Chap 7: Bệnh Nghề Nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dùng ngón tay trỏ quệt qua lông mi, trên đầu ngón tay còn dính màu trắng của sữa chua.

Bạch Mộng Nghiên nhíu mày, chỉ sợ một giây sau anh sẽ đưa ngón tay đang dính sữa chua lên miệng rồi liếm mút.

Về phần lý do tại sao cô lại sợ anh sẽ làm như vậy, có thể là do cô đã đọc quá nhiều tiểu thuyết bá đạo tổng tài với Lâm Hạ Chí, hoặc là vì cô sợ rằng cậu nam sinh này sẽ thực hành mấy cái huấn luyện gì đấy của bọn họ...

Nói chung, trước khi anh làm ra hành động gì tiếp theo, Bạch Mộng Nghiên đã nắm lấy cổ tay của đối phương đặt vào bồn rửa bát.

"Ào ào ào —"

Được rồi, sạch sẽ.

Động tác rút giấy để lau tay của Phạm Thừa Thừa chợt khựng lại, vành tai vốn đã ửng đỏ bây giờ lại càng đỏ hơn.

Xúc cảm ấm áp trên cổ tay len lỏi đến tận đáy lòng, gợi lên một trận run rẩy.

Mùi hương xộc vào mũi ngày càng nồng đậm.

"Cảm ơn." Phạm Thừa Thừa nhẹ giọng nói.

Bạch Mộng Nghiên buông tay anh ra, đáy mắt hiện lên một tia áy náy, "Là do tôi không cẩn thận."

Túi muối được đặt trên bàn đá cẩm thạch, Bạch Mộng Nghiên ngước mắt lên, cô nhìn thấy đuôi tóc của người con trai còn vương ít sữa chua, chỉ tay vào phòng tắm, "Vào sửa sang lại một chút đi."

Phạm Thừa Thừa nói "Vâng" rồi vào phòng tắm. Ngay khi cửa vừa đóng lại, hai tay anh chống lên bồn rửa mặt, cúi đầu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cổ tay phải của mình.

Nơi đó có nửa vòng dấu tay, là Bạch Mộng Nghiên để lại lúc cô nắm lấy cổ tay anh xả nước.

Trên cổ tay màu trắng lạnh, dấu đỏ hình dạng ngón tay đặc biệt rõ ràng.

Từ trước tới giờ, Phạm Thừa Thừa luôn ghét bỏ thể chất dễ lưu lại dấu vết này của mình, nhưng vào thời khắc này anh lại rất thích nó.

Khi ngẩng đầu lên một lần nữa, anh nhìn bản thân trong gương.

Vì để chính mình trông càng giống sinh viên đại học, ngày hôm qua vừa về đến nhà anh đã mua mười mấy cái áo hoodie, căn bản toàn là những màu mà anh không thường xuyên đụng tới.

Nếu bị Tuấn Lãng nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh, có lẽ sẽ cười nhạo anh là giả vờ yếu đuối.

Lắc lắc cho bớt nước trên tóc đi, Phạm Thừa Thừa thở hắt ra. Anh thừa nhận, bản thân mình là một kẻ tiểu nhân lợi dụng sơ hở mà sấn tới, nhưng đây cũng là cơ hội tốt nhất của anh.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Bạch Mộng Nghiên cũng không ngẩng đầu mà tiếp tục xem tài liệu như cũ, chỉ có ngón tay phải nhẹ nhàng nâng lên, chỉ vào chỗ ngồi trên ghế sô pha đối diện, "Ngồi đi."

Phạm Thừa Thừa dừng lại một chút rồi mới đi qua ngồi xuống, "Sao vậy ạ?"

Trên bàn có một túi sữa chua vị dứa, Bạch Mộng Nghiên thuận tay cầm lên rồi ném qua.

Phạm Thừa Thừa vội tiếp lấy, cúi đầu nhìn túi sữa chua, rồi lại nhìn người từ đầu đến cuối vẫn chưa nhìn mình cái nào kia, trong lúc nhất thời không hiểu ý của cô là gì.

Sau khi xác nhận số liệu không có vấn đề gì, Bạch Mộng Nghiên trả lời mail rồi mới đặt máy tính bảng sang một bên.

"Cậu không thích vị dứa à?" Nhìn thấy người con trai đối diện cầm túi sữa chua nhưng không uống Bạch Mộng Nghiên, hơi nhíu mày lại.

Thế mà lại có người không thích sữa chua vị dứa cơ đấy?

Phạm Thừa Thừa: "?"

Hoá ra, cái này là cho anh uống sao?

Phạm Thừa Thừa lập tức vui vẻ, nhanh tay xé ra uống một hơi, còn không quên đánh giá, "Uống ngon lắm ạ."

Bạch Mộng Nghiên hài lòng gật đầu, sau đó chân trái vắt chéo lên chân phải, hai tay khoanh lại đặt trên đầu gối, tư thế thảo luận tiêu chuẩn, "Có chuyện này, tôi nghĩ cần phải nói rõ một chút."

Phạm Thừa Thừa đang hút túi sữa chua: "Vâng?"

Nghĩ đến cảnh tượng kỳ quái vừa rồi, Bạch Mộng Nghiên sắp xếp lại câu chữ của mình, ưu tiên cố gắng không xúc phạm đến lòng tự trọng của đối phương, từ tốn mở miệng nói, "Tôi biết... Trong ngành nghề này của các cậu, có thể sẽ có một số hành động khá là... Khá là..."

Bạch Mộng Nghiên: "..."

Cô phải nói như thế nào đây? Tài hùng biện của cô luôn khá tốt, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại chuyện như thế này.

Suy nghĩ một lúc lâu, Bạch Mộng Nghiên mới nói được một câu thích hợp, "Có thể một số động tác này ở trong ngành của cậu mà nói, được coi là có tính chuyên nghiệp."

"Tất nhiên, tôi biết nhất định là cậu không tình nguyện làm, mà trong thỏa thuận tôi ký với cậu cũng đều dựa theo những điều khoản của nội trợ bình thường, thế nên, những thứ chuyên môn mà cậu học được, không cần bày ra cho tôi xem đâu."

"... Cậu hiểu ý của tôi chứ?"


Bạch Mộng Nghiên tự thấy mình đã nói khá rõ ràng.

Phạm Thừa Thừa đúng là đã nghe hiểu.

Vì vậy, ý của cô là, anh đừng dùng mấy thủ đoạn lúc làm vịt để câu dẫn cô ư?

Phạm Thừa Thừa dở khóc dở cười, bỗng nhiên anh có cảm giác tự vác đá nện vào chân mình vậy.

Vốn dĩ anh ở chỗ của cô đã đổi sang nghề nội trợ, ai mà biết được cái bộ dạng "làm vịt" này vẫn chưa hề biến mất cơ chứ?

Nếu đã như vậy, anh chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi nói ra ba chữ.

"Bệnh nghề nghiệp."

Bạch Mộng Nghiên: "... Ừ, đây là một căn bệnh không tốt, hi vọng cậu có thể hồi phục."

Phạm Thừa Thừa: "..."

Đây là cuộc đối thoại lộn xộn gì vậy.

"À, còn có." Bạch Mộng Nghiên thấy người con trai định đi nấu cơm, cô gọi anh lại, "Sau này nếu muốn thì cứ tự nhiên mà dùng sữa chua trong tủ lạnh."

Ngay khi Phạm Thừa Thừa mở miệng đáp lại, nữ thẳng sắt thép Bạch Mộng Nghiên lại tấn công một lần nữa.

Gương mặt không cảm xúc cố gắng giáo dục "con vịt" đang lầm đường lạc lối, nói: "Thứ đã dính nước miếng của người khác thì rất là dơ, không được ăn bậy, hiểu không?"

Phạm Thừa Thừa: "..."

Vào lúc này, hai từ "nhục nhã" cũng không đủ diễn tả cảm xúc lúc này của anh nữa.

Nửa tiếng sau, Phạm Thừa Thừa đã làm xong bữa trưa.

Một đĩa cà tím xào thịt bằm, một đĩa cải thơm xào tỏi, thêm một bát canh trứng rong biển.

Vì chỉ có một mình Bạch Mộng Nghiên ăn nên anh đã làm hai mặn một canh, nhưng khẩu phần ăn thì vẫn hơi nhiều.

Nhìn thấy chàng trai cởi tạp dề, dường như đang chuẩn bị đi lau dọn phòng, động tác ăn cơm của dừng vài giây, Bạch Mộng Nghiên "Còn cơm không?"

Phạm Thừa Thừa gật đầu, "Trong nồi cơm vẫn còn."

"Cùng ăn đi, nhiều đồ như vậy, một mình tôi cũng không ăn hết, rất lãng phí." Bạch Mộng Nghiên lời ít ý nhiều, nói xong liền cúi đầu, vừa lùa cơm vào miệng vừa nhìn số liệu.

Phạm Thừa Thừa cố nén ý cười nơi khóe miệng, treo tạp dề lên rồi đi xới cơm.

Bạch Mộng Nghiên không thích nói chuyện lúc ăn cơm, mắt thì cứ mải mê nhìn số liệu, bữa cơm này trôi qua rất yên tĩnh.

Phạm Thừa Thừa cũng rất hưởng thụ sự yên tĩnh này.

Có thể nhìn người mình thích ăn món mình làm, là điều trước đây anh thậm chí còn không dám nghĩ đến.

Anh chăm chú quan sát người con gái đối diện, khi ăn cơm cô bỏ kính ra, để lộ đôi mắt phượng sâu thẳm, cùng với nốt ruồi lệ mờ ảo ở dưới mắt phải.

Đôi mắt của cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy, khi cười lên đôi mắt ấy uốn cong thành vầng trăng khuyết, khiến lòng người bất giác thoải mái hơn.

Anh rất thích đôi mắt kia, nhất là lúc nhìn anh rồi cười một cái, dường như đã thắp sáng cả thế giới của anh vậy.

Chắc là do anh nhìn hơi lâu nên đã bị cô gái nhỏ nhận ra, cứ như vậy, Phạm Thừa Thừa thẳng thừng chạm phải đôi mắt xinh đẹp ấy.

Con ngươi của cô không giống với của anh, chúng có màu nâu nhạt hơn một chút, rất đẹp đẽ.

Vào giờ phút này, đôi mắt màu nâu kia dường như đang hỏi anh: "Có việc gì?"

Phạm Thừa Thừa cố gắng lựa lời mà nói, "Đồ ăn có ổn không? Có hợp khẩu vị của chị không?"

Bạch Mộng Nghiên không chút keo kiệt nào mà cho anh một ngón tay cái dựng thẳng, "Rất ngon."

Món ăn anh làm rất ngon, điều này khiến cô cực kỳ bất ngờ. Sức ăn của cô không lớn, nhưng tối qua cô đã ăn sạch tất cả các món anh nấu.

Món cà tím xào thịt bằm hôm nay rất thích hợp để ăn với cơm, độ mặn vừa phải, thịt bằm cũng không quá nhuyễn, không hề khô khan, ăn kèm với cà tím cắt theo từng khối, hương vị không tệ chút nào. Món rau cải cũng rất ngon, sáng nay khi cô nhắn tin WeChat cho cậu, có đề cập rằng mình không ăn tỏi, cuối cùng đối phương liền vớt hết tỏi sau khi đã xào với rau cải ra, một vụn tỏi cũng không thấy, mùi thơm của tỏi trong thức ăn cũng không nặng đến mức làm cô không thể ăn được, ngược lại càng ăn càng thấy thơm.

Những chi tiết nhỏ như vậy, trước đây Hạ Vũ cũng có thể làm được.

Anh ta có thể lấy ra tất cả hạt tiêu, gừng và tỏi, mỗi lần anh ta xuống bếp đều có thể làm ra món cô thích ăn nhất.

Nhưng cũng chính cái người chú ý tiểu tiết ấy, đối xử tỉ mỉ chu đáo ấy, lại là người phản bội cô.

Những ngày qua, sau khi bình tĩnh lại cô có nghĩ tới, có phải anh ta cũng sẽ tỉ mỉ nấu ăn như vậy cho người phụ nữ khác? Có phải anh ta cũng sẽ dọn dẹp phòng ốc cho người phụ nữ khác? Có phải anh ta cũng sẽ hằng đêm chúc những người phụ nữ khác ngủ ngon, ngày ngày nói lời yêu em?

Nghĩ đến những điều này, cô cảm thấy mình giống như một trò cười vậy.

Người người đều nói cô là thiên tài, nhưng cô lại bị một gã đàn ông, chỉ cần có chút để ý là có thể bắt được vô số chứng cứ gian dối, chơi đùa quay cô như chong chóng.

Cô không phải trò cười thì là cái gì đây?

Nhìn thấy sắc mặt của cô gái nhỏ đối diện ngày càng khó coi, Phạm Thừa Thừa đoán rằng cô lại nhớ tới chuyện trước kia, mày kiếm nhíu lại, lên tiếng cắt ngang, "Buổi tối chị muốn ăn gì? Để chiều em còn đi mua nguyên liệu."

Bạch Mộng Nghiên có chút hoảng hốt, lúc ngẩng đầu lên, cô đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, "Tối cậu không cần phải qua đây, chiều nay tôi có việc nên sẽ ăn cơm ở ngoài."

Chiều nay, cô có hẹn với viện trưởng Bệnh viện Đa khoa Thành phố để thảo luận về hạng mục mới.

"Đúng lúc lát nữa tôi cũng đi ra ngoài, tiện đường tôi đợi cậu thu dọn xong rồi đưa cậu về trường." Trước kia cậu ấy có nói đại học của cậu ấy cách Bệnh viện Đa khoa Thành phố không xa, vừa vặn có thể chở cậu ấy qua.

Phạm Thừa Thừa bị nghẹn.

Trường học là anh tùy tiện bịa ra, mới nói dối chưa được bao lâu đã bị lộ rồi sao?

Phạm Thừa Thừa ngồi trên xe, mặc dù có hơi sợ, nhưng anh cảm thấy mình vẫn có thể trụ được.

Ngồi trên ghế lái, Bạch Mộng Nghiên vứt túi laptop xuống ghế sau, đang nói chuyện điện thoại, "Ừ, số liệu không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn có thể làm chi tiết hơn nữa, tôi có cuộc hẹn với viện trưởng Vương rồi... Ừm... Ừm, cậu và lão Lưu sẽ tối ưu hóa trước, cụ thể tôi —"

Bạch Mộng Nghiên: "?"

Người ở đầu dây bên kia nửa ngày cũng không nghe thấy giọng của Bạch Mộng Nghiên, dò hỏi "Alo" một tiếng.

Bạch Mộng Nghiên cũng đang khó hiểu nhìn người con trai đang nghiêng người về phía mình.

Không gian bên trong xe vốn không lớn, sau khi người con trai tới gần thì càng có vẻ chật chội hơn.

Hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi Bạch Mộng Nghiên có thể nhìn thấy rõ những sợi lông tơ nhỏ trên mặt anh. Khi ở gần, lại nhìn vào đôi mắt đó, rất giống như đang nhìn viên ngọc lưu ly chất lượng cao. Đẹp đến chói mắt.

Tay kéo dây an toàn của đối phương lướt qua người cô, tốc độ không nhanh, làm cô ngửi thấy một mùi hương cam thoang thoảng.

Hình như là mùi nước rửa tay mà cô để trong phòng tắm.

"Cụp" một tiếng.

Bạch Mộng Nghiên thấy hai cánh môi của chàng trai di chuyển, vành tai đồng thời đỏ lên, đuôi mắt cũng bị lây theo, cặp tròng mắt lưu ly đen nhánh kia, cũng nhiễm vài phần yêu diễm ma mị.

Anh thấp giọng nói: "Chị chưa thắt dây an toàn."

Bạch Mộng Nghiên hơi nhíu mày, thân thể hơi ngả về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Cô nghĩ thầm, có phải huấn luyện trong ngành của bọn họ quá khắt khe không? Nên mới khiến cậu ấy làm ra những việc đều theo phản xạ có điều kiện như vậy. Ví dụ như, bị sữa chua của người khác bắn lên mặt, phản ứng đầu tiên của cậu ấy không phải là ngại bẩn. Lại ví dụ như, sau khi lên xe sẽ theo phản xạ thắt dây an toàn cho người khác... Tất cả đều là thói quen đi phục vụ...

Nói tóm lại, vừa nhìn là đã thấy đó đều không phải là hành động đứng đắn gì, mặc dù bản thân nghề nghiệp này cũng không đứng đắn.

Chờ chàng trai ngồi xuống ổn định, cô mới nói thêm vài câu với người bên kia điện thoại, sau đó cúp máy.

Trong xe vô cùng yên tĩnh.

Phạm Thừa Thừa ngồi yên trên ghế phụ, mắt nhìn thẳng về phía trước. Chỉ cảm thấy khí áp bên cạnh đang dần dần giảm xuống.

Anh tự trách mình đã lỗ mãng, đáng ra không nên hành động quá khích như vậy, suy nghĩ nên nói sao để lấp liếm, anh lập tức nói: "Xin lỗi chị... Vừa rồi chỉ là, dính phải bệnh nghề nghiệp."

Bầu không khí có vẻ hòa hoãn đi một chút, xe chạy trên đường. Một lúc sau, anh nghe thấy người bên cạnh vẻ mặt rất nghiêm túc, dùng giọng điệu mang theo ý tứ giáo dục để nói với anh: "Sau này đừng tái phạm."

Phạm Thừa Thừa: "..."

"Em biết rồi."

Buổi chiều, cuộc nói chuyện với viện trưởng Vương diễn ra suôn sẻ, ông ấy còn đặc biệt sắp xếp để các chuyên gia có thẩm quyền từ Trung tâm Phục hồi chức năng đưa cô đi khảo sát số liệu tiếp theo.

Dự án mới này là ý tưởng từ một năm trước của Bạch Mộng Nghiên.

Dùng AI kết hợp với phương pháp trị liệu phục hồi chức năng, từ đó có thể giảm bớt được mức độ gánh nặng cho nhân viên y tế và cũng giúp bệnh nhân hồi phục nhanh hơn.

Từ khâu hình thành dự án đến khi được phê duyệt, rồi lại đến lúc thu hút đầu tư, toàn bộ quá trình đều là cô tự làm, dành ra không ít tâm tư. Một khi dự án thành công, nó sẽ là một bước tiến lớn của lĩnh vực y tế trong những năm gần đây.

Sau khi ăn tối cùng viện trưởng Vương, Bạch Mộng Nghiên trực tiếp trở về nhà, đến nơi thì đúng lúc gặp Lâm Hạ Chí đang xuống xe.

Có điều, cô ấy là được người trên ghế phụ chạy tới đỡ xuống, người dìu cô ấy vẫn là chàng trai tối qua.

Chàng trai nhìn thấy cô, đứng cách đó không xa gật đầu với cô, xem như là chào hỏi.

Bạch Mộng Nghiên ôm Lâm Hạ Chí vào trong lòng mình, lễ phép cảm ơn như tối hôm qua rồi dìu Lâm Hạ Chí trở về nhà.

Phía sau truyền tới tiếng còi xe, Bạch Mộng Nghiên quay đầu lại nhìn chàng trai kia lên xe taxi rời đi.

Theo bản năng, Bạch Mộng Nghiên cảm thấy mối quan hệ giữa chàng trai đó với bạn thân mình không hề đơn giản.

Nhưng hiện tại Lâm Hạ Chí đã uống nhiều như vậy, cô cũng không hỏi được gì, chỉ có thể đỡ người đặt lên sô pha, đi làm cho cô ấy một cốc nước mật ong.

Kết quả là lúc cô bước ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy Lâm Hạ Chí vừa rồi vẫn còn đang say xỉn không biết trời trăng mây gió gì, lúc này lại đang tỉnh táo chơi cờ tỷ phú trên điện thoại.

Bạch Mộng Nghiên khẽ nhếch khóe miệng, đưa cốc nước mật ong đến trước mặt cô ấy, "Không uống nhiều chứ?"

Sau khi Lâm Hạ Chí thua hết số hạt đậu trong ngày hôm nay xong, cô ấy cáu kỉnh ném điện thoại, uống nửa cốc nước mật ong mới xoa dịu được tâm tình bị thua hết số hạt đậu kia, "Vẫn còn được, tớ uống không nhiều."

"Vậy vừa nãy cậu?" Bạch Mộng Nghiên nghĩ đến chàng trai vừa rồi, đừng nói là —

Quả nhiên, Lâm Hạ Chí nhướng mày nhìn cô, "Tớ giả vờ đó." Sau đó đặt cốc nước xuống, cô ấy ngồi quỳ chân trước mặt Bạch Mộng Nghiên, hứng thú bừng bừng hỏi cô, "Thấy sao, có đẹp trai không?"

Biết cô ấy đang muốn hỏi gì, Bạch Mộng Nghiên đã quá quen với chuyện bạn thân mình thường xuyên đổi bạn trai, cô rất phối hợp như thường lệ, nhưng cũng trả lời rất có lệ, "Không tệ lắm." Nghĩ đến điều gì đó, cô nói thêm, "Nhưng mà cậu ấy bao nhiêu tuổi? Thành niên chưa?"

Nhìn qua cũng chỉ gần bằng với người nội trợ mà cô mới tuyển thôi.

Lâm Hạ Chí dùng gối ôm đánh cô một cái, "Cậu đang nghĩ gì vậy hả! Tớ có bao giờ làm với trẻ vị thành niên đâu."

"Nhưng đúng thật cậu ấy là người bạn trai trẻ nhất trong số tất cả các bạn trai của tớ, năm nay... Ừm, 20."

Nhận được ánh mắt khinh bỉ từ Bạch Mộng Nghiên, Lâm Hạ Chí hừ nhẹ, "Làm sao, cậu được phép tìm vịt 20 tuổi về làm nội trợ, còn không cho phép tiểu soái ca nhà người ta chủ động đưa tới cửa yêu đương với tớ à?"

Bạch Mộng Nghiên: "..."

Lâm Hạ Chí lười nói chuyện với cô về đề tài tuổi tác này, ngã đầu nằm lên đùi Bạch Mộng Nghiên, nhìn cô đọc tài liệu.

Vài giây sau, Bạch Mộng Nghiên bỏ điện thoại trong tay xuống, cúi đầu nhìn vào đôi mắt đẹp của Lâm Hạ Chí, "Cậu nói chủ động đưa tới cửa? Là có ý gì."

Lâm Hạ Chí nhún nhún vai, "Ý trên mặt chữ." Nói xong, cô ấy cảm thấy hơi mệt nên dùng tay che lên mặt, chỉ để lại đôi môi đỏ mọng đặt vào tầm mắt của Bạch Mộng Nghiên.

"Là tên phế vật Lâm Kiệt kia phái tới, đoán chừng là muốn bẫy tớ ở lần đấu thầu này." Lâm Hạ Chí châm chọc nhếch môi, "Tên phế vật kia thật sự nghĩ tớ sẽ nói hết mọi thứ ra ở trên giường à? Rác thì vẫn là rác, toàn dùng những thủ đoạn bỉ ổi."

Bạch Mộng Nghiên xoa đầu cô ấy, yên lặng an ủi, hỏi: "Vậy cậu định làm thế nào? Có cần tớ giúp cậu làm chút gì không?"

Lâm Kiệt là con riêng của nhà họ Lâm, sinh muộn hơn Lâm Hạ Chí một năm, hai người vẫn luôn không hợp nhau. Những cuộc đấu đá trong gia đình họ, cô cũng không thể giúp đỡ được gì, nhưng về phía công việc của Lâm Hạ Chí, cô vẫn có thể đóng góp ra vài phần sức lực.

Lâm Hạ Chí dùng tay thuận véo má Bạch Mộng Nghiên.

Bạch Mộng Nghiên có làn da rất tốt, khi véo lên cảm giác đặc biệt thoải mái.

Lâm Hạ Chí xoa đi xoa lại, sau khi đủ nghiện mới lộ ra một nụ cười bất cần, "Không sao, tự mình sẽ xử lý tốt, cậu cứ yên tâm chờ ngày được phú bà là tớ đây bao nuôi đi nhé!"

Bạch Mộng Nghiên biết tâm trạng cô ấy không tốt, tùy ý để cô ấy xoa mặt mình, mắt kính cũng đều để lại dấu vết, đơn giản chỉ cần tháo xuống lau qua chút ít, "Chàng trai đó thì sao? Cậu định làm thế nào?"

Ánh mắt Lâm Hạ Chí tối sầm lại, cười gằn, "Nếu cậu ta nhận tiền của nhà họ Lâm, vậy sẽ phải giúp nhà họ Lâm tớ làm việc. Tạm thời cứ nuôi trước đã, lần đấu thầu này vừa hay cần dùng đến cậu ta."

*

Mấy ngày liên tiếp, Bạch Mộng Nghiên bận khảo sát dữ liệu ở Trung tâm Phục hồi chức năng của Bệnh viện Đa khoa Thành phố, hỗ trợ cô là một chuyên gia có thẩm quyền trong Trung tâm, chủ nhiệm Phùng.

Chủ nhiệm Phùng rất nhiệt tình với cô, không chỉ ông mà các y tá và bác sĩ trẻ ở đây đều rất thích đến gần Bạch Mộng Nghiên.

Có lẽ khi nhắc tới Bạch Mộng Nghiên, không ít người còn xa lạ với cái tên này, nhưng khi nói đến bốn chữ "Công nghệ tương lai", hầu như mọi người đều biết.

"Công nghệ tương lai" là trung tâm công nghệ tiên tiến nhất ở Trung Quốc hiện nay, với các trang thiết bị đầy đủ và sở hữu rất nhiều nhân tài.

Chỉ ba năm trước, "Công nghệ tương lai" đã cải tiến thành công "kính điều chỉnh thị lực", tác dụng hiệu quả được nâng cao, chi phí vật liệu được giảm bớt. Sau khi cải tiến, kính hiệu chỉnh, có thể tự động điều chỉnh sao cho phù hợp với thị lực của mình.

Vào thời điểm đó, vì dự án này mà "Công nghệ tương lai" được các kênh thời sự truyền thông lớn đưa tin, nó đã nằm trên hot search hơn nửa tháng, gây xôn xao dư luận không nhỏ.

Rồi hai năm trước, "Công nghệ tương lai" đã ứng dụng thành công cách "điều trị từ xa", người bệnh chỉ cần quét qua toàn bộ cơ thể, mọi thông tin cơ bản về bệnh tật của họ từ nhẹ tới nặng trong những năm gần đây đều hiện lên, sau đó thông qua dữ liệu nền này để đưa ra phương án điều trị hợp lý nhất.

"Công nghệ tương lai" đã biến hết ý tưởng này đến ý tưởng khác thành hiện thực, trở thành căn cứ mơ ước của không ít nhà nghiên cứu trong và ngoài nước.

Mọi người đều biết sự cải tiến "kính mắt điều chỉnh" và "điều trị từ xa" đến từ "Công nghệ tương lai", nhưng rất ít người thực sự hiểu rõ, người đứng sau lưng hai hạng mục này là ai.

Ban đầu nhân viên y tế của Trung tâm Phục hồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net