Chap 6: Sữa Chua Nơi Khóe Môi Bị Anh Lấy Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phạm Thiên Khôi. Tên em là Phạm Thiên Khôi!"

Bạch Mộng Nghiên mở máy tính lên, cô đang gõ một bản thỏa thuận, nghe thấy vậy liền gật gù, "Còn tuổi tác? Bao nhiêu tuổi rồi, đang học ngành gì, lịch học sắp xếp như thế nào?" Hỏi xong lại cảm thấy mình hỏi quá kỹ, có thể sẽ làm đối phương hiểu lầm, cô dừng động tác trên tay, quay ra giải thích với anh, "Tôi cần căn cứ vào lịch học của cậu, đại khái là để làm một bảng giờ giấc riêng. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tôi có thể khác với lịch học của sinh viên các cậu. Vì vậy tôi cần đối chiếu thử."

Hoàn toàn là giọng điệu khi giải quyết việc công, không hề có chút cảm xúc nào khác trong đó.

Phạm Thừa Thừa bị hỏi đến nghẹn, trước khi tới đây anh cũng không nghĩ rằng mọi thứ sẽ phát triển đến mức độ này.

Ban đầu, anh còn muốn dựa vào tấm thẻ ngân hàng để lâu lâu có thể gặp lại cô, kết quả là từ làm vịt bất đắc dĩ giờ chuyển sang làm nội trợ...

Quả nhiên, cuộc đời này đúng là lên voi xuống chó.

Dù vậy anh vẫn mặt không đỏ tim không đập, mở miệng nói, "Năm nay em học năm hai, ngành tài chính, chương trình học không nhiều, cứ dựa vào thời gian của chị là được."

Về phần tuổi tác, Phạm Thừa Thừa: "..."

Lời nói dối năm nay mình chỉ mới hai mươi tuổi này, anh thật sự không nói ra được.

Cũng may Bạch Mộng Nghiên không hỏi tiếp, cô cúi đầu gõ gõ một hồi, sau đó hướng máy tính về phía anh, "Vậy thì sẽ dựa theo thời gian của tôi. Bình thường tôi không ăn sáng, bữa trưa từ 3 đến 4 giờ chiều, bữa tối khoảng hơn 9 giờ, thời gian cụ thể còn tùy thuộc vào lượng công việc của tôi, nhưng cơ bản thì là như vậy."

Suy nghĩ một chút, Bạch Mộng Nghiên lại nói: "Nghĩ lại thì, một mình cậu là con trai ra ngoài vào buổi tối cũng không an toàn, vì vậy bữa tối cậu ——"

Mấy chữ "không cần sang làm cũng được" chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Phạm Thừa Thừa ngồi đối diện đã ngắt lời cô, "Không sao, trường học của em cách chỗ này không xa, em có thể sang đây làm được."

Nếu đối phương đã nói như vậy, Bạch Mộng Nghiên cũng không tiện từ chối.

Sở dĩ cô đồng ý để cho đối phương dùng phương thức này để trả tiền, phần lớn nguyên nhân là vì cậu ấy chỉ là một sinh viên đại học nghèo. Nếu mỗi ngày đều phải móc ra số tiền ít ỏi từ trong kẽ răng đó để trả cho cô, có khi đến cơm cũng chẳng có mà ăn. Cô cũng đã nghĩ tới việc để đối phương ra ngoài làm thêm kiếm tiền trả cho mình, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của cậu ấy, lại nghĩ đến những chuyện tối qua mà Lâm Hạ Chí kể trong điện thoại, cộng với việc cậu ấy rất cẩn trọng lại ra sức chào hàng chính mình như vậy, cuối cùng cô cũng không thể nói ra hai chữ từ chối.

"Ừ, cậu không có vấn đề gì là được. Nhìn xem thỏa thuận có muốn sửa gì không." Bạch Mộng Nghiên nhấn tắt điện thoại đang kêu lên không ngừng một lần nữa.

Phạm Thừa Thừa liếc thấy cuộc gọi không đề tên, nhưng khi nhìn qua ánh mắt của Bạch Mộng Nghiên, không khó để đoán ra được là ai gọi tới.

Anh lập tức trả máy tính cho Bạch Mộng Nghiên, không chút do dự nói, "Không có vấn đề, bây giờ có thể ký ngay!"

Nếu không ký liền tay, đợi đến lúc hai người họ hòa giải rồi, anh sẽ càng không có cơ hội.

Sau khi ký hợp đồng, Phạm Thừa Thừa bắt tay vào dọn dẹp căn phòng.

Đối với việc trong nhà có thêm một người, ban đầu Bạch Mộng Nghiên vẫn chưa thích ứng được, nhưng trong tay cô có quá nhiều việc cần phải làm, chẳng mấy chốc cô đã không còn sức lực để quan tâm đến những chuyện khác.

Mãi đến khi hoàn thành xong công việc, lúc ngẩng đầu lên thì mặt trời đã ngả về tây, ánh chiều tà vàng cam chói lọi xuyên qua cửa sổ sát đất đổ xuống sàn nhà, phủ lên nền xanh da trời một tầng ấm áp, "thế giới hải dương" trong nháy mắt trở nên rạng rỡ.

Vì ngồi lâu nên cột sống hơi nhức mỏi, Bạch Mộng Nghiên đứng dậy xoa xoa gáy, ngáp một cái rồi đi tới tủ lạnh lấy một túi sữa chua vị dứa cho vào miệng cắn.

Sau khi ăn xong hai túi sữa chua đá, thiên tài toán học bỗng khựng lại nửa nhịp.

Nhìn căn phòng sạch sẽ không nhiễm chút bụi này, Bạch Mộng Nghiên lúc này mới nhớ ra hình như ban ngày cô có thuê một người "nội trợ".

Đó là một sinh viên năm hai khoảng hai mươi tuổi, tên là Phạm Thiên Khôi.

Tranh thủ thời gian rảnh rỗi, Bạch Mộng Nghiên gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Hạ Chí, kể lại chuyện này cho cô ấy biết.

Lâm Hạ Chí gửi tới một tin nhắn thoại mười giây.

Trong đó toàn là tiếng cười khà khà khà của cô ấy, cũng không biết cô ấy đang cười gì nữa.

Ngay sau đó, Lâm Hạ Chí lại gửi tới: [Bảo bối, cậu có biết đây là gì không?]

Bạch Mộng Nghiên: [?]

Lâm Hạ Chí: [Đây là sự khởi đầu của tình yêu, bảo bối à! Cái gì nội cái gì trợ cơ chứ, đoán chừng tiểu mỹ nhân kia đã phải lòng cậu rồi, nên mới tới cửa cầu xin phục vụ đấy. Kết quả ngược lại, cậu thì hay rồi, không từ chối người ta đã đành, vậy mà còn để người ta làm việc nhà cho cậu ha ha ha ha]

Bạch Mộng Nghiên uống xong ngụm sữa chua cuối cùng, trợn tròn mắt: [... Phiền cậu có thể trang trí những thứ khác trong đầu cậu ngoài chuyện yêu đương được không, cảm ơn.]

Lâm Hạ Chí trả lời lại trong một giây: [Cưng cứ giả vờ tiếp đi [nháy mắt]]

Bạch Mộng Nghiên: [[buồn nôn.jpg]]

Lâm Hạ Chí lại điên cuồng cười một trận: [Đừng không tin tớ, cậu mau nói một chút đi, lúc tiểu mỹ nhân dọn dẹp vệ sinh, cậu ấy có nhân cơ hội ngã vào lòng cậu không, hay giả vờ ngã trên mặt đất gì đấy?]

Bạch Mộng Nghiên: [Không có, cậu ấy chỉ yên lặng dọn dẹp, còn tớ thì bận rộn suốt, lúc sau cậu ấy quét dọn xong liền rời đi rồi.]

Sau khi gửi tin nhắn đi, Bạch Mộng Nghiên lại nhìn qua căn phòng sạch sẽ, âm thầm gật đầu.

Việc dọn dẹp này thực sự làm rất tốt, lại còn yên tĩnh, không làm phiền đến công việc của cô. Lần sau nhất định phải hỏi cậu ấy số điện thoại của trung tâm đào tạo, đánh giá cho cậu ấy năm sao.

Ờm? Làm loại vịt này, hẳn là có trung tâm đào tạo chứ nhỉ?

Có lẽ Lâm Hạ Chí bên kia đang bận làm việc, nửa ngày vẫn chưa trả lời.

Điện thoại lại bắt đầu đổ chuông, vẫn là số lạ trước đó.

Bạch Mộng Nghiên yên lặng nhìn dãy số đang nhảy nhót trên màn hình điện thoại, mấy chục giây sau, màn hình vụt tắt.

Lại chưa tới mười giây, nó bắt đầu đổ chuông tiếp.

Bạch Mộng Nghiên lấy một túi sữa chua khác từ trong tủ lạnh ra, sau đó đi tới ghế sô pha đối diện với cửa sổ sát đất rồi ngồi xuống, lẳng lặng thưởng thức quang cảnh hồ nước bên ngoài cách cửa sổ sát đất không xa.

Điện thoại trên bàn ăn không ngừng rung lên, là âm thanh duy nhất trong không gian yên tĩnh này.

Không biết từ khi nào, Bạch Mộng Nghiên nghe thấy tiếng cười ——

"Nghiên Nghiên, nhấc chân lên, nhanh nào, nếu không anh sẽ quét luôn hai chân của em đấy."

"Đó, em nhấc lên rồi, anh quét nhanh... Anh làm gì vậy?"

Hạ Vũ lợi dụng khe hở lúc Bạch Mộng Nghiên giơ chân lên, đẩy người ngã nhào lên ghế sô pha.

"Em nói xem anh muốn làm gì?" Khuôn mặt tuấn tú của người con trai tràn đầy ý cười.

Bạch Mộng Nghiên "xì" cười một cái, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra lỗ tai cô đã đỏ ửng cả lên, "Hây da, em không biết."

Vừa dứt lời, Hạ Vũ đã bắt đầu hành động.

"Ha ha ha ha anh làm gì đó."

Trên mặt vị học giả này cuối cùng cũng nở một nụ cười tươi, Bạch Mộng Nghiên bị cù lét, cười đến nỗi vành mắt ứa đầy nước mắt.

"Nhìn này, Bạch Mộng Nghiên nhà chúng ta cười lên rất đẹp, đừng có suốt ngày ủ rũ mặt mày nữa."

"Hạ Vũ, em khuyên anh dừng tay, nếu không em sẽ đánh trả lại ha ha ha ha."

Hai người chơi đùa vui vẻ với nhau.

Đột nhiên, điện thoại của Hạ Vũ vang lên.

Sắc mặt anh ta thay đổi trong nháy mắt, sau đó lau nước mắt cho cô: "Nghiên Nghiên, anh đi nghe điện thoại trước."

Mười phút sau, Hạ Vũ bước vào từ ban công, cầm lấy áo khoác, "Nghiên Nghiên, công ty bên đó có chút việc gấp, anh đi trước đây. Tối nay không thể ăn cơm với em được rồi, anh gọi một ít thức ăn ngoài cho em nha."

Người trên ghế sô pha đã ngồi dậy, nghe thấy lời nói của anh ta, cô đáp một tiếng rồi lại tiếp tục vùi đầu vào xử lý công việc.

Âm thanh bên tai dần dần đi xa. Rất nhanh đã đổi thành tiếng nhạc đinh tai nhức óc.

Trên ghế sô pha của quán bar, hai bóng người như keo như sơn quấn quýt lấy nhau.

Hạ Vũ thì thầm vào tai người phụ nữ nói cười.

Người phụ nữ ôm chặt lấy cổ anh ta, đắm chìm trong mê muội.

Trong bóng tối, đâu đó phát ra một tiếng "lạch cạch", Hạ Vũ mở khóa thắt lưng, gọi người dưới thân là Nghiên Nghiên.

"Cốc cốc cốc –"

"Ding dong – Ding dong –"

"Xoẹt –"

Tất cả hình ảnh vỡ vụn ngay tại giây phút này.

Giống như người suýt chết đuối dưới đáy biển sâu thẳm, Bạch Mộng Nghiên thở hổn hển.

Chuông cửa bên ngoài vang lên không ngừng, cô không nhìn chiếc ghế sô pha màu vàng kem kia nữa, lấy lại bình tĩnh rồi mới đứng dậy đi mở cửa.

Trời đã tối hẳn, những ngọn đèn nhỏ trong khuôn viên của khu nhà đều sáng lên.

Hai tay Phạm Thừa Thừa xách theo đồ ăn, phía sau anh là ánh trăng và ánh đèn, nhưng nụ cười của anh còn chói loá hơn bất kỳ ánh sáng nào khác.

"Không phải chị muốn ăn canh sườn sao?"

Chàng trai đội chiếc mũ trên áo hoodie, dưới chiếc mũ màu đen ấy, khuôn mặt anh càng trở nên trắng sáng.

Đôi mắt đào hoa như được tráng thêm lớp men đen, nhìn càng thêm lấp lánh.

Vào giây phút này, cuối cùng Bạch Mộng Nghiên cũng kéo mình thoát khỏi những ký ức đó.

"Ừ."

Cô mở cửa rộng hơn để anh đi vào.

Vẫn yên lặng như cũ, không có ai mở miệng, thỉnh thoảng có vài tiếng thái rau truyền ra từ trong bếp và tiếng gõ bàn phím ở ngoài phòng khách.

Để tránh cho cô gái nhỏ này nhìn ra tâm tư bất chính của mình, mặc dù tâm tư của anh quả thực không trong sạch gì cho mấy... Nhưng đây mới là ngày đầu tiên, anh không thể vừa mới đi làm mà đã đánh mất "công việc" này. Vì vậy, sau khi nấu xong, anh gọi cô đến ăn rồi rời đi ngay.

Trước khi đi còn nói với cô, "Bát cứ để đó, ngày mai em đến rửa cho."

Trong miệng Bạch Mộng Nghiên còn đang gặm một cọng sườn, ngón tay vẫn không ngừng gõ trên bàn phím, cô nghe thấy vậy cũng không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn gật đầu thay câu trả lời.

Phạm Thừa Thừa cười thầm, nhẹ nhàng rời đi.

Buổi tối Lâm Hạ Chí trở về rất muộn, đối với Bạch Mộng Nghiên mà nói, thức đêm là chuyện bình thường, cho nên cô luôn ở phòng khách đợi Lâm Hạ Chí về.

Nhìn thấy một chàng trai cao gầy đưa Lâm Hạ Chí trở về, Bạch Mộng Nghiên cảm ơn anh ta một tiếng, sau đó đỡ Lâm Hạ Chí vào phòng ngủ.

Lâm Hạ Chí đã uống rất nhiều, Bạch Mộng Nghiên phải chăm sóc cô ấy cả đêm.

Vì phải trông Lâm Hạ Chí, nên đêm nay Bạch Mộng Nghiên không cần phải đối mặt với chứng mất ngủ, thậm chí cô còn không có thời gian để suy nghĩ lung tung.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hạ Chí vội vàng rửa mặt, trang điểm xong rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Dưới mắt Bạch Mộng Nghiên xuất hiện quầng thâm, cô kéo người lại nhét cho cô ấy hai quả trứng gà và một chai sữa chua, "Để ăn trên đường đi. Với cả, đừng uống nhiều nữa, cẩn thận kẻo lại bị xuất huyết dạ dày."

Lâm Hạ Chí tặng cô một nụ hôn gió, "Biết rồi nè, tối nay tớ sẽ về sớm, nói không chừng còn có thể nhìn thấy tiểu mỹ nhân kia ha ha." Nói xong, cô ấy chạy vụt đi.

Nhìn bóng lưng bận rộn của Lâm Hạ Chí, Bạch Mộng Nghiên thở dài.

Thật ra, Lâm Hạ Chí không cần phải liều mạng như vậy, cô ấy làm việc trong công ty nhà mình, ba cô ấy thì nổi tiếng là rất cưng chiều cô con gái này, nhưng hoàn cảnh gia đình lại có chút đặc thù, ba của Lâm Hạ Chí có vài đứa con riêng ở bên ngoài, đám người đó đều thèm muốn gia sản của nhà họ Lâm. Dù ba cô ấy có thương cô ấy tới mức nào đi chăng nữa, nhưng cuối cùng công ty sẽ thuộc về ai thì không thể chắc được.

Lâm Hạ Chí có nói, tập đoàn Lâm thị có một nửa là tâm huyết của mẹ cô ấy, sao có thể dâng Lâm thị cho mấy đứa con hoang kia được.

Lâm Hạ Chí còn than rằng, những lão già trong công ty đó luôn không công nhận năng lực chỉ vì giới tính của cô ấy, vậy nên cô ấy nhất định phải càng chăm chỉ hơn nữa, chỉ khi đứng ở vị trí cao nhất mới có thể giẫm đạp những lão già đó dưới chân.

Bạch Mộng Nghiên đứng về phía Lâm Hạ Chí vô điều kiện, cô sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho cô ấy.

.

Hai giờ chiều, Phạm Thừa Thừa muốn lấy lòng cô nên muốn qua nấu ăn tiếp.

Trước khi đến, anh đã gửi tin nhắn WeChat cho Bạch Mộng Nghiên, hỏi cô muốn ăn gì.

À, WeChat là tối hôm qua sau khi về nhà đã add, hơn mười giờ sáng nay Bạch Mộng Nghiên mới đồng ý.

Nhìn chàng trai cao lớn trước mặt đã thay một cái áo hoodie khác màu tím, Bạch Mộng Nghiên gật đầu.

Chậc, tuổi trẻ thật tốt mà.

Lúc này, hình như cô đã quên mình cũng chưa tới 22 tuổi.

Phạm Thừa Thừa cầm nguyên liệu đi vào bếp chuẩn bị, Bạch Mộng Nghiên mở tủ lạnh lấy túi sữa chua vị dứa, vừa cắn vừa quay lại sô pha tiếp tục làm việc.

Khoảng một lát sau cô mới nghe thấy tiếng động trong nhà bếp.

Đồng nghiệp bên kia đã gửi tới dữ liệu mới nhất, ngón tay Bạch Mộng Nghiên lướt máy tính bảng, vừa nhìn vừa đi về phía nhà bếp, trong miệng còn cắn túi sữa chua, mơ hồ hỏi, "Ao ậy? (Sao vậy?)"

Phạm Thừa Thừa giơ cái lọ trống rỗng trong tay mình lên, "Hết muối rồi, trong nhà còn muối dự trữ không?"

Muối được đựng trong một cái lọ nhỏ, thường thì trong trường hợp này nhà nào cũng có bịch muối trữ sẵn.

Bạch Mộng Nghiên qua ở bên này, cô còn chưa động tới một góc lửa bếp thì nói chi là muối, nhưng cô mơ hồ nhớ tới Lâm Hạ Chí từng nói rằng, muối dự phòng được để trong ngăn tủ phía trên.

Trên máy hút khói có một ngăn tủ, Bạch Mộng Nghiên vẫn dán mắt vào màn hình, nhưng bước chân thì đã di chuyển đến máy hút khói, sau đó dùng một tay trống của mình mở tủ, mò tới một chiếc túi, cô ngẩng đầu kiểm tra lại rồi mới cầm xuống, cũng không để ý khoảng cách giữa mình và Phạm Thừa Thừa đã gần trong gang tấc.

"Đây này." Bạch Mộng Nghiên đưa bịch muối cho anh.

Phạm Thừa Thừa nín thở, giơ hai tay ở giữa không trung, hơi ngả người về sau, không dám nhúc nhích.

Anh ngửi thấy mùi cam thoang thoảng trên người cô, còn ngửi được mùi sữa chua vị dứa từ khoé miệng nhỏ xinh kia.

Hồi lâu không thấy ai trả lời, Bạch Mộng Nghiên mới dời tầm mắt ra khỏi màn hình, vừa nhìn, cô mới phát hiện ra hình như mình đã giẫm lên chân của đối phương.

Bạch Mộng Nghiên vờ như không có chuyện gì xảy ra mà thu chân lại, điềm tĩnh nói lời xin lỗi với anh, "Có đúng..." Còn chưa kịp nói hết câu, cô vừa mở miệng thì túi sữa chua liền rơi ra ngoài.

Như phản xạ có điều kiện mà dùng tay giữ lại túi sữa chua, không cho sữa chua còn chưa uống xong rơi xuống đất.

Kết quả là "phụt" một tiếng, sữa chua trong túi bị cô bóp mạnh đến nỗi văng ra ngoài, phun hết lên khuôn mặt trắng trẻo của Phạm Thừa Thừa.

Đuôi tóc rũ xuống của người con trai dính một vệt chất lỏng màu trắng, chất lỏng sền sệt theo đuôi tóc lăn xuống sống mũi, đôi mắt anh hơi khó chịu mà chớp vài cái, lông mi dài cũng dính một ít.

Đuôi tóc, lông mi, sống mũi, khóe môi.

Tất cả đều dính sữa chua của cô.

Cảnh tượng vô cùng kỳ quái, Bạch Mộng Nghiên còn chưa hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy thì lập tức nhìn thấy đôi môi mỏng hơi hé mở của người con trai mím chặt lại, sữa chua nơi khoé môi bị anh lấy đi không chút dấu vết.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Phạm Thừa Thừa: Đang tải thêm "Sắc dụ chi thuật", đã tải được 90%.

Quần chúng ăn dưa: Quả nhiên là vịt đã qua huấn luyện, quá giỏi!

[Thử đoán xem nữ thẳng sắt như thép Bạch Mộng Nghiên sẽ làm gì ha ha ha ha ha.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net