002.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




#Chap 002 được viết trước khi tập 5 công chiếu, nên các tình tiết sẽ khác so với nguyên tác gốc.


Lơi theo sự lặng yên u uẩn trong bóng tối, hắn khẽ đưa tay và miết qua cánh mũi y chậm rãi. Và rồi hắn nhìn y, Watson qua lớp màn đen tối phủ lắp khắp gương mặt y say ngủ.



- Chúng ta gặp lại nhau rồi, Watson.



Rồi Dimitri áp sát vào thân thể y, lắng nghe thứ thanh âm đương phập phồng thổi phả bên tai cạnh kề. Tiếng Watson thở thiêm thiếp thật đều đặn, liền mạch mà nhàn nhạt đến là lạ. Nó mong manh. Mong manh và mong manh, giống như người kia đã lâu lắm rơi vào chốn vùng sâu của mộng cảnh êm thắm đầy vĩnh hằng. Không tỉnh nữa.


Dường như không tỉnh nữa?- Dimitri bất giác rùng mình với ý nghĩ đấy. Chết tiệt, những lời nói phũ phàng ấy lại quay về với tâm trí hắn nữa rồi.


- Thưa ngài Lãnh chúa, ca phẫu thuật cho ngài Watson đã thành công mĩ mãn! Thật tuyệt là trong quá trình thí nghiệm, chúng tôi thậm chí còn chả gặp bất cứ trở ngại nào cả.


Những sấp tài liệu thay đổi vị trí liên tục cho nhau, âm thanh soàn soạt đồng thời mà hòa vào với giọng điệu đầy phấn khởi của lão tiến sĩ bên phía công ty Specter.


- Tốt, tốt lắm! Cảm ơn công ty các ngươi đã hợp tác với bọn ta nhé.


Magnus cong môi lên, ý cười rất thỏa mãn trên khuôn mặt già giặn của gã.


- Thế thì bao giờ tên Watson sẽ tỉnh lại?


Bầu không khí vui vẻ đột ngột bị cắt ngang, rơi nhanh xuống chỗ mọi người trong tòa lâu đài đỏ thẫm ấy là một tầng im ắng ngột ngạt như đặc quánh lại. Những ánh mắt dò xét phóng thẳng về phía Dimitri, một vài tiếng thì thầm xì xào.


Lão tiến sĩ nét mặt đăm chiêu lại, chiếc trán khẽ nhăn với cổ họng khẽ chuyển động mà trả lời hắn:


- Chà, nói chứ đấy là hai chuyện khác nhau. Ngài biết đấy, chúng tôi rất dễ dàng đưa vào trong cơ thể ngài ấy những tế bào để truyền cho Watson sức mạnh mới. Nhưng lại không thể dám chắc chắn rằng, tốc dung hoà giữa chúng sẽ là cực kì nhanh chóng mà để có khiến ngài ấy tỉnh lại chỉ trong vài giờ đồng hồ ít ỏi được ạ. ‏Ừm, và có lẽ sẽ xảy ra một số phản ứng khác nữa.


Hắn liền chau mày lại, bứt rứt mà vươn tay cầm lấy những đốt ngón tay trắng nhợt của Watson. Và rồi mân mê chúng, nhanh chóng mà mải miết hít lấy hương mùi phảng phất chốn rừng xanh đầy ắp dược thảo, để xua đuổi đi mớ bùng beng muộn phiền suy nghĩ trong trí óc mình.


Đoạn, làn môi Dimitri khẽ chạm vào mu tay y theo một cách vô tình.


Hắn dừng lại.


Một cảm giác nhú lên từ đáy lòng lâu lắm đã cằn cỗi kể từ một đêm hè trăng tròn non nớt. Hồ như nắng chan hòa, phớt lên đám hoa dại khờ lạc lõng giữa miền đất lặng bao trùm nỗi thê lương. Dimitri cúi xuống, và hôn lên. Một sự tiếp xúc dịu nhẹ giữa hai người, bằng tất thảy sự dịu dàng tổng hòa trọn vẹn từ con tim gã.


Lạ lùng, những ngón tay y thật lạnh. Đối lập hoàn toàn với thân nhiệt nóng hổi đến từ đôi môi Dimitri. Giống như bóng trăng sáng xuất hiện vào độ ban chiều rực nắng, mờ nhạt và yếu ớt lắm.


- Nhưng thứ ta muốn biết, vẫn là bao giờ thì hắn tỉnh lại? Ta không quan tâm những cái thứ phản ứng hay dung hoà gì đó của ngươi đâu tên kia.

- Nếu được thì tỉnh lại trong vòng một tuần với tuổi thọ rút ngắn đi đáng kể, còn không thì là không thể tỉ-


Đừng.


"Đừng, Watson vẫn đang thở. Watson vẫn còn sống. Watson chỉ đang ngủ thôi."


Watson vẫn còn và đang ở bên cạnh hắn.


Dimitri lẩm bẩm, hắn siết chặt lấy những ngón tay y đương nằm gọn trong lòng bàn tay mình thật nhiều. Như muốn sắp sữa hòa đôi tay cả hai vào với nhau, để vĩnh viễn chẳng thể tách rời lần nữa.


Bây giờ nhớ lại, ngày con ả Akasha kia lên ngôi Nữ vương, Dimitri đã thực sự chết lặng rất lâu.


Người ta nói hắn chết lặng vì phải quy phục dưới trướng của một kẻ từng phản quốc đến đáng khinh, giống như đang đè nát lên cái kiêu hãnh căng trào trong từng tột cùng máu chảy hừng hực cũng đúng. Nhưng ít nhiều vẫn là cảnh y nói chuyện rộn rã dưới ánh dương rực rỡ trong phép màu không gian ảo, rồi lại cánh tay khẳng khiu run lên khi y trao cho nàng Abracadabra kiêu kì tà mị ấy chiếc nhẫn sáng lóa với tư thế gối quỳ. Từ đầu môi y, thoát ra mọi lời ước hẹn thề non biển trăm câu lời.


- Haha...


Nửa hồn Dimitri bỗng dưng vì thế mà vỡ toang, những vụn vỡ rơi xuống và vương vãi khắp linh hồn mục nát đã vì một chữ tình ngắn ngủi mà đến thê lương. Những mảnh vỡ ấy cứa mạnh, rách toạc, hẳn một đường sẹo dài mà vĩnh hằng chẳng thể xóa nhòa trong tâm can.


Ngày hắn mất  Watson, là một bầu trời đen tuyền hoang nát vắng lặng ánh sao đêm và mặt trăng soi sáng.


Ngày hắn mất  Watson, những con chữ đã lặng lẽ bắt đầu.


"Ta chẳng biết viết gì vào đây cho những trang giấy bất tri bất giác đến nhàm chán này. Nhưng ta vẫn nhớ rõ, bóng hình hắn lúc ấy đang xa dần, rồi hóa thành dấu chấm nhỏ bé trên lối mòn sỏi đá bụi bặm. Ừ, kết thúc thật rồi, Watson."


Bên cạnh chiếc đèn dầu nhạt nhòa, với chiếc bóng đen đơn côi đổ xuống bức tường đỏ thẫm phía sau Dimitri đương chắp bút viết lên câu từ thương yêu bí mật tới người. Hàng hàng vạn áng văn thơ trải dài khắp trang giấy, bảy ngàn lần trăng treo sáng lóa chiếu rọi nơi tâm hồn hắn bao giờ vẫn liêu xiêu như thế vào mỗi lần rong ruổi theo tà áo trắng phất phơ trong ngày gió lộng năm nào. Và rồi nhanh chóng, rốt cuộc hai mươi năm lướt qua sấp sổ cũ kĩ nhuốm màu thời gian bạc màu dĩ vãng ấy. Khẽ khàng chạm vào, nhằn lên vết gấp bất cẩn cho mỗi trang vàng hoen ố. Xoa lấy mỗi từ ngữ đã dần phai mờ đi một màu xanh đậm như biển tình sâu thẳm khuấy đảo tâm can. Thổi phả qua mỗi trang giấy dày dặn, khiến chúng ngượng ngùng bay lên và hiện rõ câu từ đè nén bên sâu trong kẻ sầu đời đơn phương đầy bi lụy.


Dimitri bao giờ cũng thế, hắn luôn chấm hết cho những từ ngữ ấy bằng hai chữ "ngàn lần".



"Ngàn lần nhung nhớ ngươi, Watson."


"Ngàn lần mong ngươi, Watson."


"Ngàn lần mơ thấy ngươi, Watson."



Một sấp giấy dày chứa đựng vạn tiếng lòng, nhưng chỉ đôi ba câu tính từ và động từ diễn tả đi chung với "ngàn lần". Chỉ thế thôi, chẳng còn gì ngoài chúng nó nữa.


Dimitri đắng cay ngước lên nhìn bầu trời trước mắt. Lòng hắn khó chịu thầm nghĩ, thầm ước mà giá như những ngày đêm đen vắng đi bóng trăng đẹp đẽ nghiêng ngả giữa muôn vàn áng mây trôi này là một điều tầm thường vĩnh cửu đôi chút. Là một điều mà tạo hóa ban cho như một lẽ đương nhiên trong nhân gian muôn hình vạn trạng này. Nhưng khốn thay cho thân hắn, cảnh vật đó lại là đống điêu tàn thừa dư rải rác trong cái không gian mê cung chẳng lối về ngợp màu bóng tối và thời gian ấy.


Hắn là kẻ lạc lối trong màn đêm đen vô tận- lạc lõng trong ngày vắng màu trăng đầy chiêm bao của hai mươi năm về trước. Thiêu đốt lên ánh sáng bừng lên với những trang giấy bút in đậm câu từ cô đơn, để soi sáng, không cho lần nữa chính mình bị quật ngã trước bóng đêm của hiện thực nghiệt ngã. Bắt mình nới lỏng ra mọi mảnh vỡ thoi thóp sắp sửa xóa nhòa...


...


Hai mươi năm và hai mươi năm.


Bảy ngàn mặt trăng sáng, bảy ngàn và bảy ngàn.


Lạc lối và lạc lối.


Viết, viết và viết.


Ngàn lần và... ngàn lần.


...


Một tiếng thở dài hắt ra, giữa bốn bề thinh không yên lặng.


Thoát rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net