4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc trò chơi cũng đến vòng cuối cùng.

"Quảng Đông có rất nhiều món cháo ngon, Hoàng thiếu thích loại nào nhất?"

"Nha, đúng là rất nhiều, cháo Hoạt Kê, cháo Đĩnh Tử, cháo Cập Đệ... nhưng tôi thích nhất là cháo Ngư Sinh nha! Cá dùng để nấu không có xương, lại rất tươi!"

Dụ Văn Châu là người chơi thứ hai nên tin tức hữu hạn, vẫn nghĩ rằng mình đang chơi game thành viên đội tuyển Quốc gia tương thân tương ái, trao đổi văn hóa Nam Bắc, vì vậy cẩn thận giải thích cho Tôn Tường, "Thiếu Thiên nói y thích nhất cháo Ngư Sinh, là loại cháo dùng thịt cá và sứa nấu lên, ăn rất tươi."

Tôn Tường nghe vậy không khỏi đói bụng, "Hoàng Thiếu Thiên nói y thích ăn cháo cá, phải sống (*), ăn tương đối tươi."

*Chỗ này bạn Cừu Phất Phơ nói là "sinh"

Vương Kiệt Hi nghĩ thầm đây là đang mang thai sao, hành động của Diệp Tu đúng là rất nhanh, "Hoàng Thiếu Thiên nói y muốn ăn cháo thịt cá, sắp sinh, gần đây nghỉ ngơi tương đối nhàn."

Chu Trạch Khải cảm thấy vấn đề này còn rất bình thường, "Hoàng thiếu muốn ăn cháo cá, sắp sinh, nghỉ ngơi rất nhàn."

Tô Mộc Tranh nghĩ tới Diệp Tu từ sau khi kết thúc World Cup vẫn trạch ở Hưng Hân chơi game, không khỏi hoảng hốt:

"Hoàng thiếu nói y muốn ở bên Dụ Văn Châu! Bởi vì y sắp phải sinh mà Diệp Tu không bồi y, mỗi ngày y nằm trên giường rất nhàm chán."

"Vì sao mới mấy tháng không gặp đã sắp sinh rồi? Lam Vũ phong tỏa tin tức cũng quá kín rồi đi? Thật ra Diệp Tu không hề biết!"

"Lúc trước còn nói chơi đùa quá phận, không được ngủ nghỉ, lẽ nào hai người đang cãi nhau? Vì sao Diệp Tu không dỗ y?"

Sở Vân Tú dựa vào kinh nghiệm xem phim ngôn tình nhiều năm, nhanh chóng biên ra một kịch bản dài:

"Lúc trước Diệp Tu chơi đùa quá mức, không chỉ khiến Hoàng thiếu đau thắt lưng, thậm chí không cho y ngủ, hơn nữa còn ép y ăn đồ vật kia của hắn, hai người liền cãi nhau, Hoàng thiếu giận dỗi trở về Lam Vũ, không ngờ phát hiện bản thân đã mang thai!"

"Có điều Diệp Tu không biết vì sao lại không tới dỗ dành nhận lỗi với y, Hoàng thiếu đau lòng không muốn nói chuyện nhóc con cho hắn, mỗi ngày nằm nghỉ trên giường rất nhàm chán, chỉ có Dụ đội luôn ở cạnh y, y cảm thấy Dụ đội rất tốt."

"Làm sao có thể như vậy? Nhóc con còn chưa sinh ra, người làm cha phải có quyền được biết sự thật đi!"

Trương Giai Nhạc hít sâu một hơi, tranh thủ thời gian truyền lời ít ỏi mà nói ra toàn bộ cảm tưởng trong suốt quá trình, "Lúc trước Diệp Tu chơi đùa quá mức, khiến cho người ta ngày đêm vất vả mệt nhọc, xương sống thắt lưng đau nhức, còn ép Hoàng Thiếu Thiên ăn thứ kia của mình, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy giận dữ, cãi nhau một trận liền ôm con bỏ chạy, trở về Lam Vũ dưỡng thai, ngày ngày vừa thương tâm lại chán nản. Dụ Văn Châu mỗi ngày ở cạnh y, thừa dịp cháy nhà mà hôi của, hiện tại Hoàng Thiếu Thiên đã nghĩ tốt chuyện ở bên hắn!"

Hắn vỗ đùi một cái thật mạnh, vô cùng bất mãn với tuyển thủ phía trước:

"Mấy vòng trước truyền như thế nào vậy, không phải mới nói đêm nay phải tắm uyên ương sao?"

"Diệp Tu cũng thật thảm, có con mà hoàn toàn không biết, vợ cũng sắp bỏ chạy theo người ta!"

"Rốt cuộc tôi cũng hiểu được, này thật ra là tổ PD đã có dụng ý an bài, đúng là có tâm!"

"Sau đó đến Diệp Tu đúng không? Nói với hắn, hắn cho rằng hiện tại muốn tìm người yêu tốt như vậy dễ lắm sao?"

Phương Duệ không kịp hỏi kỹ lại, tấm ngăn đã vô tình hạ xuống, đành phải kiên trì truyền lại tin dữ, "Diệp Tu, chuyện tôi sắp nói, anh ngàn vạn lần đừng hoảng hốt."

Diệp Tu bất đắc dĩ nhìn hắn:

"Phương tiên sinh, tôi là chức nghiệp tuyển thủ, tôi sẽ không sợ."

"Nói đi, tôi cũng muốn nghe xem là chuyện gì mà có thể dọa cậu trắng mặt như vậy."

Phương Duệ ôn giọng, "Khụ, cái kia... hai người tuy trước đây chơi đùa hơi quá, nhưng vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, anh xuống nước dỗ dành nhận lỗi với y không phải là tốt rồi sao? Vì sao còn khiến người ta tức giận chạy về nhà mẹ ruột như vậy?"

Diệp Tu nhàm chán nâng má, "Ha hả, tôi còn nghĩ các cậu lần này tưởng tượng ra chuyện kinh khủng gì, chút chuyện như vậy cũng dọa được cậu?"

Phương Duệ bực bội nhìn dáng vẻ vô tâm vô phế của hắn, chỉ hận rèn sắt không thành thép:

"Cái gì gọi là chút chuyện như vậy?"

"Dụ Văn Châu chính là đoán được anh sẽ xử sự như vậy, nhân cơ hội đào góc tường nhà anh! Hoàng Thiếu Thiên nói muốn chia tay anh để đến với hắn!"

Mặc dù Diệp Tu biết đây chỉ là truyền lời vớ vẩn, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, "Không thể nào. Nếu hai người họ muốn đến với nhau, không phải đã sớm tình cảm mặn nồng sao? Làm gì tới lượt tôi nữa?"

Phương Duệ nhìn hắn thương hại:

"Nhất thời, chính là nhất thời."

"Chuyện Hoàng Thiếu Thiên có con của anh, anh chưa biết đúng không?"

Diệp Tu giật mình, theo bản năng thu lại khuỷu tay đang đặt trên bàn, rốt cuộc vẫn ngồi không vững mà ngã xuống đất.

Phương Duệ vẫn không chịu buông tha, "Cho dù là vì nhóc con, anh cũng phải nhanh chóng dỗ y trở về, không thể để xảy ra chuyện cha dượng mẹ kế, biết không?"

Diệp Tu thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, đứng lên phủi phủi bụi trên người:

"Tôi... đã biết."

"Cảm ơn, nhất định sẽ dỗ y trở về."

Phương Duệ nhìn hắn hồn xiêu phách lạc đáng thương như vậy, an ủi vỗ vỗ lưng hắn, "Được rồi, không sao, hiện tại nhận sai cũng chưa muộn."

Diệp Tu còn giả bộ nghiêm túc gật đầu, "May mà con còn chưa sinh ra, bây giờ theo đuổi lại, nó vẫn là họ Diệp."

Phương Duệ vui vẻ nở nụ cười:

"Chính là như vậy!"

"Về sau sống cùng Hoàng thiếu nghiêm túc thật lòng một chút, đừng làm ra mấy chuyện thất loạn bát tao nữa."

Diệp Tu cố gắng nhịn cười, "Không dám, không dám nữa..."

Tôi còn chưa kịp làm gì, vợ đã ôm con chạy mất, nếu thực sự làm gì, còn không phải y sẽ bắc thang đục trời sao?

Hoàng Thiếu Thiên biết trò chơi kết thúc còn có chút tiếc nuối:

"A, đã xong rồi sao?"

"Tôi nói mấy câu cũng rất bình thường đi? Không còn vấn đề nào khác sao?"

Nhân viên giải thích, "Hoàng thiếu, chúng tôi vẫn muốn nghe tiếp, nhưng thời gian chương trình có hạn, hơn nữa phần quan trọng nhất là bây giờ mọi người sẽ xem video hồi khán."

Hoàng Thiếu Thiên hiểu chuyện gật đầu, rời khỏi khu vực chia vùng chơi game, "Nha, vậy được."

Y giành ngồi xuống sofa trước, không quên thúc giục bạn bè, "Mấy người còn chần chờ cái gì? Mau tới đây xem video hồi khán!"

Diệp Tu bị Phương Duệ và Trương Giai Nhạc ấn ngồi xuống cạnh y, "Tôi nói... các cậu không cần như vậy đi?"

Phương Duệ tức tới nỗi cho hắn một đấm, "Anh lại làm sao rồi? Không phải ban nãy đã suy nghĩ cẩn thận rồi sao? Vừa thấy người ta đã hoảng sợ?"

Hoàng Thiếu Thiên giật mình vội chạy tới chắn trước Diệp Tu, "Này này này, Phương Duệ cậu làm cái gì đấy? Sao lại vô duyên vô cớ đánh người? Chơi nhân vật khí công sư nên tính cách cũng nóng nảy táo bạo như vậy?"

Sau đó y quay lại nhìn Diệp Tu:

"Anh không sao chứ? Có đau không?"

"Anh không biết tránh sao?!"

Phương Duệ nhìn một màn này không khỏi đau răng:

"Nhìn xem, mọi người nhìn xem, có cần chiều hắn đến mức ấy không?"

"Một đấm kia của tôi thậm chí còn không đau bằng muỗi đốt, mà đã đau lòng như vậy rồi?"

Trương Giai Nhạc cũng lắc đầu, "Aiz, thật sự là..."

Sở Vân Tú nhìn hai người họ, thở dài, "Ai động tâm trước, người đó thua."

Dụ Văn Châu không hiểu ra sao:

"Cái gì? Động tâm?"

"Chẳng lẽ Thiếu Thiên và Diệp Thần..."

Tô Mộc Tranh thấy tình huống không ổn, lập tức nói tốt cho anh trai mấy câu:

"Hoàng thiếu, cậu đừng so đo với Diệp Tu, hắn vẫn luôn khẩu thị tâm phi như vậy."

"Nhưng trong lòng hắn thật sự có cậu!"

Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc nhìn Diệp Tu, cố gắng kiềm chế trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, "Lão... lão Diệp, anh..."

Diệp Tu nhìn y hai má phiếm hồng, trong lòng xác định, gật đầu, "Ân, tôi yêu em."

Trương Giai Nhạc ồn ào, "Hôn đi! Hôn đi!"

Phương Duệ từ phía sau đẩy Diệp Tu, gấp tới mức suýt nữa ấn đầu hắn, "Mau hôn đi! Còn thất thần gì nữa?"

Hoàng Thiếu Thiên thẹn quá hóa giận:

"Mấy người hôm nay làm sao vậy?"

"Sao lại có hôn ở đây... Ngô!"

Diệp Tu thừa dịp hiện trường náo loạn liền ôm Hoàng Thiếu Thiên vào trong ngực, nhanh chóng phủ lên môi y, một lúc sau mới buông ra.

"Hôn tôi liền trở thành người của tôi. Làm người yêu của tôi đi, Thiếu Thiên đại đại."

-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tcct