ ửng, chùi nước mắt, "Chắc chắn em sẽ hoàn thành tốt!”

Nét mặt Cơ Phát khác khác, Từ Tấn tức tối, cái chân ở dưới bàn đạp Cố Trì Quân một phát, người ta mà nghe câu này, khác gì khiêu khích đâu chứ?

Nhưng suy nghĩ của Cơ Phát không giống người thường, vẻ mặt y hoà hoãn đôi chút.

“Xem như có chút chí tiến thủ đó.” Y bưng ly cà phê lên, nhấp một ngụm, nhận ra cà phê nguội rồi, uống hơi chát lưỡi, y nhíu mày, thấy người ngồi đối diện nở nụ cười tươi rói vì mình chịu bớt gay gắt lại, trong khi nước mắt còn chưa kịp khô.

Khá là trong sáng đó chứ……

Cơ Phát bắt đầu nghĩ sao một lãng tử dạo muôn vàn bụi hoa như Từ Tư, lại chỉ chọn đúng một bông hoa trắng nho nhỏ. Quả nhiên, ở trong mắt mấy đứa có tiền, cái gì càng không đáng giá thì mới là bảo bối vô giá.

Đối với Cơ Phát mà nói, đây chỉ là một phần công việc, một cái tài nguyên không phải thiếu thì không được. Nhưng đối với Cố Trì Quân, có thể đây là một cơ hội cả đời khó giành được. Y nhỏ mọn thật, bởi vì tài nguyên trong xã hội này vốn được phân chia dựa trên năng lực và địa vị, việc y hưởng thụ chúng là lẽ dĩ nhiên và y cũng thanh thản với điều đó. Chắc chắn là mùi vị bị cướp mất cái của mình không dễ chịu tí nào, nhưng Cơ Phát……

Y kết hôn lâu rồi, y không thể phủ nhận, mình già rồi, dù thói đời hiện nay không còn cạnh tranh ác liệt như thời của mình, nhưng lại dơ bẩn hơn nhiều. Từ trước đều nay, Cơ Phát đều hiểu rõ, cái sai chính là thói đời này, mà không phải con người.

Chẳng qua Cố Trì Quân chỉ đành buộc phải tuân theo cái quy tắc sai lầm này, cái quy tắc ngầm mà ai cũng đã tập thành quen.

Thôi, mình là người lớn rộng lượng, chưa đến nỗi không nỡ nhường một cơ hội bước lên đài cho người mới, có điều……

"Sự kiện ba năm tổ chức một lần, qua lần này là tôi sẽ không tham gia nữa. Cho nên, thể hiện cho tốt vào, đừng để phí.” Y cúi xuống, múc một muỗng kem vani mà Từ Tấn đưa qua, đút vào miệng, tuy y không thích mấy món ngọt ngấy này, nhưng vẫn cau mày, nuốt xuống.

Từ Tấn cười hi hi, tiễn Cơ Phát đi rồi huých vai Cố Trì Quân, "Đã bảo mà, chị Phát Phát của em miệng cứng lòng mềm nhất thôi.”

Cố Trì Quân cúi đầu, mỉm cười, "Ờ…… Anh Cơ Phát, không có vô tình vô lý giống như lời đồn.”

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net