Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thời gian ngắn sau, duyên số lại đưa đẩy những kẻ cô đơn ấy gặp nhau một lần nữa. Tìm cơ hội để họ gặp mặt, rồi tìm cơ hội để họ đến với nhau.

Lần hội ngộ thứ ba là khi Cảnh Dương đang trên đường về nhà, thì bắt gặp cảnh một người phụ nữ dắt theo một đứa bé, đứng dưới gió rét của tiết đông không ngừng vẫy tay gọi taxi, nhưng chả có ai thương tình đỗ lại cả.

Là người phục vụ dân chúng, Cảnh Dương đương nhiên lùi xe lại, cẩn thận hỏi hang rồi giúp người ta lên xe.

Nói sao nhỉ? Cảm xúc lúc ấy khá hổn tạp, vừa bất ngờ lại vừa vui vì người phụ nữ mà anh ra tay giúp đỡ là người quen. Cô ấy tên Triệu Nhã Tịnh.

"Là anh!" Nhã Tịnh tay dắt đứa trẻ chừng năm sáu tuổi trố mắt nhìn. Không nghĩ bọn họ lại có duyên như vậy.

"Đúng vậy, là tôi." Anh mỉm cười chào rồi quay ra nhìn đứa bé đang run lập cập bên cạnh cô. Nghĩ rằng đó là con của Nhã Tịnh, nhưng rõ ràng trong trí nhớ của anh là cô chưa có con. Không nhẻ chưa đầy một năm mà cô đã hạ sinh một đứa trẻ lớn như vậy.

Biết đội trưởng đang nghĩ gì, Nhã Tịnh liền lên tiếng giải thích. Chuyện là trên đường về nhà cô bắt gặp đứa bé này đứng một mình ở ngoài đường lớn, trời lại đang rất lạnh, đã thế xung quanh không có bất cứ ai nên mới lại gần hỏi thăm. Cũng may bé không quấy khóc, rành rọt nói với cô mình bị đi lạc rồi thều thào nhờ cô giúp bé tìm mẹ.

Vì thế bản năng làm công dân tốt của Nhã Tịnh trỗi dậy, hết mực quan tâm đến đứa trẻ này, tự nói với lòng nhất định phải tìm được người thân cho bé.

"Vậy hai người mau lên xe đi!"

Cảnh Dương mở cửa sau cho hai người, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa rồi đạp ga đến sở cảnh sát gần nhất.

Trên đường đi, anh liên tục hỏi bé gái vài câu xác minh, ban đầu bé không chịu nói nhưng chỉ cần Nhã Tịnh nói nhỏ vài câu là lập tức ngoan ngoãn trả lời.

Thấy phụ nữ bọn họ thân thiết như vậy anh không nhịn được buông lời trêu.

"Tiểu Hi, cô này thật sự không phải là mẹ của con sao?"

Nghe câu này xong Nhã Tịnh không khỏi giật mình, trừng mắt kẻ đang vui vẻ lái xe kia. Chuyện cô có con hay không có con khiến anh ta thích thú đến vậy sao? Lần trước nói cô vì không có con mà bị chồng bỏ, bây giờ gặp đứa trẻ này lại gán cho cô danh xưng làm mẹ.

"Anh không cảm thấy câu nói của mình rất mâu thuẫn sao!"

"Mâu thuẫn? Chỗ nào nhỉ?" Anh híp mắt cười, không bỏ qua cơ hội chọc ghẹo cô.

"Tiểu Hi, con mau nói cho chú cảnh sát kia biết sự thật đi!" Không muốn đùa với anh, Nhã Tịnh quay sang đứa nhỏ bên cạnh nhẹ nhàng đề nghị.

Tiểu Hi rất biết vâng lời, mạnh dạng vịn ghế trước đứng dậy nói thật lớn.

"Cô Tịnh không phải mẹ của con, mẹ của con xinh đẹp hơn cô ấy nhiều."

Thế là trong xe vang lên tiếng cười kinh thiên động địa của ai đó.

Nhã Tịnh thầm lắc đầu, thật hết nói nổi cho bọn trẻ ngày nay. Miệng lưỡi cứng cáp, khác xa so với đám trẻ ngây ngô bọn cô khi xưa. Đến đây cô lạy càng tò mò bố mẹ của đứa nhỏ này là ai mà khéo dạy dỗ như vậy, còn không sợ đám người lớn trong xe này bắt cóc.

Đến đồn cảnh sát, Cảnh Dương trình báo với cán bộ, Nhã Tịnh ở bên dỗ dành Tiểu Hi nói vài lời khai rồi cùng nhau ngồi chờ cảnh sát tìm cách liên lạc với người nhà của bé.

Trong lúc chờ, Cảnh Dương không kiềm được mà liên tục đưa mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh.

"Cô đã tìm được công việc mới chưa?" Anh hỏi.

Nghe vậy, Nhã Tình đang vuốt mái tóc xoăn của Tiểu Hi liền liếc nhìn anh, nghĩ gì đó rồi nở nụ cười.

"Tất nhiên, nếu còn làm ở công ty cũ thì tôi thật sự không biết giá trị của mình đã lên một con số 0."

"Một con số 0!" Cảnh Dương bất ngờ hỏi lại, không tưởng tượng được trong tình thế như vậy mà cô có thể tìm được một công việc tốt hơn trước.

...

Trong cái họa có cái phúc, mà cái phúc này thật là lớn. Công ty cũ giải thể, Nhã Tịnh liền rơi vào tình trạng thất nghiệp, suốt mấy tuần liền đều phải nuốt mỳ gói để cần kiệm từng đồng. Còn điên cuồng gửi CV đến các doanh nghiệp lớn nhỏ, bất kể ở đâu cô cũng đều nhét vào thử. Không lâu sau, cô nhận được lời mời phỏng vấn tại một khách sạn năm sao có tiếng.

Quả nhiên ông trời không phụ kẻ tốt, ban cho Nhã Tịnh cơ hội được làm việc tại một môi trường hoàn toàn ưng ý đã thế công ty lại trả lương cho nhân viên rất hậu hĩnh. Nhã Tịnh liền một phát bước lên mây, vui mừng đến độ đem hết số tiền mình đã tiết kiệm dự trữ cho sau này ra ăn một bữa thật no, quẹo hết shop này đến shop nọ để mua sắm. Còn không quên tự nhủ cuộc sống là gì? Là để hưởng thụ, để bản thân có thể khám phá ra niềm vui riêng và năng lực thật sự của bản thân chứ không phải hết mực tận tâm với ai để rồi nhận lấy hai chữ "phụ bạc".

"Nếu thật sự là như vậy thì cô có thể kể đến công lao của tôi được không?" Cảnh Dương cố tình nhắc khéo cô.

"Công lao của anh!"

"Đúng vậy! Nhờ tôi vạch trần được vụ án đó mà cô mới tìm được công việc tốt." Cảnh Dương ưởng ngực tự khen.

Nhã Tịnh làm mặt lạnh, bỉu môi nói: "Vâng nhờ phúc của anh mà tôi đã ăn mì suốt một tháng trời."

Cảnh Dương: "..."

Ngồi đợi một lúc lâu, Tiểu Hi tựa vào lòng Nhã Tịnh ngủ lúc nào không hay. Tuy rằng bé không nặng nhưng ngồi trên người cô suốt mấy tiếng đồng hồ cũng khiến cả người có chút nhức mỏi.

Cảnh Dương ở bên quan sát, để ý Nhã Tịnh có dấu hiệu khó chịu liền thì thào nói nhỏ gì đó rồi nhẹ nhàng đỡ lấy Tiểu Hi, để bé nằm trên người mình.

Người nào nhìn vào ắc không tránh khỏi sự hiểu nhầm nho nhỏ. Ba người họ là một gia đình.

Chờ đến tận khuya, cuối cùng hai người cũng gặp được bố mẹ của Tiểu Hi. Bọn họ lo xót vó, vừa nhìn thấy bé liền ôm chầm khóc nức nở, Tiểu Hi cũng rấm rứt khóc theo. Thế là một nhà ba người, ôm nhau khóc sướt mướt.

Hoàn thành được việc tốt, Nhã Tịnh được dịp nức mũi trước mọi người, tất nhiên ai kia cũng được hưởng thơm lây. Gia đình Tiểu Hi cảm ơn họ ríu rít còn khăn khăn muốn tạ ơn. Nhã Tịnh đương nhiên từ chối, trước lúc chia tay cô vui vẻ ngồi xuống trước mặt Tiểu Hi, dặn dò bé vài câu rồi tạm biệt.

Cô nhóc Tiểu Hi này rất ngoan, rành rọt nói lời cảm ơn rồi vẫy tay chào không ngừng. Đi được một đoạn xa, Nhã Tịnh và Cảnh Dương cùng ngoáy đầu nhìn lại.

"Cô Tịnh chú Dương, cháu sẽ không quên hai người!"

Nhã Tịnh híp mắt cười, giơ tay tạm biệt lại bé cho đến khi khuất bóng.

Đêm về khuya, Cảnh Dương ở bên cạnh chăm chú nhìn gương mặt thanh thoát đang nở nụ cười xinh đẹp, cho đến khi bắt gặp ánh mắt của chủ nhân nó liền vội vã quay đi. Ho khang hai tiếng rồi đề nghị đưa cô về nhà.

Ban đầu Nhã Tịnh từ chối nhưng dưới sự nhắc nhở của đội trưởng Cảnh thì cô quyết định leo lên xe anh mà không nói thêm lời nào. Đã thế năm lần bảy lượt cô ở trước mặt anh làm chuyện mất mặt...

"Tôi định bỏ qua bữa tối nhưng nếu cô không phiền thì đi ăn với tôi nhé!"

Nhã Tịnh còn đang tìm cách đào hố chui thì nghe thấy lời đề nghị của Cảnh Dương. Lập tức suy nghĩ lật sang trang mới viết lên mấy dòng "người đàn ông này sao hôm nay lại biết cách ăn nói như vậy".

Vốn dĩ tưởng rằng đội trưởng Cảnh nói như vậy là để cô khỏi mất mặt, ai ngờ anh chở cô đi ăn thật còn là khu phố chuyên phục vụ thức ăn đêm.

Lúc xuống xe Nhã Tịnh bị không khí nơi đây hớp hồn, nhất thời thần người hồi lâu, còn để Cảnh Dương kéo mình đến quán đồ nướng khi nào không hay.

"Đừng nói với tôi là cô chưa từng đến đây nhé?"

Nhã Tịnh không nói gì chỉ gật gật đầu vài cái, chăm chú nhìn ông chủ quán tất bật nướng thịt một cách thần kỳ.

Thật ra Nhã Tịnh đã nghe danh nơi này đã lâu nhưng thật sự chưa có dịp đến vì bản thân cô không có thói quen ăn khuya, nếu có đói thì cũng chỉ uống cốc nước rồi leo lên giường. Không đúng... Lúc hồi còn học đại học, Nhã Tịnh có cùng bạn học thường xuyên trốn ra ký túc xá ăn đêm, khoảng thời gian đó thật sự khá vui. Cho đến khi quen Văn Thành, anh nói rằng thói quen đó không tốt, mặt khác vì anh không thích cho nên cô cũng dần dần bỏ luôn.

Cho đến tận bây giờ, Nhã Tịnh cảm thấy thật hối tiếc khi không đến đây sớm hơn. Đã mười hai giờ đêm mà chỗ này vẫn rất nhộn nhịp, quán xá đông đúc, ồn ào huyên náo. Đi đến đâu là mùi thức ăn bay đến đó, thơm đến nức mũi. Còn tuyệt vời hơn là đồ ăn cực kỳ ngon, ngon đến mức Nhã Tịnh hận mình không có cái bao tử to hơn để có thể nếm hết đồ ăn ở khu phố này.

"Anh làm sao biết đến chỗ này hay vậy?" Nhã Tịnh hỏi Cảnh Dương trước khi cho nguyên một miếng sụn gà to bự vào mồm.

Cảnh Dương nhoẻn miệng cười, thích thú nhìn cô nói: "Cô nghĩ thử xem!"

Nhã Tịnh không nói gì, ngẫm nghĩ một hồi rồi gật gù. Đúng thế, những người làm việc bất kể là ngày hay đêm, lại càng không có sự lựa chọn về địa điểm như đội trưởng Cảnh đây, tất nhiên sẽ phải nắm rõ như lòng bàn tay mới đúng.

Buổi tối giá rét, hai chiếc bụng rỗng kéo nhau đi hết quán này đến quán khác, tiền thanh toán đều do đội trưởng chi trả. Lần trước ăn mỳ cũng là tiền túi anh bỏ ra, lần này cô cũng không thể để anh chịu chi hết như vậy được nên vội ngăn anh lại, tự động móc tiền ra trả. Đoạn mở ví, Nhã Tịnh nhẩm trong đầu số tiền cần phải đưa cho bà chủ mới sực phát hiện không đủ tiền mặt.

Bóp chặt chiếc ví xinh xắn, đầu óc cũng rất nhanh lấp đầy hai chữ "xấu hổ". Sớm không hết, muộn không hết, tại sao lại nhằm vào lúc này mà hết tiền? Tình huống này chẳng khác nào là cô đang tự dậm chân mình. Trước đó khoe với anh là mình kiếm được nhiều tiền hơn, bây giờ bị chính cái túi đựng tiền của mình tố cáo cô là kẻ nói xạo.

Thấy Nhã Tịnh cúi gằm đầu nhìn vào ví, Cảnh Dương ngấm ngầm hiểu sự tình, nhịn không được cười một cái rồi nhanh chóng đưa tiền cho bà chủ.

Nghe thấy tiếng anh cười, cô đỏ mặt cất ví đi, giọng lí nhí: "Tôi quên rút tiền, thật ngại."

Nhìn cô như thế này thật khó để người khác không để tâm. Ai nói cô gái này đã gần ba mươi tuổi lại là phụ nữ một đời chồng, nếu đổi lại là anh, anh cũng không dám tin.

"Đi thôi!"

Nhã Tịnh đầu cúi gằm, khi không vì chút chuyện này mà ngượng ngùng vô cùng. Muốn nói gì đó mà không nói nên lời.

Cảnh Dương ở gần nhẫn nại đợi cô đi bằng mình nhưng mãi vẫn không thấy cô đâu, liền quay lại thẳng tay nhét cốc nước vào trong tay cô, giọng nói khẳng định: "Cô nợ tôi một bữa."

Cuối cùng cô gái cũng chịu nhìn anh, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn nhưng cũng bớt căng thẳng phần nào. Cứ như để cô có cơ hội trả nợ là một chuyện khiến cô hết sức vui vẻ. Tất nhiên đối với Cảnh Dương chuyện này không là gì, chỉ là không phân định rõ ràng thì cô sẽ không thôi vẻ mặt không tự nhiên.

Ôm chặt cốc nước trong lòng, Nhã Tịnh buông lời cảm ơn không quên nhắc lại khi khác mình sẽ mời anh ăn một bữa.

Cảnh Dương khẽ cười, không quan tâm đến việc người phụ nữ này chiêu đãi mình thứ gì chỉ có duy nhất một ý nghĩ vừa chợt thoáng qua trong đầu là tương lai vẫn còn gặp lại.

Vài ngày sau đó, Nhã Tịnh có gửi tin nhắn cho Cảnh Dương, hẹn anh tối nay cùng ăn tối. Một mặt cô cũng muốn chuyện này nhanh chóng xảy ra để trong lòng nguôi ngoai áy náy.

Nhưng thời gian trôi qua rất lâu, cô vẫn không thấy thông báo hồi âm. Trong lòng có chút khó chịu, đầu óc bắt đầu suy nghĩ lung tung, tiếng lòng lên tiếng chất vấn. "Chỉ là một bửa cơm trả nợ, mày có cần lưu ý nhiều như vậy hay không? Người ta là cảnh sát còn là đội trưởng, tưởng muốn hồi đáp tin nhắn là hồi đáp, ăn cơm là ăn ngay được sao! Cùng lắm là vài đồng lẻ, đội trưởng Cảnh cho bao nhiêu mà không được mày hà tất phải tìm người ta ăn cơm trả nợ, cần thiết sao!"

"Quản lý Triệu!" Chợt có người cắt ngang dòng suy nghĩ, Nhã Tịnh vội vàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy nhân viên gọi cô, sau đó nói nhỏ vài lời với mình. Là chuyện công việc, nên cô cũng gác lại suy tư nhanh chóng vào thang máy tiến lên tầng mười tám.

Thang máy "ding" một tiếng, cabin liền mở cửa. Từ xa, Nhã Tịnh đã nhìn thấy Tiểu Phụng mặt mày không vui, mắt liên tục dán vào căn phòng trước mặt. Vừa nhìn thấy cô, Tiểu Phụng liền đẩy xe phục vụ đi tới, gọi cô một tiếng "quản lý" rồi thì thầm to nhỏ.

"Chị cẩn thận một chút, đám người này không bình thường, không vừa ý là có thể động tay động chân. Mà không hiểu tại sao giám đốc lại tiếp đón bọn chúng cẩn thận như vậy, chẳng phải là một lũ vô văn hóa hay sao? Đã giao du lại còn nghênh đón!"

Nhã Tịnh không có ý kiến gì, chỉ mỉm cười trấn an nhân viên rồi thay cậu đẩy xe về trước.

Đối diện là phòng 1809. Cách vài tiếng trước có gặp qua mấy vị khách đặt biệt này nên trong lòng có chút căng thẳng, lo sợ nhưng cũng không vì thế mà đánh mất sự chuyên nghiệp cần có của quản lý. Mạnh dạng, cô trực tiếp gõ lên cửa vài cái, không lâu sau liền có người bên trong ra mở. Nhã Tịnh từ từ đẩy xe vào, thông qua phòng khách đập vào mắt cô là năm sáu người đàn ông ăn bận không chỉnh tề ngồi trên sofa, trên mặt bàn và dưới mặt đất còn bày la liệt đồ ăn bia rượu. Đã thế căn phòng ngủ bên cạnh phát ra mấy thứ tiếng ám muội, thoáng qua đã biết toàn những người không ra gì.

Đột nhiên một trong số đám đàn ông đó vừa nhìn thấy cô liền đứng thẳng dậy, nhanh chóng đi đến bên cạnh Nhã Tịnh, hai bàn tay suýt xoa vào nhau vì nhìn thấy rượu ngon. Nhưng điều quan trọng là gã này đi đứng không bình thường, càng lúc càng áp sát vào người cô. Không nghĩ nhiều, Nhã Tịnh liền lùi hai bước, mặt mày niềm nở cầm chai rượu Whisky lên khui niêm.

"Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu, ở đây chúng tôi có vài đồ uống hảo hạng. Là Giám đốc đã đặt biệt căn dặn, hy vọng quý khách có thể vui vẻ thưởng thức." Lời nói xong, Nhã Tịnh liền cúi đầu xin phép kéo xe ra ngoài, còn chưa ra khỏi cửa, cô đã bị gã đứng bên cạnh kéo lại, mặt mày hung tợn trợn mắt nhìn cô. "Chỉ rượu thôi sao, cô đang đùa với tôi à?"

Chợt nhớ ra gì đó, Nhã Tịnh liền cúi đầu xin lỗi, ái ngại gỡ tay người đàn ông ra rồi cúi xuống xe đẩy lôi ra một hộp quà nhỏ, thiết kế rất tinh xảo. Bên trong là thứ gì cô không biết, chỉ biết Giám đốc đã căn dặn cô rất cẩn thận, phải trực tiếp giao tận tay cho bọn họ rồi nhanh chóng rời khỏi.

Lúc nhìn thấy cô đem quà ra, cả đám liền nhốn nháo cả lên, mặt mày ai nấy cũng hớn hở như bắt được vàng.

"Anh Thiệu!" Một người trong số đó thất thanh gọi người bên trong phòng ngủ. Cũng chỉ một tiếng anh Thiệu mà đã làm cả người Nhã Tịnh giật mình. Cô khó khăn lùi mình ra cửa nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh chắn mất, căn bản là thoát không được.

Chưa hết, người này còn thúc hộp quà vào người Nhã Tịnh, ra lệnh cô đem lại bàn nơi có đám quỹ đói chỉ chực chờ ăn thịt người ta. Nhã Tịnh tất nhiên không dám, hai bàn chân từ lâu đã chôn chặt dưới mặt đất, muốn đi cũng không đi được.

Gã thấy cô lưỡng lự không chịu đi, liền to tiếng nạt một cái, âm thanh như mang theo lưỡi dao, cắt đứt đám rêu vô hình đang quấn chặt dưới chân, một lực buông lỏng đẩy cô về trước, sau đó nhanh chóng đặt hộp quà xuống bàn.

"Đến rồi à!" Người được gọi là anh Thiệu từ trong bước ra, trên người mặt một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, nhưng cho dù có rộng bao nhiêu cũng không che nổi cái bụng đầy mỡ của hắn.

Theo sau còn có một cô gái ăn bận như không bận, lộ liễu để da thịt phơi bày hết ra ngoài, người phụ nữ này trang điểm rất đậm nhưng làm sao che hết được nét mặt tươi trẻ của tuổi đôi mươi. Càng không dám tưởng tượng nổi cái cảnh một cô gái mảnh dẻ như cô ấy lại chịu đựng được sức nặng của gã khổng lồ này.

"Còn không mau mở quà!" Lại một tiếng quát tháo nữa, lại một cái giật mình nữa. Cứ như Nhã Tịnh sẽ không hành động gì cho đến khi có sự ra lệnh mạnh mẽ của cái tên đang đứng ở ngoài cửa kia.

Nhìn hộp quà trên tay, cô mới ý thức được vài chuyện.

Thứ nhất, tại sao bọn họ không đích thân mở hộp quà, nhất định phải là cô, trong khi mấy ánh mắt đói khát luôn dán chặt lên nó? Vậy bên trong hộp quà này là gì?

Thứ hai, lý do người đàn ông đó không cho cô đi còn cẩn thận đứng ở cửa? Là không cho cô đi thật hay là canh chừng...?

Thứ ba, đây là khách sạn lớn, từ lúc làm việc ở đây đến nay chưa bao giờ cô gặp phải những vị khách này, giám đốc đưa bọn họ đến đây là ý gì?...

Còn rất nhiều câu hỏi luôn phiên xuất hiện trong đầu, chỉ là tình thế ép buộc không cho phép cô nghĩ ngợi nhiều. Tự trấn an bản thân, coi như đây là chút khó khăn trong công việc, càng không muốn mất vị trí lương cao như vậy, vậy nên phải nhanh chóng làm theo lời rồi chuồn khỏi đây nhanh nhất có thể.

Nhã Tịnh hít thở không thông, không dám liếc nhìn đi đâu, chuyên tâm mở hộp quà. Rất nhanh, giấy gói bên ngoài bị cô không thương tiếc xé nát, để lộ bên trong một hộp gỗ nhẵn mịn. Cô tiếp tục mở hộp, liền đập vào mắt là vài gói nilon nhỏ trong suốt, bên trọng đựng thứ bột màu trắng tinh, kế bên còn có hai ống kim tiêm chứa một ít chất lỏng trông như nước.

Giờ này phút này, Nhã Tịnh không thể thốt lên được một lời nào nữa, cổ họng nghẹn ứ, tận sâu trong lòng ngực như có ngàn mũi dao nhọn đang bao vây chỉa thẳng vào trái tim, toàn thân theo bản năng mà run rẩy.

Những thứ này, từ nhỏ đến lớn Nhã Tịnh còn chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ bắt gặp một lần trong đời chứ đừng nói đến chuyện cầm chúng trong tay như bây giờ.

"Cầm nó lên!" Gã đứng canh cửa ra lệnh cho cô, nhưng cô cự tuyệt lắc đầu, lực lắc áp lên đôi mắt nặng trĩu một lực nhẹ khiến nước mắt không cầm được mà rơi xuống hộp quà.

Hặn tiếp tục nạt cô, cô lại càng lắc đầu dữ dội. Thứ ma quỷ này, có chết cô cũng không muốn trực tiếp chạm vào.

"Cmn@#$%^&..." Gã xổ một tràng những từ ngữ tục tĩu khó nghe về phía cô. Nhưng rất nhanh liền bị người tên Thiệu kia ngắt lời, rồi ra lệnh cho gã khóa cửa cẩn thận.

Nghe thấy tiếng cửa khóa lạch cạch, Nhã Tịnh kiềm chế kêu lên một tiếng, nói với người tên Thiệu kia là để cho cô đi. Ông ta không thèm nghe cô nói một lời, liền giật đống ma túy trên tay cô rồi hất đầu một cái, rất nhanh sau lưng đã có người khóa tay cô lại, một mạch vác cô vào phòng vệ sinh mặc cho cô không ngừng van xin.

Lũ nghiện này rất cảnh giác, sợ thả người ra thì tin tức cũng nhanh chóng truyền ra ngoài. Trước mắt cứ nhốt cô lại, sau đó thì tính sau.

Bị người ta thẳng tay vứt lên sàn nhà, tay chân Nhã Tịnh không chịu được lực mạnh mà toàn thân đau điếng. Trong lúc quẫn bách, Nhã Tịnh đành làm liều, cố chịu cơn đau ở chân mà bò đến cửa, lấy hết sức trốn chạy. Tên đưa cô vào đây trông rất ốm yếu nhưng lại có một sức mạnh kinh hồn, vì không nhìn ra sự ngoan ngoãn hợp tác liền hung ác tát cho cô một bạt tai rồi thụi luôn vào bụng cô một đấm, trong phút chốc đầu óc Nhã Tịnh đã quay cuồng, toàn thân co rút.

Không còn tiếng kêu la nào nữa, hắn ung dung ngồi xổm bên cạnh Nhã Tịnh, móc ra một chiếc dây thừng nhanh chóng cột tay chân cô lại, rồi dùng một cái giẻ không rõ nguồn gốc, mạnh tay nhét vào miệng cô.

"Cưng ngoan ngoãn ngồi ở đây đi, nếu không lại trách số mình ngắn." Hắn nói xong liền bỏ đi, thuận tay khóa luôn cửa.

...

Không biết là khi nào, nhưng rất lâu sau đó Nhã Tịnh toàn thân xám xịt nằm trên sàn nhà lạnh lẽo nghe thấy tạp âm hỗn loạn từ bên ngoài truyền vào. Trực giác mách bảo Nhã Tịnh đó là cảnh sát, bởi vì có tiếng súng nổ, hòa theo là tiếng thét chói tai của cô gái ban nãy.

Cảnh sát nhanh chóng tìm thấy Nhã Tịnh, cô cũng một phần nào nhẹ nhõm vì được giải thoát. Nhưng hà cớ gì bọn họ lại không đưa cô đến bệnh viện lại chọn đồn cảnh sát làm đích đến cho cô.

Trên đường đi, cô cả người đau nhứt, nhất là phần bụng, bị một tên ốm yếu đó đánh ra nỗng này có đáng không chứ. Còn nữa, từ tận đáy lòng cô luôn có nhiều điều muốn giải thích với cảnh sát, rằng có muốn bắt thì hãy bắt ông chủ của cô, cô chỉ là một quản lý nhỏ bé, mọi hành động đều do ông ta chủ đích. Nhưng đối diện với từng gương mặt lạnh lùng mang tính hình sự kia, cô một chữ cũng không dám thốt.

Về sau, cô bị đám người bận cảnh phục áp đến phòng thẩm vấn, sau khi làm vài thủ tục cần thiết cô liền viết lời khai, có gì viết nấy rồi trả lời một số câu hỏi cần thiết. Trong lúc thẩm vấn cô định lên tiếng thanh minh thì bị một viên cảnh sát nhắc nhở chỉ được nói khi có lệnh. Lập tức toàn thân rơi vào tình trạng bế tắc, muốn nói mà nói không được, muốn khóc cũng khóc không xong, chỉ còn cách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net