Chương 4: Bàng gia (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Bàng Dao Mộng bị bỏ lại, vẻ mặt trở nên khó xử. Tứ tỷ Cổ Nghiên Xuân cùng thất tỷ Cổ Âm Dao đều tỏ thái độ không muốn dính líu gì đến nàng ta, cùng lấy cớ rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại Thuấn Anh.

- Bát tiểu thư.

   Bàng Dao Mộng cười gượng với nàng, thầm nghĩ lục tiểu thư kia dù sao cũng sắp gả vào Bàng gia, muội muội ruột của nàng ta hẳn phải nhiệt tình với mình. Nghĩ đến Bàng Thiệu Lân kia ở nhà không được yêu thích, mình lại được dựa vào lão thái thái, cô tiểu thư phủ quốc công gả chồng theo chồng, sau này còn chẳng phải nhìn sắc mặt mình.

   Vẻ thong thả khôi phục trên gương mặt, nàng ta tươi cười kéo tay Thuấn Anh.

- Ta lớn tuổi, gọi tiểu thư là muội muội được không?

   Thuấn Anh lại khéo léo tránh tay nàng ta.

- Bàng tiểu thư cứ gọi ta là bát tiểu thư cũng được.

   Bàng Dao Mộng khẽ cau mày, rất nhanh lại khôi phục, tiếp tục tươi cười.

- Bát tiểu thư sinh ra ở kinh thành, hẳn biết nhiều chỗ. Ta cùng tổ mẫu và bá mẫu tính ở lại kinh thành vài ngày, không biết bát tiểu thư có thể chỉ vài chỗ để ghé thăm hay không?

   Thuấn Anh ngẫm nghĩ rồi nói.

- Ở ngoại thành phía Tây có một đạo quán xây trên núi Khâm Sơn, chuyên bói số mệnh, rất được nhiều người tin phục. Nghe nói Thục Nghi hoàng hậu từng được đạo sĩ nơi đây phán là có mệnh quý nhân, quả nhiên ít lâu sau thì nhập cung, nhận được sủng ái, còn sinh ra hoàng tử là Tuấn vương. 

   Bàng Dao Mộng nghe xong ánh mắt lấp lánh, liên tục gặng hỏi Thuấn Anh về đạo quán Khâm Sơn. Nàng làm như không phát hiện, trả lời qua loa cho có.

   Bữa trưa đó Lương Thiềm được lão phu nhân giữ lại, ăn cùng ba người Bàng gia. Thuấn Anh nóng lòng, nhưng cứ nghĩ đến cái bộ dạng Bàng Dao Mộng nhìn nàng như nhìn hũ vàng là chỉ muốn ở rịt trong phòng.

   Chiều muộn Lương Thiềm mới trả về, trước vào nhìn muội muội, thấy Thuấn Anh ngồi bên thư án, chăm chú viết. Thuấn Anh nhận ra tiếng bước chân tỷ tỷ, nàng ngẩng đầu mỉm cười, tiện tay vo tờ giấy ném vào chậu than.

- Mấy người Bàng gia cũng thật nhiều tâm sự.

   Nghe ra giọng điệu châm chọc trong lời nói Thuấn Anh, Lương Thiềm búng trán nàng.

- Tổ mẫu cùng lão thái thái Bàng gia từng quen biết, đương nhiên là vô cùng thân thiết.

   Nàng ta vào phòng, ngồi xuống trước gương gỡ từng món trang sức ra, lại lấy nước rửa trôi lớp trang điểm. Thuấn Anh ngồi bên bàn, bắt đầu kể lể.

- Không hiểu Bàng lão thái thái nuôi dạy thế nào mà ra được cô cháu gái như vậy! Cái bộ dạng đó mà là tiểu thư thế gia à? Mùi nước hoa của cô ta chân còn chưa bước vào cửa đã ngửi thấy nồng nặc! 

- Thôi được rồi! Tốt xấu hay gì cũng không chuyện của chúng ta. Sao tự dưng hôm nay muội học ở đâu cái thói kể xấu vậy.

   Vừa dứt lời, Lương Thiềm như nhận ra điều gì. Nàng quay sang Thuấn Anh.

- Có chuyện gì sao?

   Thuấn Anh bĩu môi, vẻ mặt khó chịu, mãi mới nói.

- Tỷ đừng gả vào Bàng gia nữa.

   Lương Thiềm đánh vào chân nàng, nạt nộ.

- Muội nói linh tinh cái gì đấy!

   Thuấn Anh càng nói.

- Tỷ nhìn cũng biết còn cần muội nói à! Tiểu thư nuôi dạy cạnh lão thái thái lớn nhất trong nhà mà bộ dạng như ca kỹ! Còn nữa...

   Nàng ngưng lời, Băng Sương hiểu ý, đuổi mấy tiểu nha hoàn ra ngoài.

- Muội nghe nói, Bàng Thiệu Lân hắn không phải là kẻ đứng đắn.

   Lương Thiềm vừa kinh ngạc vừa tức giận.

- Thuấn Anh! Muội quá đáng lắm rồi đấy!

- Muội chính tai nghe Bàng Dao Mộng nói! 

   Thuấn Anh nói dối không đỏ mặt.

- Dụ cô ta vài câu cô ta đã tuôn ra hết. Bàng Thiệu Lân kia thi cử không đỗ thì không nói, hắn... hắn... người ta đồn rằng hắn thích đến nam phong quán.

   Nghe ba chữ kia, mặt Lương Thiềm đỏ lựng.

- Bàng... Bàng Dao Mộng mà nói như thế với muội thật ư!?

   Bàng gia dù có thế lực ở Sài Châu, nhưng Sài Châu địa phương hẻo lánh, xa Kinh thành, nếu đem so sánh thì là Bàng gia chèo cao với tới phủ Vĩnh quốc công. Hơn nữa, với thế lực trong triều hiện giờ của phủ quốc công, Bàng gia chẳng nhẽ không muốn bắc cầu quan lộ?

- Thôi, hôm tỷ mệt rồi. Chuyện này không nói nữa.

   Thuấn Anh thầm bĩu môi nhưng chỉ có thể quay về. Dù sao chuyện này cũng không thể một sớm một chiều được.

   Kiếp trước, tỷ tỷ nàng được gả cho ngũ công tử Bàng gia Sài Châu - Bàng Thiệu Lân. Sài Châu cách Kinh thành rất xa, hai năm sau khi thành thân nàng mới được gặp lại Lương Thiềm.

   Lúc nàng tới bến thuyền đón, tỷ tỷ xinh đẹp đài các đã tiều tụy rất nhiều, ánh mắt nàng ấy hốc hác mệt mỏi, trang sức hoa lệ cũng không thể che dấu. Hỏi mãi Thuấn Anh mới biết, tỷ phu của nàng hóa ra là một tên khốn nạn.

   Hắn cưới Lương Thiềm về rồi bỏ mặc trong hậu viện, bản thân thì ngày ngày ra ngoài đến tối mịt, có hôm không về. Lương Thiềm tưởng rằng hắn mê mải nơi tường hoa ngõ liễu, mới nạp về mấy tiểu thiếp xinh đẹp yêu kiều cho hắn, ai ngờ hắn vẫn như cũ.

   Sau này có một lần nàng đi dự tiệc, về sớm, mới chứng kiến cảnh phu quân cùng bằng hữu đồng học, huynh đệ thân thiết nhất của hắn đưa đẩy tình tứ ở đình lâu sau vườn, nàng mới sững sờ hiểu ra. Người huynh đệ đó, ngày thường băng lãnh như sương tuyết, không đến gần nữ sắc, kể cả Lương Thiềm hắn cũng trốn tránh. Nàng thế mà còn nghĩ hắn là chính nhân quân tử!

   Bàng Thiệu Lân khi nhận ra nàng đã biết, lại càng tận lực ghẻ lạnh nàng, trước mặt huynh đệ thúc bá trong nhà khiến nàng mất hết thể diện, chịu cảnh bị người sau lưng đàm tiếu là bị trượng phu ghẻ lạnh, trước mặt trưởng bối tỷ muội trong nhà bị sỉ vả vì không sinh được con.

   Thế nên sau này Thuấn Anh đã khuyên tỷ tỷ dùng lại cách cũ, tìm mấy thư đồng trắng trẻo xinh xắn đem vào phủ, cho ngày nào cũng lượn lờ trước mặt tên khốn kia. Rồi tìm thời cơ chuốc rượu hắn, để cho một thiếp thất trong phủ lên giường. Sau này thiếp thất kia sinh một đứa con, Lương Thiềm lấy danh nghĩa chính thất đưa nó về nuôi bên mình, tận lực bồi dưỡng.

   Nhưng đó là chuyện của kiếp trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net