Chương 6: Đường lang bổ thiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Bàng gia ba người trụ tại một khách điếm ở phường Tây Hảo, gọi là Thu Hinh các, thuê ba gian phòng chữ địa sát nhau ở lầu hai một tòa nhà gọi là Lan Chu lâu. Khi trở về đã là chiều muộn, đại thái thái dặn phòng bếp mang thức ăn lên phòng, còn lão thái thái cùng Bàng Dao Mộng lên trước.

   Vào phòng, Bàng Dao Mộng nhanh nhẹn pha một bình trà thơm, rót ra chén cho lão thái thái.

- Hôm nay đi chơi với bát tiểu thư thế nào? Chơi vui chứ?

   Bàng Dao Mộng đấm vui giúp lão thái thái, cười ngọt ngào.

- Đương nhiên là vui, nhưng mà ta nhớ tổ mẫu quá không chịu được, mới kéo bát tiểu thư về đấy!

   Lão thái thái nghe cháu gái yêu quý nhất nói ngọt, cũng không nhịn được mà mỉm cười, miệng vẫn trách mắng.

- Nha đầu nghịch ngợm! Sau này gả đi cho nhà người ta rồi biết thế nào?

   Nàng ta nũng nịu.

- Mộng Nhi không muốn gả! Mộng Nhi muốn ở với tổ mẫu cả đời cơ!

   Lão thái thái di trán nàng ta, ánh mắt đầy vẻ sủng nịch. Vừa lúc đại thái thái bước vào, thấy một màn, trong lòng cảm thấy khó chịu.

   Lão thái thái Bàng gia chỉ đặc biệt cưng chiều cô cháu gái mồ côi này, những đứa trẻ khác trong nhà nịnh nọt đến mấy cũng chẳng bằng một câu dỗi hờn của Bàng Dao Mộng. Bà nắm chặt khăn tay rồi đi vào.

   Nha hoàn tiến tới rót trà, lão thái thái nói.

- Mấy ngày này quan sát, ta thấy Cổ gia lục tiểu thư đúng là cô nương tốt hiếm có, xinh đẹp, hòa nhã, cử chỉ tao nhã, ăn nói hành xử khéo léo. Ngươi xem, thế mới đúng là phong độ của nữ nhi đại thế gia.

   Nói đến đây, bà thở dài.

- Ta đã dò hỏi lão thử, phủ Vĩnh quốc công lắm tiền như vậy, dù chỉ là thứ nữ nhưng đồ sính lễ chắc chắn không ít. Nghe nói, nhị tiểu thư nhà họ, cũng là thứ nữ được gả cho ngũ công tử phủ Trung Cần bá, cũng chỉ là thứ tử, mà đồ sính lễ hôm đó kéo dài cả dãy phố.

   Lão thái thái nhìn đại thái thái, nghiêm khắc.

- Ta biết kể từ sau khi Lân Nhi thi trượt, ngươi thất vọng với nó. Nhưng dù gì cũng là nhi tử do ngươi sinh ra, chẳng nhẽ ngươi muốn nó lấy về một thê tử toàn vẹn hơn mình, chịu tủi hổ cả đời hay sao? Ít nhất, cũng lo sính lễ cho phủ Vĩnh quốc công cho tốt, cho nó chút mặt mũi, tránh mấy kẻ đàm tiếu nói nó đi ăn cơm mềm.

   Đại thái thái bị quở trách nặng như vậy, trong lòng ấm ức khó chịu, khăn tay vò nướt bươm nhưng cũng chỉ đành nhẫn nhịn cúi đầu.

- Mẫu thân dạy phải.

   Lão thái thái thở dài.

- Ở Sài Châu sản vật không nhiều cũng không phong phú, nhân lúc ở Kinh thành, ngươi cho người đi tìm chọn sắm sửa thêm đi. Nhớ dò la cẩn thận, kẻo lại mua trúng đồ ở sản nghiệp của phủ quốc công, lúc người ta biết được thì Bàng gia ta chỉ có đẹp mặt.

   Bàng Dao Mộng cảm thấy hôm nay lão thái thái hơi quá nặng lời, nhìn sắc mặt đại thái thái lúc xanh lúc đỏ, môi mím lại, nàng ta cảm thấy mình nên nói gì đó.

- Tổ mẫu lo lắng cho ngũ ca quá. Dù sao cũng còn ít nhất là một năm nữa mới chính thức cưới gả, chúng ta có thể tích dần dần được mà.

   Lão thái thái vỗ tay nàng ta. Bàng Dao Mộng nói tiếp.

- Vẫn nói học tài thi phận, trên đời này có mấy ai thi lần đầu tiên đã đỗ đâu. Sáng năm lại tiếp tục có khoa thi, ngũ ca còn nhiều thời gian ôn luyện, người đừng lo.

   Đại thái thái dù lần trước thất vọng, nhưng cũng không khỏi có một chút kì vọng vào lần thi kế tới. Bà nói.

- Mẫu thân, con cảm thấy chúng ta đi mời phu tử khác có năng lực hơn về ôn luyện cho Lân Nhi đi. Ta thấy Triệu tiên sinh này tài học không đủ sâu, mấy lần Lân Nhi có đề mục muốn hỏi, hắn đều thoái thác không trả lời. 

   Lão thái thái nhíu mày.

- Triệu tin sinh này là người quen của đại gia, mời mãi mới về đây dạy học. Nay đuổi đi, chúng ta biết tìm ai?

   Bàng Dao Mộng mừng như bắt được vàng, vội nói.

- Con nghe nói tiên sinh giảng dạy ở học đường phủ Vĩnh quốc công từng làm thám hoa, còn từng vào làm trong Hàn Lâm viện. Nhị công tử phủ đó còn trẻ đã thi đỗ, xếp thứ năm trên bảng vàng đều là từ tay vị tiên sinh đó dạy dỗ. Tứ công tử sang năm cũng thi, là đồng niên với ngũ ca, nếu chúng ta xin được quốc công gia cho ngũ ca tới học đường của họ học tập thì còn gì bằng.

   Nghe xong, cả lão thái thái và đại thái thái đều ngẩn người. Đại thái thái mừng rỡ.

- Đúng rồi! Sao ta không nhớ là nhà đó có một tiến sĩ là nhị công tử nhỉ? Phủ Vĩnh quốc công mời tiên sinh về dạy chắc chắn phải hơn ở Sài Châu chúng ta. Lân Nhi vốn ham học, nếu cơ hội tốt, chẳng nhẽ lại không thể đỗ bàng vàng!

   Lão thái thái vẫn còn đăm đăm suy nghĩ. Bàng Dao Mộng nói thêm vào.

- Con nghĩ quốc công gia sẽ đồng ý thôi. Ai lại không muốn một hiền tế có công danh chứ. Hơn nữa, ngũ ca đỗ đạt, trước mặt tẩu tẩu tương lai cũng có mặt mũi, so với bỏ thêm nhiều tiền đặt mua sính lễ càng tốt. Không phải sao?

   Lão thái thái nghe hai người nói, lời nào cũng rất xuôi tai, cũng không nghe ra chỗ nào không ổn. Nhưng mà vẫn chần chừ mãi. Mãi sau mới nói.

- Chuyện này cứ để ta xem xem đã, rồi sẽ nói với lão phu nhân.

   Bàng Dao Mộng thấy lão thái thái không đồng ý luôn thì hơi thất vọng, nhưng nói thế nghĩa là vẫn có cơ hội. Nhìn qua cửa sổ, đối diện là hàng quán tập nấp, đèn lồng đỏ treo cao rực rỡ, tiếng nói cười nhộn nhịp, nàng ta cảm thấy thật không muốn rời khỏi đây chút nào.

__________

   Trong Vĩnh Xuân viện, bữa tối đã dùng xong, Lương Thiềm như bình thường ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, nhưng trong đầu nàng không thể ngừng nghĩ tới những lời Thuấn Anh nói. Muội muội của nàng từ nhỏ đã cơ trí lanh lẹ, có những việc nàng còn chưa hiểu ra thì muội muội đã làm xong. Thuấn Anh sẽ không đương không làm điều thừa thãi không hơi đâu khuyên nào từ hôn.

   Nhưng nghĩ đến đây nàng bật cười. Từ hôn thế nào được cơ chứ.

   Cảm thấy không còn tâm trạng đọc sách. Lương Thiềm đứng dậy, khoác thêm áo ngoài rồi đi sang phòng Thuấn Anh, nhìn thấy nàng đang ngồi tỉ mỉ gọt củ thủy tiên.

   Lương Thiềm bật cười.

- Đã qua tết rồi, trời tối như vậy muội còn đi gọt thủy tiên?

   Thuấn Anh không nhìn lên, vẫn chăm chú, giọng nàng đều đều.

- Gọt củ thủy tiên cần sự tinh tế và nhẫn nại. Dùng để rèn luyện tâm tính rất tốt, với cả, ai nói qua tết là không được gọt thủy tiên.

   Tiểu nha hoàn Hoàn Lan nhanh nhẹn mang ghế phủ đệm lên cho Lương Thiềm, đặt cạnh thư án của Thuấn Anh.

- Sao bỗng dưng lại nổi hứng gọt thủy tiên thế? Lúc trước tết ta dụ muội mấy lần cũng ngúng nguẩy kêu lười không chịu làm.

   Thuấn Anh không ngừng lại, chỉ trả lời.

- Chỉ là muội cảm thấy cần có chút cảm giác kiểm soát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net