Hàn tổng: Vợ tui quá háo thắng, phải làm sao đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05.

Đến hôm sự kiện, Cơ Phát cũng có tới, nhưng y chỉ ngồi xem dưới sân khấu với tư cách đại diện đầu tư của tập đoàn Tứ Hải, Hàn Diệp đến chung, ngồi cạnh còn có Từ Tư.

"Hồi đó tôi đi diễn anh có siêng vậy đâu......" Cơ Phát lầm bầm, Hàn Diệp ôm eo vợ mình, cực kỳ oan ức, "Đâu có đâu, lần nào anh cũng đến dự sự kiện thời trang ba năm tổ chức một lần mà, Hàn thị là một trong những bên đầu tư nhiều nhất đó. Chỉ có lần đó thôi, không phải tại anh đi công tác à?"

Lần duy nhất không tới là khi họ còn đang quen nhau, vốn đã đồng ý rồi, cuối cùng lại có việc đột xuất. Cơ Phát bận trang điểm với phỏng vấn nên không coi điện thoại, đến khi lên sân khấu, y nhìn khắp nơi, tìm bóng dáng Hàn Diệp mà không thấy đâu, còn suýt xảy ra sai sót khi đến khúc rẽ, bước xuống sân khấu thì trật chân, vừa đau vừa tủi, cầm điện thoại thì thấy tin Hàn Diệp đi công tác, y giận đến mức gọi Hàn Diệp đòi chia tay, làm gã sợ đến nỗi mua vé máy bay về gấp trong đêm để dỗ bạn trai.

Sau này, nếu không có việc gì cực kỳ thiết yếu, Hàn Diệp đều sẽ đến xem màn trình diễn của Cơ Phát, tận sau khi hai người kết hôn vẫn thế.

Lúc Từ Tư đến, hắn ta chưa ngồi ấm ghế nữa là đã chạy vào hậu trường, đến khi màn trình diễn sắp bắt đầu thì mới mò về, chào hỏi hai vợ chồng Hàn Diệp rồi ngồi xuống.

"Hàn Diệp, anh biết không, dù có sải bước trên sàn catwalk bao nhiêu năm đi nữa, khi bước lên sàn vẫn thấy hơi sợ, khỏi nói mấy người đi lần đầu." Giọng Cơ Phát không to không nhỏ, nhưng vừa đủ cho Hàn Diệp và Từ Tư đều nghe được, "Đối với người mẫu, mỗi lần bước lên sàn diễn đều là một trận chiến, mỗi một khúc rẽ, mỗi một bước chân, đều có thể mắc lỗi, mà khi có sai sót, hậu quả khó lường trước được."

Cơ Phát nghiêng đầu, tựa lên vai Hàn Diệp, "Nên tôi mới chọn nghề người mẫu, ngay lúc tôi bước chân lên sàn catwalk, mọi ánh đèn đều chiếu rọi lên người tôi, trong chớp mắt, mọi thứ trước mặt đều đầy cuốn hút và kích thích, ngay lúc tận hưởng sự chú ý của mọi người, mỗi một bước chân đều tiềm tàng nguy cơ, anh biết những người dưới sân khấu đều đang nhìn anh, vừa xem anh trưng bày cái vẻ tốt đẹp rạng rỡ, vừa mong đợi liệu anh có vấp ngã hay không một cách bỉ ổi."

Lòng người đều là thế, nhưng Cơ Phát lại mê cảm giác kích thích ấy. Khắp chốn dơ bẩn thấp kém bao nhiêu, y càng muốn đạp lên mặt đen tối trong lòng bọn họ, để đoá hoa kiêu ngạo lạnh lùng nở rộ bấy nhiêu.

"Nhưng sau đó......" Cơ Phát chuyển mắt, nhìn Hàn Diệp, khi y đứng trên sân khấu, lần đầu bắt gặp dáng vẻ si mê đến không thèm chớp mắt của Hàn Diệp ngồi bên dưới, y thấy cực kỳ yên lòng, đó cũng là lý do vì sao, lần vắng mặt đó, suýt đã tạo thành sai lầm nghiêm trọng nhất từ khi y vào nghề đến nay.

Đây cũng là nguyên nhân mà hết lần này đến lần khác, Cơ Phát muốn buông bỏ Hàn Diệp, rụt vào lớp vỏ bọc lạnh lùng khi trước. Y lo sợ sẽ có một ngày Hàn Diệp biến mất khỏi thế giới của mình, giống như lần vắng mặt không báo trước ấy, y lo sợ mình sẽ dần ỷ lại, sau này sẽ thành sai lầm nghiêm trọng hơn cả vấp ngã trên sàn catwalk.

May thay, Hàn Diệp luôn không để y phải thất vọng.

"Sau đó thì sao?" Lần lữa một hồi vẫn chưa nghe được lời đáp, Hàn Diệp nhỏ giọng hỏi.

"Sau đó...... Không có gì." Cơ Phát ngưng tiếng, trước giờ y không nói mấy câu sến sẩm. Hàn Diệp đang định nói, thì bị kéo lại, Cố Trì Quân đã bước lên sân khấu. Sự kiện lớn này có không ít người mới, sóng sau đè sóng trước, đó là một chuyện hết sức bình thường trong giới thời trang.

Rất rõ ràng, người trên sân khấu hơi căng thẳng, mỗi một bước đều như đạp lên nhịp tim thình thịch của mình. Đi được một khoảng, Từ Tư ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng về phía cậu, khi tầm mắt cả hai chạm nhau, ngay lúc đó, trái tim Cố Trì Quân như được đặt yên, cậu đi hết đợt thứ nhất.

"Ừm, mức độ hoàn thành khá ổn đó." Cơ Phát bình luận, qua hết một lúc, y hạ mắt, liếc sang Từ Tư ngồi cạnh Hàn Diệp, thở dài: "Đôi lúc tôi cũng nghĩ, phải chi mà lần đầu tôi đi catwalk, được thấy anh ngồi dưới sân khấu thì tốt biết mấy."

Cơ Phát cũng có những tiếc nuối, tiếc vì không quen Hàn Diệp sớm hơn, dù y có bồi những vết thương mình từng chịu thành huân chương, nhưng không ai lại không muốn thay những bất hạnh trong quá khứ thành hạnh phúc.

Hàn Diệp ôm siết lấy, Cơ Phát ít khi bộc lộ nét mềm mại của mình ra trước mặt gã, mỗi lần như thế đều khiến gã xao xuyến.

"Bộ không phải anh đã về gấp rồi à?"

Từ Tư nghe cuộc trò chuyện của họ, vẻ mặt có chút thay đổi, hắn ta nghiêng đầu nhìn sang, thấy Hàn Diệp nương góc tối, hôn Cơ Phát, ở cái nơi đông người, hai người này lại hôn không dứt nổi. Hắn ta lắc đầu bất lực, nhìn lên sân khấu, khi thấy Cố Trì Quân thay bộ đồ khác, bắt đầu đi đợt hai, có vẻ tự nhiên hơn khi nãy, ánh mắt hắn dịu dàng hẳn.

Vẫn may, mình không bỏ lỡ lần đầu.

Lúc này, khi Cố Trì Quân bắt gặp ánh mắt nồng cháy, không giấu giếm chút tình cảm nào của Từ Tư, trái tim cậu lại rộn nhịp, khiến mấy bước cuối cùng hơi gấp rút.

Sau khi kết thúc sự kiện, Cơ Phát vào hậu trường tặng hoa cho Cố Trì Quân. Đứng trước ống kính truyền thông, y dành vài lời chúc mừng nghiêm chỉnh, đúng mực, lúc trước, chuyện y giành cái danh ngạch này với Cố Trì Quân đã thành trò cười của không ít người trong giới, hiện tại thoáng một cái thôi, trò cười đã thành giai thoại.

Hàn Diệp và Từ Tư đứng hút thuốc trong một góc, Từ Tư tán thưởng: "Vợ ông em, đúng là bị thiệt một chút cũng không chịu."

"Cũng không hẳn." Hàn Diệp nhếch môi, cười bảo, "Em ấy hay nói, tui là lần chịu thiệt lớn nhất đời em ấy đó."

Từ Tư cười giễu, "Anh đây thấy vợ ông em cũng vui lòng lắm mà."

Kẻ muốn cho, người muốn nhận.

Miêu tả Hàn Diệp và Cơ Phát, thì câu này là hợp nhất rồi.

End part 8


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net