Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh từ trên giường đứng lên, mới phát hiện cảm mạo hình như có chút nghiêm trọng.

Trước mắt một mảnh đen nhánh, đầu ong ong, cô đứng ở mép giường hồi lâu, phải đỡ đầu giường mới không để mình ngã xuống.

Đầu rất nặng, chân cũng nặng như chì, từ phòng ngủ tới cửa chính, Diệp Anh đoán chừng phải tốn hơn hai phút, kỳ thực giống người sinh bệnh nặng.

Bất quá hôm nay Thùy Trang chỉ ấn một lần chuông, nàng cực kì kiên nhẫn chờ đợi.

Cửa mở ra, Diệp Anh nhìn thấy Thùy Trang, thoáng chút sửng sốt.

Thùy Trang hôm nay không trang điểm, tóc cũng không uốn xoăn như thường ngày mà để thẳng, bên ngoài có vẻ lạnh, nàng mang trên người một kiện áo lông trắng, phía dưới là quần jean và một đôi dép bông, bộ dạng rất tùy ý.

Đối với cô mỗi lần nhìn thấy người này, nàng đều là tỉ mỉ trang điểm, giờ đây Diệp Anh thoáng có chút không thích ứng kịp.

Chẳng qua hiện tại Diệp Anh cũng không ổn lắm, Thùy Trang chí ít nhìn vẫn gọn gàng, còn Diệp Anh lúc này không khác gì một tên ăn mày.

"Vào đi."

Diệp Anh nói với Thùy Trang, giọng khàn đặc phải ho khan vài tiếng.

Thùy Trang: "Rất nghiêm trọng."

Diệp Anh đi vào trong: "Còn tốt đi."

Cô thật sự khó chịu, khó chịu đến mức không muốn hỏi cái này cái kia với Thùy Trang, ví dụ như nàng tới đây bằng cách nào, mẹ cô đã nói gì với nàng, hiện tại Diệp Anh chỉ muốn nằm xuống thôi.

Không để ý Thùy Trang, Diệp Anh tự mình lê từng bước trở về phòng ngủ.

Sau khi bước qua cửa phòng ngủ, một bàn tay đằng sau chặn cửa lại, tay Diệp Anh mềm nhũn không còn sức để đóng cửa, mặc cho Thùy Trang theo sau vào.

Diệp Anh khi ngủ sợ sáng, căn phòng ngoại trừ ánh sáng bên ngoài hắt vào thì bên trong là một mảnh tối đen.

Cô quen thuộc địa phận của mình, nhưng Thùy Trang thì không, khi đến mép giường, Diệp Anh tốt bụng nhắc nhở một câu: "Có cái thảm, cẩn thận ngã."

Thùy Trang ở sau ừ một tiếng.

Trên giường vẫn còn lưu chút nhiệt nóng, Diệp Anh không ngờ gió ngoài cửa lạnh đến vậy, hôm nay mặc ít, hiện tại chui vào ổ chăn, máy sưởi bốn phương tám hướng thổi đến, Diệp Anh mới thoải mái run lên.

Chờ nằm xong, Diệp Anh nghiêng người, hướng Thùy Trang hỏi: "Tôi tính ngủ tiếp một giấc, cậu thì sao?"

Thùy Trang ở trước mặt Diệp Anh ngồi xổm xuống, tầm mắt chăm chú nhìn cô, nàng trước nói câu "Ngủ đi", sau không biết từ nơi nào lấy ra một cái nhiệt kế điện tử, ở trên đầu Diệp Anh "tích" một cái.

Diệp Anh đem mắt mở ra chút, nỗ lực muốn nhìn con số vừa đo: "Phát sốt sao?"

Thùy Trang không cho Diệp Anh nhìn: "Cậu còn biết quan tâm mình."

Diệp Anh đau đầu nên thanh âm cũng nhẹ đi: "Không nói thì thôi."

Thùy Trang: "Còn tốt, sốt nhẹ."

Thùy Trang nói rồi đưa tay sờ lên trán Diệp Anh kiểm tra, giúp cô kéo tốt chăn: "Trong nhà có thuốc hạ sốt không?"

Diệp Anh: "Không có."

Thùy Trang: "Vậy cậu ngủ trước đi, tôi xuống dưới lầu mua, quay về sẽ nấu cho cậu chén cháo."

Diệp Anh: "Ừm."

Thùy Trang: "Còn túi thuốc trung y kia ngày mai hẳn uống, hôm nay uống thuốc hạ sốt trước đi."

Diệp Anh nhắm mắt lại: "Ừm."

Thùy Trang không nói tiếp, mà Diệp Anh cũng không có cảm giác nàng rời đi, Diệp Anh rất muốn ngủ, nhưng nghĩ có người ở trước mặt nhìn chằm chằm mình vậy, cô làm sao ngủ được.

Không bao lâu, cô lại mở mắt.

Vừa mở mắt, Diệp Anh thấy bàn tay Thùy Trang phóng đại trước mắt.

Hai người lúc này đều đã thích ứng độ sáng trong phòng, Thùy Trang đương nhiên có thể nhìn thấy Diệp Anh mở mắt, nhưng không bởi vì vậy mà nàng thu tay lại, nàng vẫn tiếp tục động tác của mình, đưa ngón tay chạm nhẹ lên gò má Diệp Anh.

Động tác Thùy Trang rất nhẹ, Diệp Anh có thể cảm nhận rõ hai tai mình bắt đầu nóng lên.

Cô nâng tầm mắt từ tay sang gương mặt của Thùy Trang: "Làm sao vậy?"

Thùy Trang nói: "Sinh bệnh liền ngoan như vậy."

Diệp Anh tai càng nóng hơn, không ngoài ý muốn mặt hẳn cũng đỏ luôn rồi.

Bất quá với bóng tối trong phòng, Thùy Trang chắc là không nhìn ra.

"Tôi không ngoan," Diệp Anh vừa nói vừa kéo chăn lên, che nửa khuôn mặt đỏ bừng của mình, đem tay Thùy Trang chặn ở ngoài chăn: "Cậu không phải muốn đi mua thuốc cho tôi sao," mí mắt cô vẫn không gượng được nhắm lại, nhưng miệng vẫn nói tiếp: "Thế nào lại không chút vội vậy a, tôi sinh bệnh đó."

Bởi vì giọng mũi nặng, thanh âm Diệp Anh đặc biệt nhỏ như đang làm nũng.

Thùy Trang mỉm cười: "Hiện tại đi ngay," nàng nói: "Chờ tôi trở lại."

Lúc này Diệp Anh mới cảm nhận Thùy Trang đã đi rồi, cho dù nhắm mắt, cô cũng lờ mờ thấy được một bóng người chuyển động, sau đó là tiếng bước chân, cuối cùng là tiếng đóng cửa.

Người kia vừa rời đi, Diệp Anh lại cảm thấy trống trải khó hiểu, hô hấp trở nên khó khăn hơn nhiều.

Chắc do cô quá mệt, không rảnh quan tâm lí do vì sao, ho khan hai tiếng liền thiếp đi.

Một giấc ngắn trôi qua, Diệp Anh tự mình thức dậy, thời gian chưa qua bao lâu.

Thùy Trang hẳn đã vào phòng cô một lần nữa, cho nên nàng để cửa hé một chút, cũng nhờ để cửa như vậy, Diệp Anh có thể ngửi được trứng gà ngoài kia.

Quá thơm, đầu cũng không muốn đau nữa, cô muốn ăn gì đó.

Từ trên giường tỉnh lại, Diệp Anh phát hiện trên tủ đầu giường có một cái bình giữ ấm.

Là bình của cô, Diệp Anh mở ra ngửi ngửi, rồi nhấp một ngụm nhỏ.

Là nước ấm, thực thoải mái, cô ngửa đầu uống hơn nửa bình.

Nhanh chóng rửa sơ mặt, rời phòng ngủ, Diệp Anh lẳng lặng đến nhà ăn ngồi xuống, phòng bếp có trứng gà đã bác xong, Thùy Trang lúc này đang nấu cháo.

Cùng lúc đó, còn đang nói chuyện điện thoại.

Di động mở loa ngoài, toàn một phòng bếp đều ngập tràn âm thanh của mẹ Diệp Anh.

"Làm sao còn chưa tỉnh a, đã mấy giờ rồi, con đừng nhìn con bé bị bệnh mà chiều nó," mẹ cô đem bí kíp độc quyền ra dạy cho Thùy Trang: "Con đến phòng con bé, đem rèm cửa mở tung ra, con bé thấy sáng liền tự tỉnh, làm đi."

Diệp Anh: "......"

Thùy Trang không có làm theo, đứng bất động: "Để cậu ấy ngủ một lát, con nấu cháo xong sẽ gọi cậu ấy dậy ạ."

Mẹ cô bên kia lại bắt đầu lải nhải, cằn nhằn Diệp Anh đủ kiểu, nói nào là mấy ngày hôm trước nhiệt độ rất thấp, chắc hôm qua không biết lại đi chơi nơi nào, không chịu mặc đủ.

Nói đến tối qua, Thùy Trang cắt ngang: "Cậu ấy đêm qua ở cùng con."

Mẹ cô nghẹn lời.

Diệp Anh bên cạnh thiếu chút phụt cười.

Cô muốn xem mẹ mình xử lý như nào.

Quả nhiên, giây kế tiếp giọng mẹ cô ôn hòa hơn nhiều: "A, ở cùng con sao, vậy là tốt rồi, ngày hôm qua chắc không có sao chứ."

Thùy Trang: "Ngày hôm qua không có việc gì, cậu ấy cũng về sớm, hẳn cũng ngủ sớm ạ."

Mẹ cô thở dài: "Vậy chắc là ban đêm cảm lạnh, không biết có phải lại đá chăn không."

Được rồi, có lý do để bà mắng rồi: "Lúc nào cũng đá chăn, không biết lo cho mình, lớn người như vậy rồi."

Thùy Trang cười một chút: "Lúc ngủ đều như vậy sao ạ?"

Mẹ cô thà nói sạch chứ quyết không tha: "Đúng vậy! Từ nhỏ đến giờ, đều đã 26 tuổi rồi mà con nhìn xem, thật không làm dì bớt lo mà."

Diệp Anh đưa tay chống cằm, yên lặng ngồi nghe.

Mẹ cô tiếp tục: "Đều đến tuổi kết hôn rồi, còn như con nít, cũng không có lấy người bạn trai để quản."

Thùy Trang thấp thấp giọng dạ.

Mẹ cô buông tiếng thở dài: "Con bé rốt cuộc có bạn trai không, con nói cho dì biết đi."

Thùy Trang không có nói tiếp.

Thời gian kế tiếp, mẹ cô dành ra để nói về các đối tượng của cô, nói cái gì mà đại học có một bạn học nam, điều kiện khá tốt còn tưởng rằng có gì đó, nhưng không biết như thế nào mà không chút tiến triển.

Khi mẹ cô nói những việc này, Thùy Trang chỉ im lặng lắng nghe, nàng đưa lưng về phía Diệp Anh, Diệp Anh cũng không thấy nét mặt nàng, không biết nàng đang có tâm tình gì.

Đại khái cảm thấy mình quá dong dài, mẹ cô nói thêm hai câu liền thôi, sau đó hỏi: "Con bé còn chưa dậy sao?"

Thùy Trang nói: "Đã dậy rồi, đang ngồi phía sau con ạ."

Diệp Anh cả kinh, đang ngồi trên ghế thiếu chút giật mình đứng dậy.

Người này thật có mắt sau lưng sao?

Mẹ cô a một tiếng: "Dậy là tốt rồi, kêu con bé nhanh ăn cháo, trễ rồi."

Thùy Trang cười: "Dạ."

Bên phía mẹ đột nhiên ồn ào lên, Diệp Anh nghe được tiếng của mợ, tiếp theo bà nói có việc nên cúp điện thoại trước.

Diệp Anh nãy giờ luôn cố gắng không phát ra tiếng, nếu Thùy Trang đã biết, cô mặc kệ liền ho vài tiếng.

Thùy Trang vừa lúc múc cháo ra, cùng trứng bác bưng qua chỗ cô.

Diệp Anh nhận chén cháo: "Cậu biết tôi tới từ khi nào?"

Thùy Trang: "Lúc cậu vừa ra tôi liền thấy được, do thủy tinh phản quang."

Diệp Anh: "......"

Diệp Anh: "Vậy mà cậu không nói."

Thùy Trang: "Cậu cũng không nói mà."

Diệp Anh bật cười: "Thùy Trang, cậu đôi khi rất thú vị."

Thùy Trang nghiêng đầu hỏi: "Là như thế nào?"

Diệp Anh mở miệng định liệt kê, Thùy Trang lại đánh gãy lời cô: "Ăn trước đi, chờ lát nữa lại quở trách tôi."

Diệp Anh cười: "Không phải là muốn quở trách cậu," cô đem từng muỗng cháo ăn vào, nhỏ giọng nói: "Là đang khen cậu."

Thùy Trang cũng cười: "Vậy càng phải chậm rãi nói."

Diệp Anh cúi đầu.

Đừng cười, cô không muốn cười nữa.

Không sai biệt lắm cũng đến bữa trưa, Thùy Trang múc cho Diệp Anh một chén, tiện múc luôn cho mình một chén.

Dạ dày Diệp Anh không tốt, hàng ngày đều dễ phát bệnh, nếu để đói lâu đến khi ăn cái gì đó thì sẽ đau đến không chịu được, cho nên trong túi xách cô luôn để cái này cái kia ăn vặt, nếu cảm thấy không ổn, liền bổ sung một chút năng lượng.

Buổi sáng đau đầu hòa cùng cảm giác đói lả, hiện tại nuốt nhanh hai chén cháo xuống bụng, Diệp Anh cảm thấy dạ dày mình không ổn lắm.

Cảm giác đau đớn quen thuộc bắt đầu kích thích thần kinh cô, Diệp Anh nhịn vài cái đến lúc không nhịn được, nắm chặt muỗng, cúi gầm đầu xuống.

"Làm sao vậy?" Thùy Trang rất nhanh phát hiện cô có điểm không thích hợp: "Bụng, đau dạ dày phải không?"

Diệp Anh không lừa cô: "Có một chút."

Thùy Trang không ngồi đối diện nữa, nàng đứng lên kéo ghế bên cạnh Diệp Anh ngồi xuống: "Rất đau sao?"

Diệp Anh xua tay: "Năm phút liền tốt thôi, cứ từ từ, không có gì đâu."

Thùy Trang vì thế không nói nữa, bất quá nàng không nhàn rỗi, đưa tay vuốt những sợi tóc loạn trên đầu Diệp Anh, vỗ vỗ nhè nhẹ gáy Diệp Anh.

Diệp Anh chưa từng được ai đối đãi tốt như vậy, dạ dày càng đau, nó giống như đang cầu được an ủi nhiều hơn.

Diệp Anh tự thương cảm mình, cũng không muốn kiên trì cái gì, vừa lúc Thùy Trang đặt tay lên đầu, cô liền thuận thế nhích lại gần nàng hơn.

Dần dần, dạ dày cô vui vẻ, bắt đầu hòa hoãn.

Diệp Anh bỗng nói lời vô nghĩa: "Hôm nay không mang cá nhỏ."

Cô là nói Thùy Trang không mang, người này thế nhưng lại đưa tay trượt xuống vành tai Diệp Anh.

Diệp Anh cười: "Tôi nói cậu."

Thùy Trang nói: "Tôi biết."

Diệp Anh nhắm hai mắt lại, cảm thụ đầu ngón tay Thùy Trang đang nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cô.

Thật tốt, dạ dày cô chưa bao giờ nhanh như vậy liền chuyển biến tốt, mà không chỉ có dạ dày, trong cơ thể không biết bộ phận nào, hoặc nói là thần kinh cô, nó đang kêu gào tột độ, nó muốn nhiều hơn

Tay Thùy Trang rất ấm, cùng tai cô là một độ ấm đối lập, nàng ôn nhu xoa xoa, xoa xoa.

Diệp Anh thật thoải mái.

"Đi gấp quá, tôi quên đeo." Thùy Trang giải thích.

Diệp Anh thuận thế hỏi: "Thích quà của tôi sao?"

Thùy Trang bật cười: "Giờ mới hỏi sao?"

Diệp Anh: "Tôi thích bây giờ hỏi."

Thùy Trang nói: "Rất thích."

Diệp Anh không buông tha nàng: "Thích nhiều không?"

Thùy Trang: "Đến khi cậu đưa cho tôi cái khác, tôi sẽ luôn mang nó."

Diệp Anh cong môi cười: "Nó cũng không hợp lắm."

Thùy Trang: "Tôi thấy hợp."

Diệp Anh: "Tôi cũng chưa nói sẽ tặng cậu cái mới."

Thùy Trang: "Vậy tôi vẫn sẽ mang cái này."

Diệp Anh nhắm hai mắt, từ từ mở ra, lại từ từ nhắm lại.

Cô sinh bệnh, cô sinh bệnh đến nỗi điên cuồng động tâm. (🐶🔨)

Cô hoàn toàn chủ động động tâm rồi.

Thùy Trang vân vê tai Diệp Anh đến khi nó trở nên nóng ấm hơn, chờ dạ dày hòa hoãn lại, mặt Diệp Anh lúc này cũng khá hơn.

Cô né Thùy Trang ra ngồi thẳng, đem cái muỗng trên bàn nắm lại: "Tôi ổn rồi."

Thùy Trang thoáng cái bị xa lánh, khe khẽ cười thành tiếng: "Cậu thật vô tình mà."

Diệp Anh hướng phía đối diện mời: "Ăn đi Trang tiểu thư."

Thùy Trang gật đầu: "Được Diệp tiểu thư."

Diệp Anh không nhịn được bật cười.

Này có gì mà buồn cười chứ...

Thùy Trang không chỉ có bác trứng, nàng còn làm một phần cải xào, hương vị rất giống hương vị gia truyền của mẹ cô, Diệp Anh muốn khóc thành tiếng nói "Tôi muốn ăn cơm của mẹ".

Vài chén cháo cùng ít đồ ăn kèm, hai người rất nhanh liền ăn xong.

Dạ dày được lấp đầy, Diệp Anh cảm giác tốt hơn, không bao lâu, Thùy Trang liền lấy thuốc nàng mới mua, mở lấy thuốc, rồi đưa đến trước mặt Diệp Anh.

Diệp Anh không muốn cùng thân thể mình phân cao thấp, Thùy Trang phân phó như thế nào, cô liền nghe như thế ấy.

"Lát nữa chắc sẽ mệt hơn," Thùy Trang nói: "Ngủ một giấc tỉnh lại sẽ tốt thôi," nàng hỏi: "Đầu còn đau không?"

Diệp Anh lắc đầu: "Một chút."

Thùy Trang gác cằm lên tay: "Hiện tại thế nào? Muốn lên giường nằm, hay muốn ngồi đây cùng tôi tâm sự."

Diệp Anh cũng học theo Thùy Trang chống cằm: "Cậu có chuyện muốn tâm sự với tôi sao?"

Thùy Trang nói: "Cậu có chuyện muốn nói với tôi."

Diệp Anh: "Hở?"

Thùy Trang: "Cậu còn chưa khen tôi."

Diệp Anh phụt một tiếng cười rộ lên, cười đến mức huyệt thái dương nổi lên.

"Cậu a, Thùy Trang cậu còn thiếu người khen sao." Diệp Anh nói.

Thùy Trang: "Thiếu Diệp khen."

Diệp Anh đôi mắt đều cong lên: "Giảng viên Trang mỹ lệ hào phóng, hiểu tri thức lễ nghĩa, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, khí chất tốt học thức cao, tôi không biết kiếp trước mình có phúc gì, để kiếp này có thể gặp được giảng viên Trang, có thể ăn cháo, ăn trứng bác, ăn cải xào do chính tay giảng viên Trang làm."

Diệp Anh một bên nói, Thùy Trang một bên cười, kia không biết là biểu tình "Tôi nghe cậu nói bừa" hay là "Được được cậu cứ nói tiếp đi", dù sao cũng không thể nào là đang hưởng thụ.

Chờ Diệp Anh phát biểu một đoạn dài xong, Thùy Trang gật gật đầu: "Là đang khen, hay đang trêu chọc tôi."

Diệp Anh: "Là thật, thuốc giảng viên Trang mua ai uống mà dám không khỏe lên."

Di động Thùy Trang đặt trên bàn vang lên, đánh vỡ đoạn đối thoại của các cô.

Thùy Trang cầm lên mở khóa, cũng trực tiếp mở tin nhắn âm thanh lên.

Là giọng mẹ cô gửi tới, hỏi Diệp Anh đã ăn chưa, có tốt hơn chút nào không.

Thùy Trang nhắn tin trả lời, tuy Diệp Anh không nhìn thấy nàng nhắn gì, nhưng lại thập phần yên tâm, dù sao cô chính tai nghe được Thùy Trang ở bên cạnh nhắn tin.

Chờ Thùy Trang buông di động xuống, Diệp Anh hỏi: "Cậu tính làm dì nhỏ của tôi thật sao?"

Thùy Trang khó hiểu: "Cái gì?"

Diệp Anh tự mình bật cười, dù sao nhàn rỗi nhàm chán, cô liền đem chuyện ngày đó Thanh Hoa chạm mặt với Thùy Trang đại khái nói cho nàng nghe.

"Không cần." Thùy Trang nghe xong nói: "Không có hứng thú."

"Tôi không nghĩ mẹ tôi thích cậu vậy," Diệp Anh lại nói thêm: "Bất quá bạn của mẹ, tôi cũng thích nha."

Thùy Trang: "Không cần nói câu sau."

Diệp Anh trong lòng a một tiếng.

Diệp Anh cô không ngốc a, cái bầu không khí ái muội này thật đáng sợ, cho nên lần nữa nằm lại lên giường, Diệp Anh sợ phải cùng nàng nói tiếp nên gấp rút chui vào trong chăn.

Mỗi lần không khí ái muội này kéo đến, mười lần hết mười một lần Diệp Anh thắng không nổi Thùy Trang.

Thùy Trang người này sao lại như vậy chứ a.

Diệp Anh cô ở trước mặt Thùy Trang sao không còn chút sức chống cự thế này a.

"Đừng trùm kín như vậy."

Thùy Trang lấy cho Diệp Anh một ly nước ấm, quay đầu liền nói.

Diệp Anh nghe lời mà thò mỗi đầu ra khỏi chăn.

Thùy Trang nắm chặt cái ly, đột nhiên hỏi: "Ngày hôm qua rời khỏi nhà tôi cậu còn đi chỗ khác sao?"

Diệp Anh lắc đầu: "Không có."

Thùy Trang bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân bị cảm của Diệp Anh: "Buổi tối đá chăn sao?"

Diệp Anh nghĩ nghĩ, vẫn là ăn ngay nói thật: "Lúc trở về tôi có ra ban công uống chút rượu."

Thùy Trang thở dài bất đắc dĩ nhìn Diệp Anh.

Diệp Anh: "Cậu phê bình tôi đi."

Thùy Trang: "Là muốn tôi phê bình sao."

Nhưng cuối cùng nàng cái gì cũng không nói.

Rõ ràng vừa rồi ở bên ngoài cô đã tốt hơn nhiều, lúc này ở trên giường, Diệp Anh không biết như thế nào lại thấy yếu ớt đi.

Nhưng nói chung yếu ớt thế nào cũng vẫn là ở thế yếu, Diệp Anh cũng không nghĩ sẽ cố gắng biểu hiện khác, cô hiện lại là người bệnh, cô có thể tùy hứng, có thể không cần suy nghĩ nhiều, muốn làm gì thì làm nấy.

Nghĩ đến việc Thùy Trang không bắt buộc phải ở lại đây, Diệp Anh nhỏ giọng hỏi: "Cậu phải về sao?"

Thùy Trang lại hỏi lại cô: "Cậu hy vọng tôi về sao?"

Diệp Anh cảm thấy tim mình có chút ngứa ngáy, do dự vài giây, mới cắn răng nói: "Không hy vọng."

Đối với việc mà Diệp Anh giãy giụa nửa ngày mới trả lời được, thì Thùy Trang vẫn không chút cảm xúc dư thừa, nàng chỉ bình đạm ừ một tiếng, sau đó nói: "Tôi có thể mượn máy tính không?"

Diệp Anh đưa tay chỉ chỉ: "Ở trên bàn."

Thùy Trang: "Tôi ở bên ngoài viết luận văn, cậu có việc thì gọi tôi nhé."

Với đáp án này Diệp Anh không biết là hài lòng hay không hài lòng, chưa phục hồi được suy nghĩ, tay liền nhanh hơn nắm lấy một góc áo của Thùy Trang: "Một mình cậu ở bên ngoài sao?"

Thùy Trang: "Hay là tôi cùng cậu ngủ."

Diệp Anh trong nháy mắt buông tay ra.

Thùy Trang khẽ mỉm cười, cúi người nhẹ điểm lên cằm Diệp Anh hai cái: "Ngoan ngủ đi."

A mẹ ơi, cái này ai mà chịu cho nổi a.

Diệp Anh: "Dạ."

Thùy Trang lại điểm thêm vài cái nữa: "Sinh bệnh thì rất ngoan."

Diệp Anh: "Tôi đây sinh bệnh nhiều lắm."

Thùy Trang gõ đầu cô: "Nói bậy gì đó, phải nhanh khỏe lên."

Diệp Anh: "Dạ."

Sau đó Diệp Anh nhắm hai mắt lại, Thùy Trang lẳng lặng cầm máy tính rời khỏi phòng.

Rất nhanh, phòng ngủ lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh, Diệp Anh thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của mình.

Mỗi lần cô đổ bệnh xác thật đều luôn hy vọng có người ở bên cạnh, từ trước đến nay đều là mẹ cô, bất quá một vài lần cảm mạo, cô cũng không nói cho mẹ, tựa như lần này, nếu Thùy Trang không tới, cô sẽ phải tự mình vượt qua.

Có đôi khi đổ bệnh, cô rất muốn làm nũng, nhưng mẹ cô chưa bao giờ chịu được bộ dạng làm nũng của cô, vừa thấy liền mắng cô.

Chỉ cần Diệp Anh ngoan một chút, là Thùy Trang lại dịu dàng hơn.

Cô thích có mẹ bên cạnh, nhưng với việc thích Thùy Trang ở bên cạnh thì không giống nhau.

Nếu có thể không cần kiêng nể gì mà thẳng thắng biểu đạt tình cảm, Diệp Anh hiện tại đặc biệt cực kì hết sức muốn nói, cô rất thích Thùy Trang.

______________________________________________

Cửa vào tim Trang đã mở nhưng vẫn không thích vào 🐶🔨


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net