3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Thiếu Thiên đọc câu hỏi của vòng tiếp theo:

"Bữa cơm khó ăn nhất bạn bè từng mời?"

"Ha ha ha! Các người chưa xem phỏng vấn lần trước của tôi đúng không?"

"Đương nhiên là lần đó Diệp Tu mời tôi ăn mì ngâm! Ngay cả một miếng xúc xích cũng không có!"

Dụ Văn Châu đi xe nhẹ chạy đường quen, "Thiếu Thiên cảm thấy mì ngâm trước đây Diệp Thần mời y rất không ngon."

Tôn Tường cảm thấy những lời này thật bình thường, một chút khiêu chiến cũng không có, vì sao không thể kích thích hơn đây?

"Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy thứ Diệp Tu mời y ăn là không chấp nhận được."

Vương Kiệt Hi nhìn Chu Trạch Khải hai tay đang nắm chặt súng đồ chơi, vẻ mặt giống như chờ đợi phán quyết, an ủi vỗ vỗ vai hắn, "Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy thứ Diệp Tu cho y ăn trước đây là không ăn được."

Chu Trạch Khải cúi mặt không nhìn người bên cạnh, tự thôi miên bản thân đang nói chuyện với không khí, " Hoàng thiếu cảm thấy, lúc trước Diệp Thần cho y, không thể ăn."

Tô Mộc Tranh ôm trái tim kinh hoảng:

"Lúc trước Diệp Tu muốn Hoàng thiếu ăn... Hoàng thiếu nói không thể ăn."

"Diệp Tu cũng thật là! Tuy Hoàng thiếu nói thích, nhưng sao có thể không khách khí như vậy? Làm sao lại để người ta thật sự ăn thứ đó?!"

Sở Vân Tú dùng tay quạt quạt nhằm hạ bớt nhiệt độ:

"Hoàng thiếu tuy rất thích thứ kia của Diệp Tu, nhưng cảm thấy không thể ăn được."

"Này cũng không còn cách nào, dù sao thứ kia chỉ là nhìn giống kẹo chocolate mà thôi."

Trương Giai Nhạc có chút câm nín, hắn cảm thấy cho dù bản thân là lão tài xế cũng không thể đỡ nổi tình tiết này, "Hoàng Thiếu Thiên tuy rất thích thứ kia của Diệp Tu, nhưng nếm thử thấy hương vị không tốt lắm. Y nghĩ đó là kẹo chocolate hay sao?"

Phương Duệ đập tường cười ha hả, phương diện này khiến tam quan của hắn bị tác động quá mạnh mẽ, "Ha ha, Diệp Tu, bảo bối nhi nhà anh nói, tuy y thích thứ kia của anh, nhưng nếm rồi mới biết hương vị không được tốt lắm, nhắc anh lần sau nhớ phủ kem chocolate lên trước!"

Diệp Tu: "..."

Thiếu Thiên quả thật thích ăn chocolate.

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mà truyền tới tai hắn lại thành như vậy.

Bỏ đi, không phải là muốn thử tâm thái của hắn sao? Cho rằng ca không chơi nổi?

Diệp Tu: "Đã biết."

Diệp Tu: "Sẽ phủ."

.

Hoàng Thiếu Thiên đã bắt đầu vòng thứ sáu:

"Đội tuyển Quốc Gia thắng lợi trở về, có lời gì muốn nói với Diệp dẫn đội không?"

"Nha, lão Diệp quả thật rất lợi hại, cho dù là phương diện chiến thuật hay dẫn đội."

"Nhưng mà hắn bắt chúng tôi huấn luyện quá tàn ác! Một ngày chỉ có thể ngủ tám giờ! Mỗi ngày tôi ngồi trước máy tính đến thắt lưng mỏi nhừ!"

Dụ Văn Châu ngầm đồng ý, "Thiếu Thiên nói kỹ năng chiến thuật và mang đội của Diệp dẫn đội đều rất lợi hại, chính là lịch trình huấn luyện quá tàn ác, mỗi ngày chỉ có thể ngủ tám giờ, khiến cho y ngủ không đủ, còn ngồi đến đau thắt lưng."

Tôn Tường làm kí hiệu OK, "Hoàng Thiếu Thiên nói Diệp Tu rất lợi hại, nhưng hắn làm quá tàn ác, mỗi ngày chỉ có thể ngủ tám giờ, mỗi lần ngủ đều cảm thấy như bất tỉnh, còn đau thắt lưng."

Vương Kiệt Hi cảm thấy hít thở không thông, "Hoàng Thiếu Thiên nói Diệp Tu tuy lợi hại... Nhưng làm y quá tàn ác, một ngày chỉ cho y ngủ tám giờ, y ngủ đến bất tỉnh, còn đau thắt lưng."

Chu Trạch Khải chỉ cách tự bế một đường ranh nữa thôi, "Hoàng thiếu nói Diệp Thần lợi hại, nhưng làm rất tàn ác, không được ngủ nhiều, đau thắt lưng."

Tô Mộc Tranh vừa khẩn trương vừa hưng phấn, "Hoàng thiếu nói Diệp Tu rất lợi hại, nhưng cũng rất ngoan tàn, không cho y ngủ, khiến thắt lưng của y đau mỏi không thôi. Này cũng quá bá đạo rồi!"

Sở Vân Tú kích động đến khuôn mặt đỏ bừng:

"Hoàng thiếu nói Diệp Tu ở trên giường rất lợi hại, nhưng làm rất ngoan tàn, một khi hưng trí sẽ không cho y ngủ, khiến thắt lưng của y rất đau."

"Không ngờ phong cách của Diệp Tu là thế này, quả không hổ danh Đấu Thần sao?"

Trương Giai Nhạc ôm đầu:

"Đó là chương trình đêm khuya đi? Thế nào vẫn tiếp tục nói đề tài này vậy?"

"Không công bằng! Vì sao lúc nào chúng ta cũng chỉ là người truyền lời?!"

"Cả chương trình đều là nghe chuyện giường chiếu của y và Diệp Tu?!"

Phương Duệ cảm thấy mình thật bất hạnh, cả đội tuyển có mười người, nhưng chỉ có hắn phải đối diện với một trong hai nhân vật chính.

"Hoàng thiếu nói anh rất lợi hại."

Diệp Tu nhẹ nhàng thở ra, "Cảm ơn, quá khen."

Rốt cuộc cũng có một câu bình thường.

Có lẽ là tổ PD can thiệp vào chăng?

Không ngờ Phương Duệ thở dài một hơi, "Ở trên giường."

Diệp Tu đột nhiên có dự cảm không tốt, "Ở trên giường... sao vậy?"

Phương Duệ bị hắn làm cho giận sôi:

"Còn muốn tôi phải nói ra toàn bộ?!"

"Thiếu Thiên nhà anh khen kĩ thuật trên giường của anh rất tốt!"

"Bây giờ hài lòng rồi?"

"Anh có ấu trĩ không vậy?!"

Diệp Tu ngửa mặt lên trời than thở, "Aiz..."

Đúng là vui vẻ quá sớm mà.

Tổ PD đã từng có nhân tính sao?

Hắn đúng là hỏi thừa một câu này.

Phương Duệ vốn dĩ nhìn người này sự nghiệp tình yêu đôi bề thuận lợi đã không vừa mắt, cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm phê bình Diệp Tu, "Đừng vội, vẫn còn một vế nhưng."

Diệp Tu theo bản năng nghiêm túc lên, không ngờ bị hắn quở trách một trận:

"Nhưng là, anh cũng quá ngoan tàn đi, hưng phấn đến nỗi không cho người ta nghỉ ngơi?"

"Anh nói anh gấp cái gì? Chờ y ngủ dậy rồi làm tiếp không được sao? Lại không phải chỉ làm một lần!"

"Bảo sao Hoàng thiếu nói anh chơi quá đáng, một chút cũng không oan!"

Diệp Tu: "Tôi..."

Diệp Tu: "Tôi không cho y nghỉ ngơi?"

Diệp Tu: "Tôi đã bao giờ..."

Diệp Tu nhìn ánh mắt sắc bén của Phương Duệ, rốt cuộc hiểu ra hiện tại hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không minh oan nổi, "..."

Cậu chờ xem hồi khán đi!

Lười giải thích với cậu!

-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tcct